Mặt trời dần lặn, chân trời dần rút đi tia sáng cuối cùng, Tả Đoan Hữu với Tần Thiệu Khiêm cùng đi ăn bữa cơm tối, đi tản bộ trên núi, chạm mặt với Ninh Nghị đi trở về từ đường núi.
Không biết tại sao, lúc này Ninh Nghị thay bộ đồ mới, chắp tay cười cười:
- Lão nhân gia thân thể khỏe chứ?
Tả Đoan Hữu nhìn Ninh Nghị:
- Ninh công tử còn có việc?
- Buổi tối thì có, nhưng bây giờ thì rảnh.
- Vậy hãy cùng lão phu đi dạo.
Ninh Nghị xòe tay:
- Được, Tả công, mời.
Trên đường núi gió đêm thổi, hai người một trước một sau đi qua.
Tả Đoan Hữu chống gậy, đi một lúc thì chậm rãi mở miệng, lần này ngữ khí dịu nhẹ hơn nhiều:
- Bấy nhiêu năm qua lão phu luôn cho rằng người nắm giữ quyền hành thì không thể hành động theo cảm tình.
Một bên, Ninh Nghị cung kính gật đầu.
- Chiều này lúc lão phu mở miệng thì cho rằng sự tình không có nhiều điều phải bàn lại. Hiện giờ trong lòng chỉ có tò mò, Lập Hằng cảm thấy lời nói hôm nay có bao nhiêu phần là hành động theo cảm xúc?
- Không có một phần nào.
- Lão phu cũng cảm thấy như vậy, cho nên càng thêm tò mò.
Tả Đoan Hữu chống gậy đi tiếp.
- Việc trong thung lũng thiếu lương thực không phải giả.
- Không giả.
- Người Kim phong phía bắc, Tây Hạ ở tây nam, Vũ triều một góc, theo như lão phu biết thì chưa có ai dám giao dịch với chỗ của ngươi. Trại Thanh Mộc dưới tay ngươi bị chặt đứt mọi thương lộ, cũng bất lực. Mấy tin tức này có sai lầm không?
Ninh Nghị trầm mặc giây lát:
- Chúng ta phái một vài người ra ngoài, dựa theo tin tức trước đó giật dây cho một số đại hộ, có chia phần, mua bán công bằng, nhưng thu hoạch không nhiều. Cũng có muốn âm thầm hỗ trợ, có mấy nhà bí quá hoá liều lại đây bàn việc hợp tác, sư tử há to mồm, bị chúng ta từ chối. Bên trại Thanh Mộc chịu áp lực rất lớn, nhưng tạm thời có thể chống đỡ, Từ Bất Thất cũng vội vàng sắp xếp thu hoạch vụ thu, không rảnh lo cho núi hoang rừng vắng này. Nhưng mặc kệ thế nào, tóm lại không tệ lắm.
- Ngươi sợ Tả gia ta cũng sư tử há to mồm?
Ninh Nghị đáp lại:
- Không có chuyện này.
Tả Đoan Hữu gật đầu, nói:
- Tốt. Cho nên, các ngươi tiến lên thì không có đường, nhưng vẫn từ chối lão phu. Mà ngươi không có hành động theo cảm tình, mấy thứ này đặt chung một chỗ thật là kỳ. Càng kỳ lạ là, nếu không muốn bàn chuyện làm ăn với lão phu thì tại sao ngươi bỏ ra nhiều thời gian làm bạn với lão phu? Nếu chỉ là xuất phát từ tấm lòng đối với Tần lão thì ngươi không cần như vậy, có lễ với người thì đương nhiên có điều muốn nhận lại. Ngươi mâu thuẫn trước và sau, hoặc là lão phu thật sự đoán sót cái gì, hoặc là ngươi đang lừa người, ngươi có chịu thừa nhận điểm này không?
Tả Đoan Hữu đã lớn tuổi, nhưng tuy rằng tóc trắng xóa thì lập luận vẫn rõ ràng, lời nói trơn tru, đủ thấy một phần phong thái năm xưa. Ninh Nghị đáp lại cũng dứt khoát.
Ninh Nghị cười bình tĩnh, nói thẳng:
- Lão nhân gia nghĩ rất rõ ràng. Tại hạ đi theo làm bạn một là vì tấm lòng của tiểu bối, thứ hai là vì Tả công đến rất trùng hợp, muốn chừa chút chờ mong cho Tả công.
- A? Chờ mong?
- Ừm, tương lai có một ngày người Nữ Chân sẽ chiếm cứ toàn bộ phía bắc Trường Giang, quyền thế thay đổi, dân chúng lầm than. Tả gia đối mặt tan rã ly tán, nhà tan cửa nát, hy vọng con cháu của Tả gia sẽ nhớ có nơi như Tiểu Thương Hà.
Lời nói của Ninh Nghị bình tĩnh, như thể đang nói điều gì khá đơn giản, nhưng từng chữ như kim đâm vào lòng người. Tả Đoan Hữu cau mày, trong mắt lần thứ hai vụt qua một chút tức giận.
Ninh Nghị ở bên cạnh nâng lên một bàn tay của Tả Đoan Hữu, hai người tiếp tục bước chầm chậm tới trước.
- Tả công đừng giận, lúc này ngài đến Tiểu Thương Hà khiến ta rất bội phục dũng khí và quyết đoán của Tả công. Có nhân tình của Tần tướng, Tiểu Thương Hà sẽ không làm những chuyện kỳ cục với ngài, lời Ninh mỗ nói từng chữ đều từ tận đáy lòng. Hai chúng ta có lẽ không có nhiều cơ hội ở chung, nghĩ như thế nào thì sẽ nói thế ấy với ngài. Ngài là đại nho đương thời, quen biết bao người, điều này ta nói là huênh hoang hay lừa gạt thì về sau cứ từ từ nghĩ, đừng nóng vội trong một chốc.
- Ồ? Thế là sao?
- Nữ Chân rút về phía bắc, triều đình xuôi nam, đã định sẵn từ Hoàng Hà lên bắc đều ném cho người Nữ Chân. Tả gia là đại tộc ở Hà Đông, gốc rễ thâm sâu, nhưng người Nữ Chân đến thì sẽ đánh sâu vào như thế nào không ai biết được. Đây không phải là dân tộc chú ý quy củ, ít nhất bọn họ tạm thời không cần làm thế. Muốn thống trị Hà Đông, có thể hợp tác với Tả gia, cũng có thể giết chóc trong Hà Đông rồi bàn tới việc quy thuận. Lúc này, lão nhân gia phải cầu một đường ra ổn thỏa cho tộc nhân là lẽ tất nhiên.
Ánh mắt Tả Đoan Hữu sâu thẳm, không nói chuyện.
- Tìm đường ra như thế nào, nếu bàn tới thì rất rộng, nhưng có thể khẳng định một điều rằng Tiểu Thương Hà không phải sự lựa chọn hàng đầu, cũng không xếp thứ hai nổi, dù sao người Nữ Chân đến, ngài không thể trông chờ vào chúng ta ngăn trở. Nhưng ngài tự mình đến, trước đó ngài không biết ta, cũng đã nhiều năm không gặp Thiệu Khiêm, ngài lựa chọn tự mình đến nơi này, trong đó có nguyên nhân rất lớn là vì quen với Tần tướng. Ngài lại đây, có vài tính khả thi, hoặc là bàn việc ổn thỏa, Tiểu Thương Hà ngầm trở thành giúp đỡ cho Tả gia ngài, hoặc là không thể đồng ý, ngài an toàn trở lại, hoặc là ngài bị giữ lại như con tin, chúng ta yêu cầu Tả gia đưa lương thực chuộc ngài đi, hoặc là khả năng phiền phức nhất, đó là ngài bị giết. Trong đó còn cần suy xét việc ngài lại đây có thể bị triều đình hoặc là đại tộc khác biết. Tóm lại là chuyện mất nhiều hơn được.
- Mạo hiểm tính khả thi như vậy, ngài vẫn đến. Ta có thể làm bảo chứng, ngài nhất định có thể an toàn về nhà, ngài là một người đáng giá tôn trọng. Nhưng đồng thời, có một điều khẳng định, hiện giờ ngài đứng ở vị trí Tả gia đưa ra mọi điều kiện đều sẽ không bị Tiểu Thương Hà tiếp nhận, đây không phải là giở trò, đây là việc công.
Vẻ mặt của Tả Đoan Hữu không thay đổi:
- Ồ, vậy thì lý do là gì?
- Nguyên nhân khiến Vũ triều nhận kết cục như hiện tại, nguyên nhân chủ yếu là vì loại người như đường đệ Tả Hậu Văn, tôn tử Tả Kế Lan của Tả công.
Rầm!
Gậy chống của Tả Đoan Hữu ngã xuống đất, hắn vụt quay đầu lại nhìn Ninh Nghị, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt như mãnh hổ chực chờ cắn người.
Ninh Nghị dìu lão nhân, bình tĩnh nói:
- Cho nên, ít nhất là hiện tại, trong khoảng thời gian dài mà ta còn kiểm soát được, chuyện của Tiểu Thương Hà sẽ không cho phép bọn họ phát ngôn, nửa câu cũng không được.
Tả Đoan Hữu gằn từng chữ:
- Nếu bất kỳ ai nói ra lời này thì lão phu đều sẽ cho rằng kẻ đó điên rồi.
Ninh Nghị gật đầu, không hề tức giận:
- Ngài nói là sự thật. Cho nên, nếu có ngày trời đất lật úp, người Nữ Chân giết đến Tả gia, đến lúc ấy lão nhân gia ngài có lẽ đã qua đời, người nhà của ngài bị giết, nữ quyến chịu nhục, bọn họ còn có hai lựa chọn. Thứ nhất là quy thuận người Nữ Chân, nuốt xuống khuất nhục. Thứ hai là bọn họ thật sự về với chính nghĩa, tương lai làm người tốt, người hữu dụng, đến lúc đó dù gia tài ức vạn xâu của Tả gia đã mất, trong kho thóc không có một hạt kê, Tiểu Thương Hà vẫn sẵn lòng tiếp thụ bọn họ trở thành một phần ở đây. Đây là chờ mong mà ta muốn để lại, là một phần giải thích cho Tả công.