Đầu của bé Ninh Hi đổ máu, gắng gượng được một lúc thì mệt mỏi thiếp ngủ. Ninh Nghị tiễn Tả Đoan Hữu đi ra, sau đó đi xử lý chuyện khác. Lão nhân với tùy tùng đi theo bước chân trên sườn núi Tiểu Thương Hà, đang là buổi chiều, trong ánh nắng chiếu nghiêng, thỉnh thoảng nghe tiếng huấn luyện từ trong thung lũng. Từng chỗ công trường hừng hực xây dựng, bóng người bôn ba, trong hồ chứa nước phương xa, mấy chiếc thuyền nhỏ đang thả lưới, có người thả câu ven hồ, họ đang bắt cá bổ sung vào lương thực trong thung lũng.
Mấy thứ này rơi vào tầm mắt thoạt trông bình thường, trên thực tế đang uấn nhưỡng bầu không khí không giống với nơi khác. Cảm giác khẩn trương, cảm giác nguy cơ, cùng với một loại hơi thở mâu thuẫn với cảm giác căng thẳng và nguy cơ. Lão nhân đã nhìn quen nhiều chuyện trong thời đại này, nhưng vẫn không hiểu lý do Ninh Nghị từ chối hợp tác với Tả gia là vì đâu.
Làm người cầm lái gia tộc lớn trải rộng toàn bộ lộ Hà Đông, Tả Đoan Hữu đến Tiểu Thương Hà đương nhiên cũng suy xét về mặt ích lợi. Nhưng mặt khác, có thể bố cục từ năm ngoái, tính toán tiếp xúc bên này, tình nghĩa với Tần Tự Nguyên chiếm thành phần rất lớn trong đó, dù Tả Đoan Hữu có yêu cầu với Tiểu Thương Hà cũng tuyệt đối không quá mức, đối phương cũng nên nhìn ra điểm này. Vì suy xét như vậy nên lão nhân mới chủ động nhắc tới chuyện này vào hôm nay.
Chỉ vì không bị Tả gia đòi điều kiện mà từ chối dứt khoát như thế sao? Chẳng lẽ hắn thật sự có đường lui để đi? Nơi này . . . rõ ràng đang đi trên mép vực.
Trong lòng Tả Đoan Hữu suy nghĩ những việc này, sau đó sai tùy tùng đi thung lũng tìm gian tế mà hắn sắp xếp vào Tiểu Thương Hà, kêu lại đây để hắn hỏi thăm, xác định sự thực trong thung lũng thiếu lương thực.
Việc này càng khiến Tả Đoan Hữu hoang mang hơn.
Nhưng lúc này trong thung lũng có một số việc lặng lẽ phát sinh ở nơi Tả Đoan Hữu không biết hoặc là không quan tâm.
Vì bổ sung thịt trong bữa ăn hằng ngày cho binh sĩ, trong thung lũng cho nhà bếp giết ngựa chiến. Chạng vạng hôm nay, có binh sĩ đang ăn thì nhận ra thịt ngựa bị nhai nát, tin tức này truyền bá ra, trong một chốc khiến hơn một nửa nhà ăn trầm mặc.
Trong đó có binh sĩ dẫn đầu đặt bát đũa xuống quầy trước nhà ăn, hỏi:
- Sao có thể giết ngựa?
Nhiều người cũng dừng đũa vì vậy.
Có người hỏi:
- Trong cốc đã đến mức độ này rồi sao? Dù chúng ta đói cũng không muốn ăn thịt ngựa!
Có người phụ họa:
- Chúng ta không cần mỗi bữa đều có thịt! Nghèo quen rồi, rau dại vỏ cây cũng có thể nuốt trôi!
Đám người sốt ruột khó chịu, nhưng may mà trật tự trong nhà ăn không rối loạn, ồn ào một lúc sau thì tướng lĩnh Hà Chí Thành chạy đến.
Hà Chí Thành quát:
- Xem các ngươi như con người mà kiêu ngạo còn không vừa lòng hả?!
Quy củ trong quân nghiêm ngặt, không lâu sau Hà Chí Thành đè ép sự tình xuống. Cùng lúc đó, phía đối diện nhà ăn, một đám quân nhân trẻ tuổi cầm đao thương đi vào ký túc xá, tìm người khởi đầu Hoa Viêm Xã hiện giờ khiến bọn họ tin phục, La Nghiệp.
- La huynh đệ, nghe nói chuyện hôm nay chưa?
La Nghiệp vừa huấn luyện trở về, cả người mồ hôi, quay đầu nhìn bọn họ:
- Sự tình gì? Các ngươi muốn làm gì
- Đại công tử Ninh gia xảy ra chuyện, nghe nói đổ máu bên kia núi, chúng ta đoán có khi nào là đám hèn ngoài cốc không nhịn được muốn đánh một trận không?
Những người này cảm xúc sôi sục, mắt đỏ ngầu.
La Nghiệp nhíu mày nói:
- Ta có nghe chuyện Ninh Hi công tử bị thương, bị va chạm lúc bắt thỏ thôi, các người tính làm gì? Lùi một bước, cho dù thật sự có chuyện thì đánh hay không đánh sẽ do các người quyết định sao?
Mọi người sửng sốt.
Một người nói:
- Chúng ta thật sự rất khó nhịn, nếu thật sự là ngoài núi đánh vào thì ít nhất phải làm được chút gì. La huynh đệ, ngươi hãy thay mặt chúng ta xin Ninh tiên sinh cho đánh đi!
- Các người mất tỉnh táo rồi!
La Nghiệp nói:
- Hơn nữa vốn không có chuyện, các ngươi muốn đi đánh ai! Còn nói là muốn làm việc lớn, không thể bình tĩnh chút sao?
Đám người nghe nói xảy ra chuyện thì đều không kịp nghĩ nhiều, vội chạy tới. Giờ nghe bảo là tin đồn bậy thì không khí dần lạnh xuống, quay sang ngó nhau, trong một chốc đều cảm thấy có chút khó xử.
Một người đặt cương đao lên bàn cái cạch, khẽ thở dài:
- Làm việc lớn, nhưng phải có chuyện để làm đã. Mắt thấy trong thung lũng mỗi ngày thiếu lương thực, chúng ta . . . muốn làm chút gì đó mà không biết làm gì bây giờ. Nghe nói hôm nay bọn họ giết hai con ngựa.
Khi người này nói đến chuyện giết ngựa thì tâm trạng chán nản. La Nghiệp cũng mới nghe thấy, hơi nhíu mày.
Một người khác buông tiếng thở dài:
- Đúng rồi, chuyện lương thực không biết có cách nào không.
La Nghiệp hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi không tin Tần tướng quân, Ninh tiên sinh sao? Mấy vị đại nhân ở bên trên không hề làm biếng một ngày nào.
- Không phải không tin, nhưng mắt thấy ngay cả ngựa chiến đều giết, trong lòng chúng ta sốt ruột, nếu giết hết ngựa chiến thì lấy gì đánh nhau với người ta? Ngược lại La huynh đệ, ngươi nói có một số tộc lớn quen thuộc ở bên ngoài, có thể nghĩ ra một số biện pháp, ngươi cũng từng nói việc này với Ninh tiên sinh, nhưng về sau không nhắc lại nữa. Nếu ngươi biết cái gì thì hãy nói với chúng ta đi.
La Nghiệp lắc đầu, nói:
- Ta đoán được một ít, nhưng không thể nói. Tóm lại thường ngày các người cố gắng huấn luyện nhiều vào, nhớ, bên trên tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết!
- Huấn luyện hằng ngày, ở đây có ai từng làm biếng chứ?
- Thì đấy, bây giờ chỉ biết sốt ruột suông, chẳng bằng đánh một trận. Hiện giờ bắt đầu giết ngựa rồi, dù Ninh tiên sinh vẫn có diệu kế thì ta cảm thấy . . . Ài, ta cảm thấy trong lòng khó chịu.
- La huynh đệ, ngươi biết gì cứ nói ra đi, chúng ta sẽ không đồn lung tung.
Mọi người ồn ào ầm ĩ, La Nghiệp cau mày trầm giọng nói:
- Chuyện nhóm Ninh tiên sinh lên kế hoạch, sao ta có thể biết hết được. Nhưng mấy ngày qua có chút suy đoán, đúng hay không thì không dám chắc. Nhưng ta phỏng chừng chuyện này sẽ lộ ra trong mấy ngày này thôi.
Trong ký túc xá vẫn lớn tiếng ồn ào một lúc. Nắng nóng khó chịu bao phủ trong thung lũng, chuyện tương tự thỉnh thoảng phát sinh ở các nơi.
Lão nhân ở trong nhà trên núi nghe một số báo cáo chi tiết về chuyện này, trong lòng càng chắc chắn Tiểu Thương Hà thiếu lương thực không phải việc giả. Ngoài ra, các việc vặt vãnh mỗi ngày sẽ tập hợp thành báo cáo lúc dài lúc ngắn, bị phân loại ra đưa cho mấy người cao tầng Tiểu Thương Hà. Mỗi ngày khi hoàng hôn buông xuống phía tây, đám người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi sẽ hội tụ ngắn ngủi trong chỗ làm việc, giao lưu ý nghĩa đằng sau những tin tức này.
Hôm nay, bởi vì Ninh Hi gặp phải ngoài ý muốn, vẻ mặt của Đàn Nhi không được vui.
Quyết định xong một số việc, Tần Thiệu Khiêm rời khỏi đây, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cùng nhau ăn bữa tối đơn giản. Ninh Nghị an ủi thê tử, chỉ khi hai người ở một mình thì biểu cảm của Tô Đàn Nhi trở nên có chút yếu đuối, gật đầu, tựa vào nam nhân của mình.