- Ngươi lấy tính mệnh của mọi người ra đùa sao?
- Nếu như Tả gia chỉ ra lương thực, không nói gì khác thì ta tự nhiên muốn nhận. Nhưng ước chừng sẽ không đơn giản như vậy đúng không?
Lão nhân nhíu mày, qua một lúc, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Hình thế ép người, cần bày ra rõ ràng những gì ngươi và ta cần, ngươi nghĩ Tả gia cần nhờ ngươi che chở sao? Tiểu tử Ninh gia, nếu không phải nghĩ tình các ngươi là mạch cuối cùng của hệ Tần thì ta đã không đến, ta cảm thấy ngươi cũng biết rõ điều này. Tả gia giúp ngươi đương nhiên là có chỗ cần, nhưng sẽ không bắt buộc ngươi quá nhiều, ngươi dám giết cả hoàng đế thì sợ cái gì?
Trên đời này rất nhiều việc lớn đôi khi liên quan đến nỗ lực, bàn bạc không ngừng nghỉ của vô số người, có nhiều lúc quyết định từ đôi câu vài lời. Giữa Tả Đoan Hữu và Tần Tự Nguyên có chút tình cảm, đây là điều không thể nghi ngờ, lão nhân đến Tiểu Thương Hà tế bái Tần Tự Nguyên, cảm xúc sau khi nhận sáng tác của Tần Tự Nguyên cũng tuyệt đối không phải giả dối. Nhưng tình nghĩa đó là quân tử với nhau, sẽ không dính líu đến đại cục. Tần Thiệu Khiêm cũng hiểu điều đó, mới kêu Ninh Nghị đi cùng Tả Đoan Hữu, bởi vì Ninh Nghị mới là người quyết định mặt này.
Thân phận như Tả Đoan Hữu mà chủ động mở miệng về vấn đề lương thực đã xem như nể mặt Tần Tự Nguyên, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương sẽ trả lời bằng câu từ chối. Chỉ một câu từ chối, khi hóa thành vấn đề hiện thực sẽ là sự sống chết gần ngay trước mắt của mấy vạn người.
Ninh Nghị nhìn Tả Đoan Hữu, ánh mắt bình tĩnh nói:
- Ta hiểu ý tốt của Tả công, nhưng Tiểu Thương Hà không tiếp tục kiềm chế của người không chung chí hướng. Cho nên, thật lòng cảm ơn ý tốt của Tả công, nhưng chúng ta không cần lương thực. Hai lần trước Tả công đưa lương thực đến vẫn còn niêm phong trong nhà kho, khi nào Tả công về thì hãy mang theo luôn đi.
Ninh Nghị vừa nói xong lời này, ánh mắt Tả Đoan Hữu sâu thẳm, thật sự nổi giận, đang định nói chuyện, bỗng nhiên có người từ ngoài cửa chạy vào:
- Xảy ra chuyện!
Người vào là Trần Phàm, hắn nhìn thoáng qua Tả Đoan Hữu:
- Ninh Hi xảy ra chuyện . . .
Một việc ngoài ý muốn nhỏ đánh gãy giằng co giữa hai người.
Trong khoảng thời gian này, lúc rảnh rỗi đi hái rau dại, bắt cá, tìm thức ăn đã trở thành trạng thái sinh hoạt bình thường của bọn nhỏ trong Tiểu Thương Hà.
Lúc này thời tiết oi bức, về việc trong thung lũng thiếu lương thì mãi đến bây giờ chưa tìm được phương pháp giải quyết vấn đề, mọi người trong thung lũng dưới sự quản lý của Ninh Nghị không biểu hiện ra bối rối, nhưng đôi khi đè nén áp lực trong lòng, đôi khi lộ ra ở các mặt bị người nhìn thấy. Hành động của bọn nhỏ là thể hiện trực tiếp nhất của áp lực.
Đồ vật trong núi có thể ăn, đồ vật trong nước có thể ăn, rau dại có thể ăn, vỏ cây cũng có thể ăn, thậm chí dựa theo tin tức mà Mẫn Sơ Nhất nói, có một loại đất cũng có thể ăn. Điều này khiến bé Ninh Hi cảm thấy rất lạc quan, nhưng tuy lạc quan thì trong tình huống con nít và một số phụ nữ hái rau dại, quanh Tiểu Thương Hà không có nhiều rau dại và cọng thực vật có thể ăn được. Người lớn còn có thể tổ chức thành nhóm đi nơi xa hơn săn thú, đào móc, con nít bị cấm không cho ra khỏi thung lũng. Cũng bởi vậy mỗi ngày ở trong thung lũng này, Ninh Hi cõng sọt nhỏ vẫn luôn không thu hoạch được bao nhiêu.
Ninh Hi nghĩ rằng mình thật dở, không thể chịu khổ bằng đám nhóc Mẫn Sơ Nhất, nhiều lúc cậu bé tìm cả ngày, nhìn sọt nhỏ của mình mà chán nản. Trong sọt nhỏ của Mẫn Sơ Nhất cũng không có nhiều thu hoạch, nhưng thỉnh thoảng còn có thể chia cho Ninh Hi một ít. Vì lòng hư vinh muốn khoe trước mặt phụ mẫu, cuối cùng Ninh Hi vẫn nhận.
Vì vậy mỗi buổi sáng Ninh Hi sẽ chia cho Mẫn Sơ Nhất hơn một nửa bánh rau dại, dù sao cậu bé cũng không ăn hết.
Ninh Hi chưa từng nghĩ rằng hôm nay sẽ ở trong thung lũng phát hiện một con thỏ. Động vật nhỏ lông xù dựng đứng hai tai chạy ra từ lùm cỏ, Ninh Hi bị hù giật mình.
Ninh Hi đứng đó chỉ hướng con thỏ, lắp bắp kêu Mẫn Sơ Nhất:
- Nó . . . nó . . .
Cô bé bảy tuổi đã nhanh chóng lao về phía đó, con thỏ xoay người chạy mất.
- Bắt lấy nó! Bắt lấy nó! Ninh Hi, bắt nó lại!!!
- A a a a a a!!!
Tiếng hét của hai đứa trẻ hỗn loạn vang lên trên đồi nhỏ. Hai người một thỏ liều mạng chạy nhanh, Ninh Hi dũng cảm lao qua đường núi nhỏ, nhảy xuống ao đất cao, chặn lại đường chạy trốn của con thỏ. Mẫn Sơ Nhất từ phía dưới chạy nhanh bọc đánh qua, nhảy chồm tới túm lấy tai thỏ.
Ninh Hi lăn mấy vòng dưới đất, bò dậy, chớp chớp mắt, tiếp đó chỉ hướng Mẫn Sơ Nhất:
- Ha ha, ha ha ha ha ha! A!
Ninh Hi thấy con thỏ bị cô nương túm lỗ tai nhưng rồi vuột mất.
- A! Ngươi phải giữ nó chứ, bắt lấy đi! Nó chạy, nó chạy . . .
Ninh Hi nói rồi muốn đuổi theo, nhưng chạy được hai bước thì ngừng lại, bởi vì Mẫn Sơ Nhất đang nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, trong ánh mắt có chút kinh khủng, rồi giọt nước lăn dài.
Ninh Hi lau bên Thái Dương, vị trí mà đối phương nhìn chằm chằm, phát hiện trên tay có máu, cậu còn chưa hiểu rõ có chuyện gì, tiếc nuối nhìn con thỏ chạy càng lúc càng xa khuất khỏi tầm nhìn. Cô nương òa khóc, nữ binh ở gần đó phụ trách trông chừng cũng chạy nhanh đến.
. . .
Lúc về sân nhỏ ở giữa sườn núi thì từ trong ra ngoài đã tụ tập nhiều người.
Ninh Nghị đi vào sân, nhìn hướng căn phòng, Đàn Nhi đã trở về, nàng ngồi bên giường nhìn Ninh Hi nằm im, mặt không chút máu. Cậu bé Ninh Hi đầu bao băng vải đang lắp bắp giải thích cái gì với mẫu thân. Ninh Nghị hỏi thăm vài câu với đại phu đứng ở cửa, nét mặt hơi giãn ra, bước vào.
Ninh Hi ngồi ở đầu giường nhìn hắn, hơi mếu máo:
- Phụ thân, con thật sự là vì bắt thỏ . . . suýt bắt được rồi . . .
Ninh Nghị lại gần nhéo mặt của Ninh Hi, lại nhìn băng vải trên đầu cậu bé:
- Đau không?
- Ban đầu không đau, hiện tại hơi đau.
- Không sao.
Ninh Nghị cười cười, tiếp đó vẫy tay hướng cửa:
- Đại phu đều nói không sao, các ngươi đều chạy tới làm gì! Ninh Hi, nhìn xem ai tới thăm ngươi này.
- Tả gia gia.
Ninh Hi hơi cúi người hướng lão nhân bước vào phòng.
Tả Đoan Hữu mặt mũi nghiêm túc, tối hôm trước cùng mọi người ăn cơm, không biểu lộ quá nhiều thân thiết với Ninh Hi, nhưng lúc này chung quy không cách nào xìu mặt, lại gần vươn tay đỡ lấy vai của cậu bé, dìu cậu bé nằm xuống:
- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, xảy ra chuyện gì?
- Con và Sơ Nhất đi hái rau dại, trong nhà có khách đến, nhưng không có nhiều đồ ăn. Sau đó tìm được một con thỏ, con đi bắt nó, rồi con té, đụng vào đầu . . . Vốn bắt được con thỏ, nó to chừng này này, tiếc rằng con té ngã khiến Sơ Nhất bị dọa, con thỏ chạy mất . . .
Cậu bé vừa kể vừa huơ tay, có chút chán nản. Khó khăn lắm mới bắt được một con thỏ, bản thân té bị thương, Mẫn Sơ Nhất còn thả con thỏ chạy mất, chẳng khác nào giỏ tre múc nước công dã tràng.
Tả Đoan Hữu quay đầu nhìn thoáng qua Ninh Nghị.
Ninh Nghị lúc này đang an ủi Tô Đàn Nhi:
- Con trai thì va vấp té ngã nhiều tương lai mới thành tài, đại phu cũng nói không nghiêm trọng, nàng đừng lo.
Sau đó Ninh Nghị đi tới một bên, an ủi nữ binh vẻ mặt áy náy:
- Bọn trẻ còn nhỏ, phải có không gian của riêng mình, là ta dặn ngươi đừng ở gần quá, đây không phải lỗi của ngươi, đừng tự trách.
Trận sóng gió nhỏ này qua một lúc mới dần tan biến. Bầu không khí trong Tiểu Thương Hà thoạt nhìn an toàn nhưng thật ra căng thẳng, nội bộ thiếu lương thực là một vấn đề. Bên ngoài Tiểu Thương Hà thì có nhiều kẻ địch luôn theo dõi bên này, ngoài mặt mọi người không nói nhưng trong lòng đều biết. Ninh Hi bỗng nhiên xảy ra chuyện, một vài người còn tưởng là kẻ địch bên ngoài rốt cuộc ra tay, đều chạy đi xem, mắt thấy không phải như thế mới giải tán.