Tần Thiệu Khiêm mặc nhung trang đến chào hỏi Tả Đoan Hữu, cùng ăn sáng. Bữa sáng qua đi, lão nhân ở trong phòng suy nghĩ sự tình. Tiểu Thương Hà là nơi hẻo lánh, hai bên sườn núi không có sắc xanh dào dạt sức sống, ánh sáng mặt trời chiếu xuống chỉ có một mảnh xanh vàng xen lẫn vào nhau, nhưng thật yên bình, ngoài phòng ngẫu nhiên vang lên khẩu hiệu huấn luyện có thể khiến người an tĩnh lại.
Kim quốc nổi lên, Vũ triều suy yếu, từ sau khi Biện Lương bị người Nữ Chân công phá thì phía bắc Hoàng Hà chỉ còn lại cái tên.
Mảnh thiên hạ này đối với Tiểu Thương Hà là một cái lồng, bắc có người Kim, tây có Tây Hạ, nam có Vũ triều, lương thực tích trữ gần như thấy đáy, khó tìm đường ra. Tả gia cũng gặp chuyện giống như vậy. Đây là thay đổi triều đại, Tả gia lớn mạnh một chút, Nữ Chân đang ổn định thế cục trong nước, còn chưa chân chính tiếp quản phía bắc Hoàng Hà, họ có thể chống chọi lâu một chút. Nhưng việc nên phát sinh thì ngày nào đó tất nhiên sẽ phát sinh.
Giống như Ninh Lập Hằng đã nói, có một ngày, người Kim sẽ xuôi nam. Tả gia sẽ phải đối mặt lựa chọn, đây không phải là nói chuyện giật gân, mà là cục diện tất nhiên sẽ xuất hiện. Tả Đoan Hữu không thích triều đình, cũng sớm nản lòng thoái chí đối với thiên hạ này, nhưng có một điều không cần băn khoăn, hắn tuyệt đối sẽ không suy xét đầu hàng người Kim.
Vương Kỳ Tùng vì ngăn chặn người Liêu xuôi nam, tất cả nam đinh trong nhà chết hết. Tần Tự Nguyên vì chấn hưng Vũ triều, cuối cùng thân bại danh liệt, chết vào tay tiểu nhân. Ba vị bằng hữu tốt vì niềm tin khác nhau mà xa cách, nhưng đó là xa cách về lý tưởng, về đạo quân tử, đại đạo Nho gia thì có vài thứ sẽ không thay đổi, trên con đường lớn này ba người không khác nhau.
Nhà cũ ở Tấn Châu cũng yên lặng, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, sinh hoạt của lão nhân đã mất đi bình tĩnh. Mặc dù Tả Đoan Hữu có thể khảng khái chịu chết, nhưng bọn nhỏ của Tả gia không thể không có một con đường, lão nhân cũng không thích khi người Nữ Chân đến, đám hài tử này sẽ đầu vào Kim quân, quỳ gối khom lưng. Trong sân của nhà cũ, ngày từng ngày trong lòng Tả Đoan Hữu nôn nóng, lão nhân đối mặt chuyện như vậy, tuổi tác đã quá già rồi.
Tả Đoan Hữu đến Tiểu Thương Hà tuy cũng có tính toán tiện tay cài một tuyến đường, nhưng hiện giờ nếu đã không thương lượng được, ở nơi xa lạ này, nhìn việc xa lạ, nghe khẩu hiệu xa lạ, lão nhân ngược lại càng có thể an tĩnh lại. Lúc rảnh rỗi, Tả Đoan Hữu thậm chí nhớ lại lựa chọn năm xưa của Tần Tự Nguyên, khi đối diện nhiều chuyện, vị họ Tần kia mới là lý trí tỉnh táo nhất.
Mây trắng lững lờ trôi ngoài khung cửa sổ, một buổi sáng trong lành mới vừa bắt đầu, lão nhân muốn gác chuyện của Ninh Lập Hằng sang một bên.
Một tên tổng quản Tả gia đi theo đến đây đang từ ngoài phòng sải bước vào:
- Chủ gia, đã có động tĩnh.
- A? Là cái gì?
- Ngài hãy đi ra xem, quân đội trong thung lũng có động tác.
Tả Đoan Hữu chống gậy ra khỏi phòng.
Vì biểu thị tôn trọng lão nhân nên sắp xếp chỗ ở cũng ở khúc trên ngọn núi, có thể từ bên cạnh nhìn xuống toàn bộ khung cảnh thung lũng sông. Lúc này mặt trời mới dâng lên không lâu, nhiệt độ mát mẻ, từng áng mây trắng bay trên bầu trời, cảnh tượng trong thung lũng cũng dồi dào sức sống, phấn chấn, nhưng nhìn kỹ thì mọi thứ hơi khác lạ.
Khu vực tụ cư trong thung lũng sông lấy quảng trường nhỏ làm trung tâm kéo dài đi bốn phía, đến lúc đó, từng dãy nhà vẫn đang xây dựng, mỗi ngày có nhiều xe cút kít, binh sĩ khiêng vật tư đi trên đường, lấp đầy trong ngoài khu vực tụ cư thật náo nhiệt. Bãi sông, đất trống, sườn núi cách xa hơn một chút thấp thoáng bóng dáng binh sĩ huấn luyện, cũng có sức sống không thua gì bên này.
Nhưng lúc này nhìn xuống, toàn bộ khu vực tụ cư giống như là bị pha loãng, trừ mấy quân đội giữ trật tự ra, chỉ còn lại cư dân bình thường hoạt động trong thung lũng, và một vài đứa trẻ chơi đùa. Từ khu vực tụ cư khuếch tán xung quanh, tất cả bãi sông, đất trống, bao gồm hai bên bờ sông đều tràn ngập bóng dáng binh sĩ huấn luyện.
Tả Đoan Hữu so sánh ấn tượng của hai ngày trước:
- Hôm nay tất cả bọn họ đều tham gia huấn luyện?
Tổng quản nhỏ giọng báo cáo:
- Ta đã hỏi thăm rồi, quân đội trong thung lũng huấn luyện ba ngày một lần, còn lại luân phiên làm việc, đã liên tục hơn nửa năm. Nhưng hôm nay . . . ngừng lệ thường này.
Gió núi mát mẻ thổi tới, lão nhân cau mày, nắm chặt gậy chống.
. . .
Dần đến giữa trưa, trong nhà ăn của Tiểu Thương Hà tràn ngập bầu không khí yên lặng lạ thường.
Binh sĩ tới lui qua lại đều hơi trầm mặc, nhưng sự yên lặng này không có chút gì là ủ rũ. Trên bàn ăn, có người nhỏ giọng giao lưu với người bên cạnh, mọi người nhai ngồm ngoàm, nuốt cái ực. Có người cố ý nghiến răng, nhìn xem xung quanh, trên mặt lộ biểu cảm kỳ lạ. Nhiều người khác cũng có vẻ mặt rất lạ.
Ngẫu nhiên có người giọng to bỗng nhiên lên tiếng:
- Chắc chắn là đánh . . .!
Thấy ánh mắt của người xung quanh nhìn qua, người này hừm hừm hai tiếng, nét mặt đắc ý.
Ban trưởng ngồi ở bàn ăn gần đó khẽ quát:
- Không được nói bừa!
Cũng có người cầm lấy đũa, kẹp một cục thịt lên:
- Khúc thịt to hơn bình thường.
Người ở bàn ăn đối diện ngoác mồm cười, nhai ngồm ngoàm.
Không có tiếng nghị luận lớn, bởi vì lúc này vấn đề khiến mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, hứng thú thì đã bị hạ lệnh cấm nói ngay từ sáng sớm, bỗng nhiên sửa đổi công việc hằng ngày, khiến tất cả mọi người giật nảy mình, thế cho nên các tiểu đội, trung đội lúc tập hợp thì đều sẽ xuất hiện tình huống châu đầu ghé tai bàn tán rôm rả giây lát, khiến tất cả quan quân cao tầng cơ hồ là không hẹn mà cùng nổi cáu, bắt mọi người chạy bộ nhiều hơn. Trong tình huống không dám thảo luận quy mô lớn, ở nơi nào cũng biến thành bộ dạng như hiện tại.
Hầu Ngũ bưng đồ ăn lại đây, ngồi xuống cạnh Mao Nhất Sơn.
Mao Nhất Sơn nổi hứng dựa sát vào:
- Ngũ ca, đi gặp Cừ đại ca chưa?
Hầu Ngũ gật đầu.
- Cừ đại ca nói sao?
Khóe môi Hầu Ngũ cong lên:
- Hắn muốn đi ra.
- A, Cừ đại ca còn bị thương . . .
- Ôi!
Hầu Ngũ giật mình la lớn:
- Hắn vừa nói xong, đã tới lúc, hắn không thể bỏ lỡ việc lớn như vậy.
- Cừ đại ca thật sự nói như vậy? Hắn còn nói cái gì?
- Không nói rõ ra, nhưng hắn có nhắc một câu . . .
Hầu Ngũ nhỏ giọng hơn, nhưng người trên bàn ăn đều lén lút cúi đầu nghe trộm:
- Hắn nói . . . Tây Bắc hẳn là bắt đầu thu lúa rồi.
Một binh sĩ phía đối diện thò đầu lại nhắc:
- Lúa còn chưa chín mà, chờ qua hai ngày . . .
- Người Tây Hạ chiếm chỗ, đương nhiên phải sớm . . .
Một người khác còn chưa nói xong, tiểu đoàn trưởng của doanh bọn họ, Bàn Lục An đi tới:
- Lén lút nhỏ to cái gì? Buổi sáng chạy chưa đủ hả?
Thường ngày Bàn Lục An khá tốt tính nên mọi người không quá sợ hắn.
Một binh sĩ trẻ tuổi đứng lên:
- Báo cáo tiểu đoàn trưởng! Còn có thể chạy thêm mười dặm!
Một người khác đứng lên:
- Báo cáo lão đại, chúng ta ăn xong rồi, đang định đi huấn luyện!
- Chúng ta cũng ăn xong rồi.
Mấy người ở xung quanh, bao gồm Mao Nhất Sơn cũng đứng lên. Bọn họ thật sự ăn no.
- Huấn luyện cái gì! Vừa ăn xong, rửa chén rồi đi về nghỉ cho ta!
Người vừa nãy đòi đi huấn luyện kinh ngạc nói:
- A . . . vâng, chúng ta đi nghỉ.
Đám người cạnh bàn ăn bước nhanh rời đi, không thể thảo luận ở đây thì chạy về ký túc xá là có chỗ nói chuyện rồi.
Hầu Ngũ vừa rồi bởi vì đưa cơm cho Cừ Khánh nên chậm trễ thời gian, hắn nhìn bàn ăn đột nhiên trống rỗng, nhếch mép:
- Chờ ta với, đám khốn này!
Sau đó vùi đầu lùa cơm.