Tây Bắc, trời nóng hầm hập, mảng lớn ruộng lúa, phương xa có một thân cây.
Đám người quần áo rách rưới tụ tập dưới thân cây, Trịnh Tuệ Tâm là một trong số đó, năm nay cô bé tám tuổi, mặc đồ rách rưới dính mồ hôi và vết bẩn, tóc cắn ngắn so le, ai cũng nhìn không ra đây là bé gái. Phụ thân của cô bé, Trịnh Lão Thành ngồi ở bên cạnh, giống như các nạn dân khác, yếu ớt mà lại mệt mỏi.
Trịnh gia ở thành Diên Châu vốn xem như nhà người đọc sách có gia thế không kém, Trịnh Lão Thành mở một trường tư, rất được người xung quanh tôn trọng. Lúc thành Diên Châu bị phá, người Tây Hạ ở trong thành cướp bóc, cướp đi đa số đồ vật trong Trịnh gia, lúc đó bởi vì Trịnh gia có mấy cái hầm riêng chưa bị phát hiện, từ đây về sau người Tây Hạ ổn định hình thế trong thành, Trịnh gia chưa bị buộc đến đường cùng.
Nhưng cũng vì có mấy cái hầm riêng nên người Trịnh gia không nỡ bỏ đi, cũng không biết nên đi đâu. Binh sĩ Tây Hạ ở gần ngẫu nhiên tới cửa, người trong nhà thường bị ức hiếp. Có lẽ phát hiện Trịnh gia còn giấu lương thực, tần suất người Tây Hạ đến cửa dần tăng thêm, mãi đến nửa tháng trước, mẫu thân của Trịnh Tuệ Tâm đã chết.
Trịnh Lão Thành không nói cho Trịnh Tuệ Tâm biết mẫu thân của cô bé chết như thế nào, nhưng không lâu sau, phụ thân như cái xác biết đi gói ghém hành lý mang cô bé ra khỏi thành, đi tới nơi cô bé cũng không biết. Dọc đường gặp nhiều lưu dân cũng quần áo rách rưới, người Tây Hạ chiếm lĩnh bên này, có một số nơi còn có thể nhìn thấy dấu vết nhà cửa hoặc thôn xá bị thiêu hủy trong chiến tranh, nơi có dấu vết người ở thì còn có mảng lớn ruộng lúa. Đôi khi Trịnh Tuệ Tâm sẽ thấy người đồng hành cũng làm giống như phụ thân, đứng bên đường nhìn đồng ruộng với biểu cảm trống rỗng khiến người liên tưởng hạt cát dưới đất.
Khi người Tây Hạ giết tới, bọn chúng cướp đoạt, tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng không lâu sau, sự tình lại bình ổn, người may mắn sống sót khôi phục sinh hoạt như cũ, dù sao thống trị bằng cách nào thì luôn cần có thần dân. Không thần phục Vũ triều thì thần phục Tây Hạ thôi, chung quy vẫn là sinh hoạt.
Nhưng Trịnh Lão Thành là người đọc sách, hắn biết rõ ngày tháng khó khăn hơn, tình cảnh tựa như địa ngục vẫn đang chờ ở phía sau. Lúa mà mọi người trồng trong một năm này, tất cả thu hoạch đã không thuộc về họ, mùa thu trồng lúa mọc tốt cỡ nào thì đa số người khó mà nhận lại lương thực. Một khi hao hết tích trữ, Tây Bắc sẽ trải qua đông lạnh thiếu thốn lương thực càng khó chịu đựng hơn, đa số người sẽ đói đến chết. Chỉ có người dân thật sự quy thuận Tây Hạ mới may mắn sống được, nhưng ‘thuận dân’ như vậy không dễ làm.
Tùy theo mùa gặt tới, càng lúc càng nhiều người trông thấy cảnh này, trong mắt người đi đường nhìn mảng lớn ruộng lúa là sự nhợt nhạt tuyệt vọng, thứ họ trồng còn ở trước mắt, trông thật khỏe mạnh, nhưng đã định sẵn không thuộc về bọn họ, chờ đợi bọn họ là chết đói, điều khiến người cảm thấy tuyệt vọng không còn gì hơn là như vậy.
Trên đường đi, ngẫu nhiên sẽ gặp gỡ binh sĩ Tây Hạ cầm cung tên, đao thương đe dọa mọi người, nghiêm cấm bọn họ tới gần những đồng lúa, bên bờ ruộng đôi khi có thể thấy xác chết bị treo lên.
Lúc này đã đến giữa trưa, đoàn người nghỉ ngơi hóng mát dưới gốc cây ven đường này. Trịnh Lão Thành quá mệt mỏi, tựa vào ven đường, chốc lát sau thiếp ngủ. Trịnh Tuệ Tâm ôm chân ngồi ở bên cạnh, cảm thấy môi khô khốc, muốn uống nước, cũng muốn đi vệ sinh. Tiểu cô nương đứng lên nhìn quanh, rồi đến gần một hố nước gần đó.
Trịnh Tuệ Tâm cởi quần trong hố nước, ngồi xổm giây lát. Không biết khi nào thì giọng nói của phụ thân mơ hồ truyền đến, trong lời nói, mang theo một chút sốt ruột. Trịnh Tuệ Tâm không thấy tình huống bên kia, mới bẻ hai cành cây dưới đất thì lại có âm thanh truyền tới, là tiếng hét lớn của người Tây Hạ.
Phụ thân sốt ruột hét to:
“Tuệ Tâm! Nữ nhi! Ngươi ở đâu!!!”
Giọng của người Tây Hạ còn đang văng vẳng, giọng của phụ thân ngừng bặt. Cô bé kéo quần lên, chạy ra ngoài. Cô bé nhìn thấy hai tên binh sĩ Tây Hạ, một người giương cung, một người cầm đao, đang quát lớn ven đường. Người ở dưới gốc cây rối ren, thân thể của phụ thân nằm cạnh ruộng lúa ở phương xa, ngực cắm một mũi tên, một mảnh máu tươi.
- A . . . á a . . .
Trời đất trở nên hỗn loạn mà nhạt nhòa.
Cô bé đi về phía bên kia, nhưng có người giữ cô bé lại.
Từ đây về sau ký ức là hỗn loạn.
Có người đút cho cô bé ăn thứ gì, có người kéo cô bé đi, đôi khi cõng hoặc ôm. Đó là một nam nhân trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi, quần áo cũ nát, cõng bao hành lý, cánh tay săn chắc. Đôi khi nam nhân trung niên nói chuyện với cô bé, nhưng cô bé tinh thần hoảng hốt. Dọc đường đi có mưa rơi, không biết từ khi nào đã không thấy người đi chung đường nữa, hai người xuyên qua núi non hoang vắng, tiểu cô nương đương nhiên không biết đó là ở đâu, xung quanh có cây cao cây thấp, có đường núi gập ghềnh, có đá lởm chởm rải rác.
Giữa trưa hôm nay thì bầu trời sáng sủa ánh nắng, hai người dừng lại trong khu rừng nhỏ. Trịnh Tuệ Tâm đã có thể máy móc ăn cái gì, cô bé nâng chén bể nhỏ ăn cơm rang trong đó, đột nhiên có một âm thanh vang lên, tiếng hú như ma kêu.
- Hú hú!
Trịnh Tuệ Tâm cảm thấy thân thể bị đẩy một cái, tiếng lách cách vang lên xung quanh, trong lỗ tai nghe tiếng nói hung hăng mà nhanh của người Tây Hạ, trong tầm nhìn chao đảo là bóng người giao thác. Nam nhân mang theo cô bé đi một đường liên tục vung đao, có ánh sáng màu đỏ thắm vụt qua trong tầm nhìn. Tiểu cô nương dường như nhìn thấy nam nhân bỗng một nhát đao đâm chết một tên người Tây Hạ dính chặt thân cây, sau đó khuôn mặt của đối phương đột nhiên phóng lớn, hắn xông đến, một tay ôm cô bé vào ngực chạy nhanh trong rừng cây.
Cây cối vụt qua phía sau trong tầm nhìn, bên tai là tiếng hú khủng bố, người Tây Hạ cũng đuổi theo. Nam nhân một tay cầm đao liên tục đánh với đối phương, có một khoảnh khắc tiểu cô nương cảm thấy người của hắn rung lên, bị người đuổi theo sau lưng chém một nhát, mùi tanh tràn ngập trong xoang mũi.
Trong khoảnh khắc, đằng trước ánh sáng mở rộng, hai người đã lao ra rừng cây, Tây Hạ độc ác đuổi theo đến gần. Đây là một dãy sườn núi đất cheo leo, một bên núi nghiêng dốc đáng sợ, đá lởm chởm chĩa ra. Hai bên vừa chạy nhanh vừa đánh, sau đó là tiếng gió gào thét, tầm nhìn xoay tròn.
Vang tiếng rào rào, nam nhân ôm tiểu cô nương buộc người Tây Hạ kia chạy nhanh xuống sườn núi đất cheo leo, bước chân của hai người và tốc độ lao nhanh xuống, đất đá trôi nhanh trong tầm nhìn, bụi bay mịt mù. Trịnh Tuệ Tâm cảm giác bầu trời nhanh chóng thu nhỏ, tiếp đó bùm một tiếng.
Thật lâu sau, Trịnh Tuệ Tâm cảm thấy thân thể nhích nhẹ, đó là nam nhân ôm cô bé đang cố gắng gượng dậy từ mặt đất, bọn họ đã đến dưới sườn núi. Trịnh Tuệ Tâm cố gắng quay đầu xem, chỉ thấy nam nhân một bàn tay chống lên đầu người máu thịt nhầy nhụa, óc vỡ toang, xem mũ và bím tóc thì có thể nhận ra đó là người Tây Hạ. Hai bên cùng nhau từ sườn núi dốc lao xuống, người Tây Hạ rơi xuống chót nhất làm đệm lót, đầu rơi máu chảy, nội tạng nát bấy. Trịnh Tuệ Tâm được nam nhân che chở trong ngực, bị thương ít nhất, nam nhân trên người mang theo vết thương, máu của kẻ địch Tây Hạ, lúc này nửa người đều bị nhuộm đỏ.
- Ngươi không sao chứ?
Cô bé nghe được nam nhân suy yếu hỏi.
- Không sao là được.
Nam nhân buông Trịnh Tuệ Tâm xuống, cởi đồ của người Tây Hạ ngay trước mặt cô bé, lục lọi một lúc, lấy đi yêu bài* và lương khô của người Tây Hạ.
(*) Yêu bài: Lệnh bài treo ở bên hông.
Ánh sáng mặt trời vẫn nóng cháy, nam nhân toàn thân nhuộm máu một tay cầm đao, một tay dắt bàn tay đứa trẻ lảo đảo đi hướng bên kia núi.
Chạng vạng hôm nay, bọn họ đi tới một nơi, mấy ngày sau, Trịnh Tuệ Tâm mới từ miệng của người khác biết được tên của nam nhân kia, hắn tên là Cừ Khánh, thung lũng bọn họ đi đến gọi là Tiểu Thương Hà.