Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 843 - Chương 843: Tiếng Sấm Trời Bắc, Cây Đao Đạp Mộng 2

Chương 843: Tiếng sấm trời bắc, cây đao đạp mộng 2 Chương 843: Tiếng sấm trời bắc, cây đao đạp mộng 2

Rời khỏi khu vực núi này. Đúng là Tây Bắc đã bắt đầu cắt lúa.

Quân đội Tây Hạ bắt ép dân chúng ở vùng đất bị chiếm đóng từ mấy ngày trước bắt đầu gặt lúa. Tây Bắc dân phong mạnh mẽ, chờ thấy lúa thật sự bị gặt mảng lớn, cướp đi, họ chỉ nhận lại đồ ăn hữu hạn thì một số phản kháng lục tục xuất hiện.

Gần Diên Châu, nguyên thôn xóm bởi vì phản kháng mà bị đồ sát hầu như không còn. Bên ngoài thành Thanh Giản dần truyền ra các tin đồn Chủng lão gia hiển linh. Trong thôn xóm ngoài thành, có người thừa dịp bóng đêm đốt cháy đồng ruộng vốn thuộc về bọn họ, vì thế lại bị binh sĩ Tây Hạ đồ sát trả thù. Lưu phỉ* xuất hiện càng sống động hơn. Có thổ phỉ* ở trong núi định cướp lương với người Tây Hạ, nhưng người Tây Hạ đánh trả rất sắc bén, trong vòng mấy ngày, nhiều sơn trại bị Tây Hạ Bộ bạt tìm ra, công phá, đồ sát.

(*) Lưu phỉ: Lưu dân trở thành ăn cướp. Thổ phỉ: Kẻ cướp có vũ khí ở địa phương.

Ở khu vực Hoàn Châu, Chủng Liệt dẫn dắt mấy nghìn Chủng gia quân cuối cùng định xuất kích, cũng muốn thừa dịp này tập hợp càng nhiều người đi theo. Nhưng ở bờ sông Hoàn Giang gặp chủ lực Thiết Diêu Tử của người Tây Hạ, lần thứ hai đại bại tháo chạy.

Những giọt máu lấm tấm, mảng lớn sắc vàng nở rộ trên mảnh đất này tùy theo người Tây Hạ cắt.

. . .

Quân đội vẫn đang huấn luyện, mãi khi bóng tối lần thứ hai ghé đến nuốt mất ánh chiều tà lộng lẫy. Trong Tiểu Thương Hà sáng lên ánh lửa, trên quảng trường nhỏ ở giữa khu vực tụ cư, lan tràn tin người Tây Hạ bắt đầu thu lương thực.

Tùy theo ban đêm đến, các loại nghị luận truyền bá khắp doanh trại nơi tụ cư, đám binh sĩ huấn luyện một ngày trên mặt tràn ngập hưng phấn khó thể kiềm chế. Có người chạy đi hỏi La Nghiệp phải chăng sắp giết ra ngoài? Nhưng giờ phút này, đối với toàn bộ sự tình, cao tầng quân đội vẫn áp dụng thái độ nói năng thận trọng, những suy tính của mọi người cũng chỉ là lén bàn luận.

Toàn bộ doanh địa Tiểu Thương Hà lúc này hiếm thấy giống như bị nấu trong một mảnh lửa nhỏ.

Đêm khuya, cảm giác căng thẳng và hưng phấn vẫn chưa ngừng. Ở giữa sườn núi, Ninh Nghị bước ra sân nhỏ, giống như mỗi ngày, hắn từ xa nhìn xuống một mảnh đèn đuốc.

Một góc chân núi có bóng dáng chậm rãi di chuyển, bóng dáng lặng lẽ âm thầm chạy trong bóng tối, không lâu sau trèo qua đỉnh núi.

Bóng dáng kia dọc theo đường núi gập ghềnh, cẩn thận xuống sườn núi. Ánh trăng như nước, cái bóng bỗng dừng lại trong ánh sáng đó.

Có bước chân theo tiếng gió từ xa lướt qua, phía trước tầm nhìn cũng có một bóng dáng chậm rãi đi tới, mũi nhọn của cây thương dài lấp lóe.

- Lý Lão Lục, ngươi đang định đi đâu?

Khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi hiện ra trong ánh trăng.

Bóng dáng tên Lý Lão Lục chậm rãi đứng thẳng, rút hai thanh đao bên người ra:

- Chúc Bưu . . . còn có Vũ Văn Phi Độ.

Nói xong lời này, hắn vung đao xông lên!

Phía trước, bóng thương xé gió đâm tới, tựa như lửa cháy lan đồng cỏ đâm về phía Lý Lão Lục.

Trong bóng tối càng xa hơn, người trẻ tuổi tên Vũ Văn Phi Độ hiện ra thân hình, giương cung, cài tên.

- Hôm nay ngươi đừng hòng đi.

. . .

Ngày mười bốn tháng sáu, một cơn mưa to giáng xuống. Mây mưa màu đen như muốn che đậy bầu trời, nước mưa tùy ý gột rửa hết thảy, sấm chớp đì đùng. Thời tiết này khiến huấn luyện trong Tiểu Thương Hà buộc phải tạm ngừng, tất cả binh sĩ đều ở trong phòng bức bối một ngày, mãi đến lúc chạng vạng mưa to mới rốt cuộc dừng lại. Mặt trời còn chưa lặn, bầu trời trong vắt giống như mới tẩy.

Mãi đến ngày mười lăm tháng sau mới một lần nữa huấn luyện.

Chạng vạng hôm nay, trong sân nhỏ ở giữa sườn núi, Tô Đàn Nhi trở về, hiếm thấy ăn nhiều thêm một chén cơm, công việc của nàng sắp đến giai đoạn cuối. Cậu bé Ninh Hi đầu quấn băng vải càu nhàu hai ngày này không thể đi học, không biết Mẫn Sơ Nhất có chăm chỉ đọc sách hay không.

Ăn xong cơm chiều trong nắng nóng dần rút đi, Ninh Nghị ra ngoài hóng mát. Qua một lúc, Cẩm Nhi cũng đi tới, nói với hắn hôm nay tiểu cô nương tên Mẫn Sơ Nhất đi học, có lẽ bởi vì đi chơi với Ninh Hi rồi hại cậu bé bị thương, phụ mẫu của cô nương Mẫn gia đánh cô bé, có lẽ còn bị tát vào mặt.

Cứ thế huyên thuyên lải nhải nói việc vặt, lại nói đến hai ngày này huấn luyện trong thung lũng và một số tin đồn. Cẩm Nhi nhớ đến một tháng trước Ninh Nghị đặt câu hỏi, nàng nhắc lại vài câu.

Ninh Nghị nhìn thung lũng ở bên dưới, cười chậm rãi nói:

- Tiểu Thương Hà giống cái gì? Lão nhân của Tả gia nói nó như trứng chồng lên bên mép vực, nàng thì nói giống cái túi, đương nhiên đều không sai. Câu hỏi đó chỉ là bỗng nhiên nhớ đến, chợt nổi hứng thôi, chẳng qua là ta cảm thấy . . . hưm?

Đang nói chuyện thì Đàn Nhi cũng từ bên cạnh đi tới, lúc này Ninh Nghị ngồi trên một cọc cây tròn, bên cạnh có mặt cỏ, Tô Đàn Nhi cười hỏi một câu:

- Đang nói gì vậy?

Nàng ngồi xuống bãi cỏ kế bên.

Ninh Nghị thuật lại câu hỏi lúc trước nói với Cẩm Nhi.

Đàn Nhi nhìn thung lũng bên dưới, hai tay ôm chân, đặt cằm lên đầu gối, nhẹ giọng trả lời:

- Giống như một thanh đao.

Đúng rồi, nó giống như một thanh đao.

Ninh Nghị gật đầu.

. . .

Trong thung lũng sông, tiểu đoàn trưởng Bàng Lục An đi trên đường, cau mày kêu mấy người trẻ tuổi bên cạnh tránh ra, hắn sắp bị làm phiền muốn chết, mấy ngày này bị người nói bóng nói gió hỏi mãi, giờ lại có người đến hỏi phải chăng sắp đi ra ngoài đánh đại hộ nào đó?

- Đánh đánh đánh! Dù muốn đánh cũng sẽ không là mục tiêu nhỏ như các ngươi nói! Suy nghĩ to lớn hơn chút đi!

Bàng Lục An hé lộ đáp án một chút, trong đầu nhớ lại cuộc họp buổi tối ba ngày trước.

. . .

- Từ mùa thu năm ngoái, vùng Tiểu Thương Hà này, kế hoạch ban đầu là hy vọng có thể phụ thuộc vào trại Thanh Mộc, phát huy ưu thế địa lý xung quanh, mở ra con đường thương nghiệp liên thông các phương, thậm chí là mạng lưới thương nghiệp, giải quyết khó khăn trước mắt. Lúc ấy Tây Hạ chưa có động tác lớn gì, hơn nữa Tây quân Chủng Sư Đạo chưa chết, chúng ta cho rằng mục tiêu này rất gian nan nhưng vẫn có thể thực hiện.

- Nhưng từ tháng mười hai, sau khi nhận được tin chết của Chủng Sư Đạo thì chúng ta hoàn toàn phủ định kế hoạch này.

- Sau khi Tây Hạ đến, Tây Bắc loạn lớn, trong tương lai có thể thấy được, người Kim sẽ từng bước nuốt vào phía bắc Hoàng Hà, chúng ta nhất định sẽ bị cô lập. Trong loại cục diện này, muốn mở ra thương hộ chắc chắn là không thể nào. Cho nên chúng ta chỉ có thể lựa chọn một con đường khác. Con đường này nếu trực tiếp nói ra, khiến người suy xét từng ngày thì sẽ dẫn đến toàn bộ Tiểu Thương Hà lòng quân tan rã, cơ sở hiện có sẽ tan vỡ hết. Vì vậy, sau khi làm ra quyết định, chúng ta tiến hành . . . tất cả công tác cho đến hiện giờ.

- Trong một năm gần đây, mọi trung tâm công tác của Tiểu Thương Hà là vì nâng tính chủ quan năng động của binh sĩ trong thung lũng, khiến bọn họ cảm thụ được áp lực, đồng thời, khiến bọn họ cho rằng áp lực này chưa chắc cần bọn họ đi giải quyết. Nhiều lần phân công hợp tác, nâng cao cảm giác thừa nhận lẫn nhau, truyền lại tin tức từ bên ngoài, khiến bọn họ hiểu cái gì là hiện thực, khiến bọn họ cảm thụ rõ rệt mọi thứ mà họ cần biết. Đến ngày này, bọn họ đã sản sinh cảm giác công nhận với bản thân, công nhận đồng bạn bên cạnh, công nhận tập thể này, bọn họ sẽ không còn sợ hãi áp lực này nữa, vì bọn họ đều biết đây là thứ sắp tới bọn họ phải bước qua.

- Hơn nữa, bọn họ có thể bước qua nó.

Bình Luận (0)
Comment