Tháng sáu, trong thung lũng sông, mỗi ngày xây dựng, luyện binh, từ đầu tới tận bây giờ chưa từng ngừng lại.
Mọi thứ vận chuyển bình ổn như thường, chờ làm xong công tác mỗi ngày, bọn lính hoặc là nghe kể chuyện, coi kịch, hoặc nghe tin tức từ bên ngoài truyền vào, thời cuộc hiện giờ, rồi thảo luận với bằng hữu ở bên cạnh. Nhưng đến lúc này, uy lực phong tỏa bên ngoài của người Tây Hạ, người Kim đã bắt đầu hiển hiện. Theo ngoài núi truyền tin vào ít dần, nhưng từ trong bầu không khí phong tỏa đó, người nhạy bén có thể cảm thụ được càng nhiều thông tin chặt chẽ hơn, tình thế nguy hiểm lửa sém lông mày, áp lực cần hành động ngay, vân vân và vân vân.
Tiểu Thương Hà qua lại với bên ngoài không chỉ có một con đường là tai mắt mà họ thả ra, đôi khi sẽ có lưu dân lạc đường đi vào phạm vi núi hoang này, tuy không biết có phải là gian tế từ bên ngoài vào hay không, nhưng thông thường đám người phòng ngự xung quanh sẽ không làm khó bọn họ, có khi còn tốt bụng đưa cho lương khô vốn không có quá nhiều trong thung lũng, đưa bọn họ rời đi.
Trong lúc qua lại với bên ngoài thế này, có một việc kỳ lạ nhất và có ý vị sâu xa nhất. Lần đầu tiên nó phát sinh vào cuối năm ngoái, có một thương đội có thể là vận chuyển lương thực, có mười mấy tên khuân vác gánh giỏ đến dãy núi này, trông giống bị lạc. Khi người của Tiểu Thương Hà ra mặt thì đối phương giật nảy mình, buông xuống tất cả gánh lương thực rồi bỏ chạy mất, vì thế Tiểu Thương Hà thu hoạch mấy chục gánh lương thực tình nghi là cố ý đưa tới. Chuyện như vậy lại phát sinh một lần lúc mùa xuân sắp hết.
Người trong thung lũng ít ai biết toàn bộ sự tình, từ Ninh Nghị trực tiếp làm chủ, niêm phong gần trăm gánh lương thực gạo trong nhà kho. Lần phát sinh thứ ba là giữa trưa hôm nay, ngày mười một tháng sáu, mấy chục gánh lương thực do người khuân vác gánh, một số hộ vệ đi cùng bước vào phạm vi của Tiểu Thương Hà, nhưng lần này bọn họ buông gánh xuống, không rời đi.
Một lão nhân tóc bạc phơ, dáng vẻ ung dung, ánh mắt sắc bén đứng trong đội ngũ này, chờ người gác ngầm quanh phòng ngự Tiểu Thương Hà đến thì đưa danh thiếp lên.
Trên danh thiếp chỉ có ba chữ: Tả Đoan Hữu.
Chốc lát sau, Tần Thiệu Khiêm mặc nhung trang từ trong thung lũng đi ra nghênh đón. Hiện giờ Tần Thiệu Khiêm đã là nghịch phỉ* phản loạn toàn thiên hạ, nhưng không dám qua loa với người này.
(*) Nghịch phỉ: Giặc cướp phản loạn. Cảm thấy dịch ra dài dòng với không được hay.
. . .
Năm xưa khi Vũ triều còn hưng thịnh, Cảnh Hàn đế Chu Triết mới lên ngôi, trong triều đình có ba vị đại nho nổi tiếng khắp thiên hạ, ở địa vị cao, cũng xem như chí thú hợp nhau. Bọn họ cùng lên kế hoạch nhiều việc, Mật Trinh Tư là một trong số đó, kích động người Liêu nội loạn, khiến người Kim nổi lên cũng do họ làm ra. Ba người này là Tần Tự Nguyên, Tả Đoan Hữu, Vương Kỳ Tùng.
Những việc lớn khuấy động thiên hạ này trong quá trình thực hành gặp nhiều vấn đề. Trong ba người, lý luận và thủ đoạn của Vương Kỳ Tùng đều chính trực nhất. Tần Tự Nguyên thì tạo nghệ Nho gia rất sâu, thủ đoạn thiên về hiệu quả và lợi ích. Tả Đoan Hữu thì tính tình cực đoan, nhưng nền móng gia tộc rất sâu. Hợp sức nhiều thứ, cuối cùng vì các loại vấn đề mà mỗi người một ngả. Tả Đoan Hữu cáo lão trí sĩ, Vương Kỳ Tùng thì trong một cuộc tranh đấu chính trị vì bảo vệ vị trí của Tần Tự Nguyên mà tự gánh tiếng xấu rời đi, sau đó là hòa ước Hắc Thủy người Liêu xuôi nam.
Lần này, Vương Kỳ Tùng dẫn dắt người nhà chống đỡ Liêu binh, nam đinh* cả nhà gần như chết hết, chỉ chừa một dòng độc đinh* Dư Vương Sơn.
(*) Nam đinh: Thành viên nam trong gia đình.
(*) Dòng độc đinh: Nhà chỉ có một đứa con trai nối dõi.
Sau hòa ước Hắc Thủy, bởi vì thảm kịch của Vương gia, hai người Tần, Tả càng mâu thuẫn gay gắt, từ đấy gần như không còn qua lại nữa. Mãi đến về sau sự kiện giúp nạn thiên tai ở đất Bắc, Tả gia Tả Hậu Văn, Tả Kế Lan liên lụy trong đó, Tần Tự Nguyên mới viết thư cho Tả Đoan Hữu. Đây là nhiều năm tới nay, hai người lần đầu tiên liên hệ, trên thực tế cũng là lần liên hệ cuối cùng.
Mãi sau khi Tần Tự Nguyên chết đi, ba người ngày xưa dùng thủ đoạn khuấy động thế cục thiên hạ hiện giờ chỉ còn lại lão giả cuối cùng này.
Nhiều năm trước khi hai nhà Tần, Tả thân thiết, Tần Thiệu Khiêm không phải là lần đầu tiên gặp Tả Đoan Hữu, cách nhiều năm, lão nhân ngày xưa nghiêm túc hiện giờ tóc đã bạc phơ, người trẻ tuổi từng tinh thần phơi phới lúc này đã đầy phong trần, mất một con mắt. Hai bên gặp nhau, không trò chuyện nhiều, lão nhân nhìn chụp mắt màu đen trên mặt Tần Thiệu Khiêm, hơi cau mày. Tần Thiệu Khiêm đưa lão nhân vào thung lũng, buổi chiều cùng lão nhân tế bái mộ chôn quần áo của Tần Tự Nguyên đặt trong thung lũng, nhưng không nói nhiều về tình huống trong thung lũng. Còn về lương thực mà Tả Đoan Hữu mang tới thì xử lý như hai đợt trước, đặt trong nhà kho riêng niêm phong lại.
Tối hôm đó, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi, Ninh Hi tham dự bữa tiệc gia đình đón lão nhân đến.
Sáng hôm sau, từ Ninh Nghị ra mặt, cùng lão nhân dạo một vòng trong cốc. Ninh Nghị có chút tôn trọng lão nhân này. Mặc dù lão nhân khuôn mặt nghiêm nghị nhưng luôn quan sát Ninh Nghị có vị trí như khối óc trong phản quân. Đến buổi chiều, khi Ninh Nghị lại đến gặp Tả Đoan Hữu thì tặng kèm mấy cuốn sách mới đã đóng gáy sách đàng hoàng.
- Đây là việc Tần lão luôn làm trước khi mất. Mấy cuốn sách mà Tần lão viết e rằng trong khoảng thời gian ngắn thiên hạ này không có người dám đọc, ta cảm thấy Tả công có thể mang về nhìn xem.
‘Tứ thư chương cú tập chú’, ký tên Tần Tự Nguyên.
Tả Đoan Hữu mới tỉnh khỏi giấc ngủ trưa chưa lâu, vươn tay vuốt bìa sách, ánh mắt có chút rung động, khuôn mặt nghiêm nghị hơi thả lỏng.
Tả Đoan Hữu chậm rãi vuốt ve hai lần, sau đó mở miệng nói:
- Ta lại đây ít ngày, có thấy tình huống trong thung lũng của ngươi, việc thiếu lương thì Tả gia ta có thể hỗ trợ.
Hai bên có chút tiếp xúc, sẽ bàn về phương hướng này là việc sớm đoán trước. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, từ thung lũng sông truyền đến tiếng ve kêu. Trong phòng, lão nhân ngồi, chờ đợi đối phương gật đầu, giải quyết tất cả vấn đề cho thung lũng sông nho nhỏ này.
Ninh Nghị đứng yên thật lâu, rồi mới chậm rãi chắp tay, mở miệng nói:
- Việc Tiểu Thương Hà thiếu lương đã có cách giải quyết, không cần làm phiền Tả công.
Tả Đoan Hữu nhìn hướng hắn, ánh mắt như điện:
- Lão phu nói một là một, nói hai là hai, xưa nay không thích quanh co lòng vòng, cò kè mặc cả. Lúc ở bên ngoài ta đã nghe nói Tâm Ma Ninh Nghị quỷ kế đa đoan, nhưng cũng không phải loại người dây dưa do dự, phân vân. Nếu ngươi dùng mấy trò vặt đó lên người lão phu thì chẳng khác nào không biết chừng mực?
Ninh Nghị chắp tay, cúi đầu:
- Lão nhân gia, ta nói thật lòng.