Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 835 - Chương 835: Cầm Âm Xưa Cũ, Thập Diện Mai Phục 7

Chương 835: Cầm âm xưa cũ, thập diện mai phục 7 Chương 835: Cầm âm xưa cũ, thập diện mai phục 7

Trong lúc nói chuyện, hắn bấm mấy ngón tay lắc lắc ra dấu, đây là động tác tay tiếng lóng của giang hồ, ám thị chuyện lần này là chuyện trọng đại do một nhân vật lớn nào đó triệu tập, người hiểu biết nhìn thấy, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được đại khái.

Sử Tiến gật gật đầu, không nói gì. Đối phương đợi một lúc, cất cao giọng nói:

- Như hiện nay người Nữ Chân nam hạ, triều ta hỗn loạn, thành Biện Lương mất, hoàng đế bị bắt lên phương bắc, là nỗi nhục ngàn năm nay chưa từng có. Nhưng sở dĩ có cái nhục lớn này, trong đó có một kẻ đầu sỏ, các vị có biết hay chăng?

- Không biết Từ huynh đệ nói đến là……

- Chính là tên đại ma đầu phản nghịch kinh thiên động địa, người đời xưng là Tâm Ma, Ninh Nghị Ninh Lập Hằng!

Từ Cường cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này:

- Người này không chỉ là công địch của võ lâm, ban đầu còn làm việc dưới trướng gian thần Tần Tự Nguyên, gian thần vì cầu công trạng, lúc ban đầu khi Nữ Chân nam hạ lần thứ nhất, bèn dồn hết vũ khí, quân giới tốt về dưới trướng con trai hắn là Tần Thiệu Khiêm, lúc đó tình thế Biện Lương nguy cấp, nhưng trong thành ta hàng triệu bách tính Vũ triều mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đẩy lui người Nữ Chân. Sau trận chiến này, tiên hoàng nhìn thấu kẻ gian tà, bãi chức một hệ gian tướng. Nhưng không ngờ gian tặc lúc này đã nắm trong tay đội quân có thể chiến đấu duy nhất trong triều, sau khi Tây quân tan rã, không ai có thể áp chế hắn, cuối cùng làm ra hành động đại nghịch bất đạo giết vua trên Kim điện. Nếu không phải có chuyện này, Nữ Chân cho dù đến lần thứ hai, tiên hoàng sau khi phấn chấn quét sạch bọn quan liêu, thành Biện Lương tất nhiên cũng có thể giữ lại! Có thể nói, vận nước mấy trăm năm của Vũ triều ta, mấy trăm ngàn người thành Biện Lương, đều tổn hại dưới tay nghịch tặc đáng bị băm vằm róc thịt trăm ngàn đao này!

Mấy lời này của hắn nói một cách dõng dạc hùng hồn, khí phách mạnh mẽ, nói đến sau đó, ngón tay dùng sức gõ gõ xuống bàn gỗ hai cái. Bốn nam tử ngồi ở bàn gần đó gật đầu liên tục, nếu không phải tên giặc này, Biện Lương sao có thể bị người Nữ Chân công phá dễ dàng như vậy. Sử Tiến gật gật đầu, đã rõ ràng:

- Các ngươi muốn đi giết hắn.

- Ức vạn con dân Vũ triều đều có mối thù không đội trời chung với hắn! Hiện giờ tên ma đầu này đang ẩn nấp trong vùng núi hoang Tây Bắc, chính lúc người Tây Hạ từ phía nam đến, hắn đối diện với thế cục nguy khốn, ứng phó không kịp. Chúng ta qua đó, vừa hay có thể tùy cơ ứng biến, đến lúc đó, hoặc là giết chết ma đầu này, hoặc bắt hết một nhà của hắn, áp giải đến Giang Ninh, ngàn đao băm vằm, để chúc mừng tân hoàng đăng cơ!

Trương Bang Xương bị người Nữ Chân ép làm hoàng đế giả không dám làm bừa, hiện giờ tin tức triều đường Vũ triều chuyển đến Giang Ninh, tân hoàng sắp kế vị đã truyền tới, Từ Cường nói đến đây, chắp tay:

- Lục lâm đều nói, Bát Tí Long Vương Sử huynh đệ, võ nghệ cao cường, ghét ác như thù. Hôm nay cũng vừa hay gặp mặt, việc lớn lần này, nếu như huynh đệ có thể cùng qua đó, có thân thủ của Sử huynh đệ, khả năng ma đầu này phải đền tội tất nhiên sẽ tăng cao. Sử huynh đệ và hai vị huynh đệ nếu như cũng có ý định, chúng ta không ngại đồng hành.

Từ Cường nhìn vào Sử Tiến, võ nghệ hắn không tệ, ở đất Cảnh Châu cũng coi như cao thủ, nhưng thanh danh không lộ rõ. Nhưng nếu như có thể tìm được Bát Tí Long Vương xông vào Kim doanh này để đồng hành, thậm chí sau khi luận bàn, có thể kết làm bằng hữu, huynh đệ gì đó, tự nhiên thanh thế sẽ chấn động. Nhưng chỉ thấy Sử Tiến cũng nhìn sang, nhìn hắn trong chốc lát, rồi lắc lắc đầu.

- Xin lỗi, trên người tại hạ vẫn còn chuyện quan trọng, chuyện tru sát Tâm Ma, tại hạ không thể đi được, chỉ đành ở đây chúc cho Từ huynh đệ mã đáo thành công, tru sát được nghịch tặc.

Nói xong mấy câu này, qua một lúc nữa lại nói tiếp:

- Chẳng qua Tâm Ma đó quỷ kế đa đoan, Từ huynh đệ và các huynh đệ đây, đều phải cẩn thận mới được.

Từ Cường sững sờ một lúc, lúc này cười ha hả nói:

- Đương nhiên đương nhiên, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng. Có điều, Tâm Ma đó cho dù quỷ kế đa đoan đến đâu đi nữa, cũng không phải thần nhân, chúng ta qua đó, cũng đã bỏ mặc chuyện sống chết. Người này làm trái lẽ thường, chúng ta thay trời hành đạo, tự nhiên sẽ không sợ hắn!

Lúc hắn nói đến bốn chữ “thay trời hành đạo”, Sử Tiến nhíu nhíu mày, sau đó Từ Cường và bốn người khác cũng đều cười ha hả nói mấy câu dõng dạc hùng hồn. Không lâu sau đó, bữa tối này cũng tàn, đám người trở về phòng, nhắc đến thái độ của Bát Tí Long Vương nọ, đám người Từ Cường từ đầu đến cuối vẫn có chút nghi hoặc. Đợi đến ngày thứ hai trời vẫn chưa sáng, đám đông bèn khởi hành, Từ Cường mời Sử Tiến một lần nữa, sau đó lưu lại địa điểm tụ họp, đợi đôi bên đều rời khỏi khách điếm nhỏ, một người bên cạnh Từ Cường nhìn sang bên này, nhổ một bãi nước bọt.

- Phì, cái gì mà Bát Tí Long Vương, ta xem cũng chỉ là hạng mua danh chuộc tiếng!

Một bên khác, ngựa của Sử Tiến chuyển qua đường núi, hắn nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn lại. Huynh đệ bên cạnh chướng mắt thái độ của năm người Từ Cường, nói:

- Cái đám không biết trời cao đất dày! Sử đại ca, có cần ta đuổi theo qua đó, cho chúng chút bài học!

Sử Tiến lắc lắc đầu:

- Ta và Tâm Ma đó, cũng có chút khúc mắc, nhưng hắn là tốt hay xấu, hiện giờ ta đã không nói rõ được.

Hắn thở ra một hơi thật dài:

- Mấy vị này cũng không được coi là người xấu, chẳng qua ta sợ, bọn họ không về được……

Ngựa của tất cả mọi người đều đã chạy xa về hai bên, trước cửa khách điếm nhỏ, Lâm Xung bước ra từ trong bóng tối, hắn nhắn về phía xa, bên ngoài bầu trời phía đông, đã hơi hiện ra màu trắng bạc. Qua một lúc lâu, hắn cũng thở ra một hơi dài thật dài.

Đằng sau núi xa, vẫn còn vô số núi xa nữa……

Lúc đám người Từ Cường, bao gồm nhiều khách lục lâm nữa lặng yên đi tới Tây Bắc, thì ở mạn bắc Lữ Lương, đại tướng Kim quốc Từ Bất Thất đã cắt đứt hoàn toàn mấy thương lộ buôn lậu thẳng đến Lữ Lương —— hoàng đế Kim quốc hiện giờ là Ngô Khất Mãi vốn đã rất kiêng kỵ loại chuyện người Kim và người Hán lén lút móc nối, giờ đang ở đầu gió, muốn trong thời gian ngắn dùng chính sách đàn áp để cắt đứt hoàn toàn tuyến đường vốn không dễ đi này, không hề khó khăn.

Mặt tây nam, đại tướng Tây Hạ Tịch Lạt Tắc Lặc áp dụng chính sách đàn áp cho cả thương hộ và nạn dân lui tới vùng núi, một khi bắt được, nhất định sẽ bêu đầu thị chúng. Lúc này đã vào tháng sáu, Lý Càn Thuận chiếm được Nguyên Châu, đồng thời đang định quét sạch một đất Hoàn Châu, chuẩn bị chặn đứng căn cứ hoạt động của Tây quân Chủng Liệt, cắt đứt tất cả đường lui của hắn. Trong nước Tây Hạ, nhiều quân đội hơn nữa đang vận chuyển tới đây. Cả một đất Tây Bắc, trừ đi tổn thất, lúc này đội quân Tây Hạ đã đạt đến mười ba vạn người. Cộng thêm đội quân người Hán được thu nạp sau khi ổn định thế cục trong thời gian này, cả quy mô của đại quân, đã có thể từ hai mươi vạn trở lên.

Đây là con số mà cho dù người Kim đến đây, cũng khó có thể lay động nổi.

Vùng đất Tiểu Thương Hà, trại Thanh Mộc, lương thực tồn đọng đã cạn kiệt, tuy rằng lúa mạch bên bãi sông đang dần chín, nhưng ai cũng biết, những thứ này không giải quyết được bao nhiêu. Trại Thanh Mộc cũng trồng lúa mì như vậy, nhưng cũng còn một khoảng cách khá xa cho đến lúc có thể nuôi sống được người trong trại. Cùng với việc lương thực phân phối cho mỗi người giảm thấp, cộng thêm thương lộ bị cắt đứt, hai bên kỳ thực đã ở trong áp lực cực kỳ lớn.

Sáng sớm, trong sân vườn giữa sườn núi, Ninh Nghị mang cháo loãng, bánh nướng vào trong phòng, thêm chút dưa muối để dùng bữa sáng với Tô Đàn Nhi nằm trên giường. Tô Đàn Nhi đã đổ bệnh, trong khoảng thời gian nửa năm này, nàng phụ trách chi phí hàng hóa cho cả sơn cốc đã gầy đi mười cân, đặc biệt là cùng với việc lương thực tồn kho dần dần cạn kiệt, nàng có chút ăn không vào, mỗi ngày, nếu như không phải Ninh Nghị đến bầu bạn, nàng thực sự nuốt không trôi thức ăn.

Đối với việc Tô Đàn Nhi có chút ăn không vào này, Ninh Nghị cũng không thể nói quá nhiều. Phu thê hai người cùng gánh vác rất nhiều thứ, áp lực cực lớn không phải thứ người thường có thể hiểu được. Nếu như chỉ là áp lực tâm lý, nàng cũng không gục ngã, cũng là mấy ngày này đến kỳ, sức đề kháng quá yếu, mới sinh bệnh phát sốt một chút. Lúc dùng bữa sáng, Ninh Nghị kiến nghị nên giao bớt việc trong tay ra, dù sao hàng hóa trong cốc đã không còn nhiều, cũng đã sớm phân công rõ công dụng, nhưng Tô Đàn Nhi lắc đầu từ chối.

Nàng cười nói:

- Ta nhớ đến chuyện trong nhà muốn đoạt hoàng thương* lúc còn ở Giang Ninh.

*Hoàng thương: chỉ những thương nhân chuyên mua sắm các loại vật phẩm cho hoàng gia thời xưa.

Lúc đó, nàng đảm đương chuyện của cả Tô gia, tâm lực quá mệt mỏi, cuối cùng đổ bệnh, Ninh Nghị vì nàng mà gánh vác tất cả mọi chuyện. Lần này, nàng cũng đổ bệnh, nhưng không bằng lòng bỏ chuyện trong tay xuống.

Xa xa bên ngoài cửa sổ, Tiểu Thương Hà uốn lượn, một bên bãi sông, từng mảng sóng lúa dập dờn, đang dần dần chuyển thành màu vàng.

Tháng sáu âm lịch, lúa mạch sắp được thu hoạch rồi.

Một bầu không khí đàn áp và nắng nóng oi ả khó chịu, đang bao trùm lấy Tây Bắc.

- Sắp tới lúc rồi nhỉ!

Húp một ngụm cháo, Tô Đàn Nhi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Ninh Nghị cũng nhìn theo một cái.

- ......Ừm, cũng gần tới lúc rồi.

Phu thê hai người trò chuyện phiếm, một lát sau, Ninh Hi kéo cái sọt nhỏ, chạy tung tăng vào phòng, cho bọn họ xem mấy thứ rau rừng sớm nay vừa hái được, đồng thời cũng xin phép buổi chiều cũng cùng một tiểu cô nương tên Mẫn Sơ Nhất ra ngoài tìm thức ăn đỡ thêm trong nhà, Ninh Nghị cười cười, rồi cũng đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment