Ninh Nghị nâng cánh tay của Tả Đoan Hữu, lão nhân chống gậy, lẳng lặng nhìn hắn, không đi tiếp.
- Hiện tại lão phu hơi xác định ngươi điên rồi. Tả gia cũng có vấn đề, nhưng trước khi việc này đến thì Tiểu Thương Hà tầm thường của ngươi e rằng đã không còn!
Ninh Nghị chậm rãi buông tay:
- Cũng có khả năng này.
- Cho nên, các người còn có biện pháp với cục diện trước mắt không?
Gió đêm thổi, thổi vạt áo của hai người trên núi.
Ninh Nghị gật đầu, quay đầu nhìn hướng dưới núi, qua một lúc mới nói:
- Lúc nãy thê tử của ta hỏi ta có biện pháp gì không, ta hỏi lại rằng nàng hãy nhìn Tiểu Thương Hà này, nó hiện giờ giống như cái gì? Nàng không đoán ra được, Tả công đã ở đây hơn một ngày, cũng hỏi một vài người, biết tình huống tỉ mỉ. Ngài cảm thấy, nó hiện giờ giống như cái gì?
Dưới núi rải rác ánh lửa hội tụ trong thung lũng sông này.
Lão nhân nhìn một lúc:
- Trên mép vực, phía trước không có đường đi, phía sau có truy binh. Bên trong nhìn như bình hòa, kỳ thực nôn nóng không chịu nổi, ruột gan thiêu đốt, như trứng xếp chồng lên.
- Tả công thấy mầm biết cây, nói không sai.
Ninh Nghị nở nụ cười, hắn đứng đó, chắp hai tay sau lưng, cười nhìn dãy ánh sáng phía dưới, nhìn một lúc rồi biểu cảm nghiêm túc:
- Tả công, thứ ngài nhìn thấy đều đúng, nhưng phương pháp suy đoán thì sai rồi. Thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, chư vị ở Vũ triều đã thói quen tư duy của kẻ yếu, các ngươi nghĩ trước nghĩ sau, tính đủ điều nhưng bỏ sót đường ra thứ nhất bày ở trước mắt mình. Con đường này rất khó, nhưng đường ra thật sự chỉ có một.
Tả Đoan Hữu cười thốt ra một câu:
- Tiểu bối vô tri. Thứ ngươi nghĩ là tư duy của cường giả?
- Sắp bắt đầu rồi, đương nhiên khó mà nói trước kết quả, có lẽ phân chia mạnh yếu không chính xác, nói là ý tưởng của kẻ điên có lẽ đúng nhất.
Ninh Nghị cười rộ lên, chắp tay:
- Có cuộc họp phải tham dự, Ninh Nghị xin phép cáo từ trước, Tả công cứ tự nhiên.
Rầm!
Lão nhân một lần nữa ném gậy xuống, đứng ở mép núi nhìn đốm sáng lan tràn bên dưới, ánh mắt nghiêm túc. Thoạt nhìn thì Tả Đoan Hữu không thèm để ý nửa đoạn sau lời của Ninh Nghị, nhưng trong đầu suy nghĩ lặp đi lặp lại. Ở trong suy nghĩ của Tả Đoan Hữu, sau khi nghe câu nói đó, cảm thấy tiểu bối đang rời đi đúng là giống tên điên, nhưng câu cuối so sánh mạnh yếu khiến hắn hơi để ý.
Bởi vì loại người như Tả Hậu Văn, Tả Kế Lan mà dứt khoát từ chối một con đường sống, cả đời Tả Đoan Hữu chưa từng gặp loại người như vậy, Vương Kỳ Tùng ngày xưa tính cách chánh trực cũng không bảo thủ đến mức đó.
Không sai, theo nghĩa rộng thì những con cháu đại hộ không nên thân, quan viên xấu xa đã hủy Vũ triều, nhưng nhà nào mà chẳng có loại người đó? Nước trong quá ắt không có cá, Tả gia còn ở trong tay Tả Đoan Hữu, chuyện này là việc chính đáng, dù có ngày hắn chết thì tương lai tiếp nhận đại cục Tả gia cũng sẽ là một gia chủ mạnh mẽ. Tả gia trợ giúp Tiểu Thương Hà là thật sự đưa than trong tuyết, tuy sẽ yêu cầu một ít đặc quyền, nhưng không đòi hỏi quá đáng. Vậy mà Ninh Lập Hằng này yêu cầu mỗi người đều phải biết đại thế, chỉ vì loại người như Tả Hậu Văn, Tả Kế Lan mà từ chối toàn bộ Tả gia chìa tay ra giúp, người như vậy hoặc là nhà chủ nghĩa lý tưởng thuần túy, hoặc đúng là điên thật.
Chủ nghĩa lý tưởng thuần túy sẽ không làm được chuyện gì đến nơi đến chốn, kẻ điên cũng không thể. Khiến người hoang mang nhất là đã nói đến mức này rồi Tả Đoan Hữu vẫn không hiểu, cái gọi là ‘ý tưởng của kẻ điên’ rốt cuộc là cái gì.
Hắn ngẩng đầu lên, gió núi đang ấm áp thổi qua, trên bầu trời có trăng và đàn sao. Bóng dáng của Ninh Nghị khuất sau một bên núi, một chỗ nhà gỗ trên sườn núi bên kia sáng ngọn đèn. Tất cả quan quân từ cấp doanh trở lên trong Hắc kỳ quân của Tiểu Thương Hà, thêm vào nhân viên cao tầng bộ phận nội chính, tham mưu, tình báo, tổng cộng sáu mươi tám người đang lục tục đến, đi vào phòng.
Binh sĩ qua lại trong phòng lần lượt phát một phần bản thảo sao chép cho bọn họ, xem tiêu đề của bản thảo thì là ngày tám tháng mười hai năm ngoái, cao tầng Tiểu Thương Hà quyết định một phần hội nghị. Người ở trong phòng đa số đều biết chữ, nhận lấy bản thảo, lập tức nghị luận và xì xầm bàn tán. Mấy vị quan quân Hà Chí Thành, Lưu Thừa Tông ở đằng trước nhìn chằm chằm khiến tiếng nghị luận dần lắng xuống, hóa thành sắc đỏ kỳ dị, hưng phấn trên mặt mọi người, có người thân thể khẽ run.
Giây lát, Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị lần lượt theo cửa tiến vào, Tô Đàn Nhi sắc mặt nghiêm túc mà lại gầy guộc ôm một tấm bản nhỏ dự thính hội nghị.
Ngày này là ngày mười hai tháng sáu Tĩnh Bình năm thứ hai, đã qua tròn một năm kể từ khi Ninh Nghị giết vua trên kim điện, Võ Thụy Doanh cử binh tạo phản. Trong một năm này, người Nữ Chân lần thứ hai xuôi nam, phá Biện Lương, đảo điên thiên hạ của Vũ triều. Người Tây Hạ công phá Tây Bắc, cũng bắt đầu chính thức xâm nhập phía nam. Nguyên quân đội phản loạn trốn trong dãy núi Tây Bắc này mắt thấy sẽ bị người đời lãng quên trong dòng lũ cuồn cuộn lốc xoáy. Hiện giờ sự kiện lớn nhất là vua mới của Vũ triều ở phía nam đăng cơ, là đánh giá cho phản ứng lần sau của người Nữ Chân.
Nhưng không lâu sau, đội quân ẩn trong núi Tây Bắc này sẽ thực hiện hành động điên cuồng đến mức tận cùng ập đến.
Làm toàn thiên hạ khiếp sợ!
. . .
Vũ triều Tĩnh Bình năm thứ hai, rạng sáng ngày mười ba tháng sáu, trong thung lũng sông ở Tiểu Thương Hà xuất hiện hỗn loạn ngắn ngủi.
Lúc này mặt trời còn chưa dâng lên, bóng đêm hơi lạnh, từng ngọn đèn vàng ấm mới sáng lên chưa lâu, tiếng nghị luận ồn ào vang lên trong từng chỗ lều trại trong thung lũng. Đây là thời gian các binh sĩ của Tiểu Thương Hà nhận nhiệm vụ hằng ngày. Sau khi tiếng ồn ào lắng xuống chưa lâu thì từng đội binh sĩ tập kết trên đất trống xung quanh, bắt đầu huấn luyện chạy bộ hằng ngày trên đường dọc theo thung lũng sâu, tiếp theo mới là tiếng gà gáy báo trời sáng.
Tả Đoan Hữu đã thức dậy. Lão nhân lớn tuổi, thói quen mỗi ngày dậy sớm, dù tới chỗ mới cũng sẽ không sửa đổi. Tả Đoan Hữu mặc đồ vào, ra ngoài nhà luyện quyền một đợt, trong đầu óc vẫn nhớ lại buổi nói chuyện tối hôm qua với Ninh Nghị. Gió núi thổi qua hơi mát. Trên đường núi bên dưới, binh sĩ chạy nhanh hô khẩu hiệu, xếp thành một đội dài chạy qua nơi đây, xuyên qua dãy núi, không thấy đầu đuôi.
Đây là lính rất giỏi, vừa có sát khí vừa tuân theo quy củ, hai ngày này Tả Đoan Hữu đã được kiến thức rồi.