Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Xâm Lược Như Lửa 1

Chương 845: Xâm lược như lửa 1 Chương 845: Xâm lược như lửa 1

Toàn bộ Hắc Kỳ quân lao ra từ Tiểu Thương Hà, xuất phát từ buổi sáng ngày mười tháng sáu, đêm hôm đó với quân tiên phong đồ nhẹ đi trước, đến gần rìa khu vực núi, nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau đội dẫn đầu đi hướng Toái Thạch trang.

Đằng trước nhất là tiểu đoàn số Một của trung đoàn số Hai trong quân Tiểu Thương Hà, trung đoàn trưởng Bàng Lục An, tiểu đoàn trưởng Từ Lệnh Minh, dưới tay là đại đội hơn ba trăm người, đại đội trưởng là La Nghiệp thành lập Hoa Viêm Xã. La Nghiệp yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc, nên yêu cầu với binh sĩ dưới tay cũng cao theo.

Lần này La Nghiệp đương nhiên xin được xông lên tuyến đầu.

Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ đều ở đại đội số Hai, Cừ Khánh vốn có kinh nghiệm dẫn quân, đầu óc cũng nhanh nhẹn, vốn có thể phụ trách mang đại đội số Hai, thậm chí tranh vị trí tiểu đoàn trưởng với Từ Lệnh Minh, nhưng xuất phát từ một vài suy xét, về sau hắn bị đưa vào đoàn đặc chủng, được bồi dưỡng kiểu như quan quân tham mưu. Lần này xuất chinh, Cừ Khánh bởi vì rời núi tìm hiểu tin tức, vết thương chưa lành, nhưng nằng nặc đòi đi theo ra ngoài, hiện giờ đang cùng hành động với đại đội số Hai.

Hơn hai trăm người thức dậy, với sự chỉ dẫn của Cừ Khánh đi nhanh hơn một canh giờ, đến gần Toái Thạch trang thì chậm lại, núp vào.

Trong đội ngũ không có lính mới, từng đi lính ăn lương, đụng độ với người Nữ Chân, cũng từng cảm thụ khuất nhục của thất bại và uy hiếp của tử vong. Bọn họ bị tụ tập trong Hạ Thôn, trải qua rèn giũa sống và chết, đấu cứng với Oán quân, về sau theo Ninh Nghị làm phản, trên đường có vài lần chiến đấu. Nhưng lần này ra khỏi núi, mọi người gần như có cảm thụ khác biệt, nói là kích động cũng tốt, tẩy não cũng thế, hơn nửa năm nay từ cảm giác áp lực như có như không đến dần tăng cao, khiến bọn họ rục rịch muốn làm chút gì đó.

Mấy ngày trước trong núi không tiếp tục khiến mọi người làm việc mà bắt đầu toàn quân huấn luyện, trong lòng bọn họ đều suy đoán, mãi tới hôm nay xuất chinh, Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị tuyên thệ xuất quân, những suy đoán ngầm giờ được chứng thực, mọi người kích động đến mức gần như run rẩy. Theo sau toàn quân xuất chinh, gặp núi thì leo núi, gặp nước thì lội nước, ngọn lửa cháy trong lòng mọi người chưa từng tắt.

Đúng vậy, không có con đường khác, đây là đường ra duy nhất.

Nếu nói trong chiến đấu lúc trước, mọi người luôn bị động ứng chiến, theo bản năng đối mặt mệnh lệnh hạ đạt, đối mặt đao thương, chỉ có lần này, đa số người trong đội quân đều đã công nhận lần này xuất kích, thậm chí khát vọng được thấy một trận chém giết. Cùng lúc đó, hơn nửa năm qua bọn họ nhờ vào phối hợp hiệu suất cao và lao động cường độ cao, quen biết và công nhận đồng bọn bên cạnh mình, mỗi người chỉ cần cố gắng làm tốt phần việc của mình, chuyện khác sẽ có đồng bạn làm tốt.

Sáng sớm đi nhanh, trong máu phát ra tiếng ù ù rõ ràng tới mức khiến người nghe thấy. Đám người La Nghiệp, Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ ngẫu nhiên dùng tay vuốt nhẹ chuôi đao, muốn rút nó ra, cảm giác hơi căng thẳng và cố kiềm nén là hai cảm xúc lấn át tất cả. Trên đường đến gần Toái Thạch trang, Cừ Khánh và đám người Từ Lệnh Minh, La Nghiệp đã bàn xong kế hoạch.

- Ta có một kế hoạch.

Trong khi bước nhanh, Cừ Khánh cầm bản đồ đơn giản đánh dấu hai lối ra vào Toái Thạch trang và vị trí lối ra vào cạnh tháp nhìn xa.

- Chúng ta theo hai bên xông vào, dùng tốc độ nhanh nhất giết sạch tất cả bọn chúng. Đừng dừng lại, mặc kệ cảnh báo gì đó. Ưm, cứ vậy thôi.

Cừ Khánh dùng bàn tay vạch một đường hai bên trái phải trên bản đồ biểu hiện tuyến đường. Lúc này xung quanh chỉ có tiếng bước chân xột xoạt, Từ Lệnh Minh quay đầu nhìn Cừ Khánh, chớp chớp mắt, nhưng ánh mắt của hắn nghiêm túc không giống như đang kể chuyện cười, ta có một kế hoạch đó là xông vào giết hết bọn chúng, đây mà là kế hoạch gì?

La Nghiệp ở một bên ánh mắt nghiêm túc gật đầu:

- Được, cứ thế đi, ta phụ trách đường bên trái cho.

Hai đội ngũ tách ra, tới gần Toái Thạch trang, thám báo mặc đồ ngụy trang đi qua thầm giết binh sĩ trên tháp nhìn xa, bắn ra mũi tên đầu tiên. La Nghiệp vung cánh tay, lao ra chân núi. Bên kia, Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ rút đao, cầm thuẫn, bước ra lòng núi, bước chân dần dần tăng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Tấm chắn, cương đao, bóng người chạy nhanh xuống. Bên ngoài Toái Thạch trang đang có đội ngũ người Tây Hạ tuần tra, đó là một tiểu đội bảy người. Tùy theo tên bay qua đỉnh đầu của bọn họ, bắn vào ngực binh sĩ trên tháp nhìn xa, khi bọn họ lấy lại tinh thần thì đám người La Nghiệp cầm đao thuẫn xông thẳng tới. Những người này xoay người định chạy, miệng phát ra cảnh báo. Đám người La Nghiệp nhanh chóng áp sát. Binh sĩ Tây Hạ dẫn đầu xoay người lại, vung đao muốn vọt lên, La Nghiệp cầm tấm chắn nương thế lao đến đụng bay người này, hắn vừa lăn xuống đất thì có bóng đen đè xuống, đó là nhát đao chém xuống.

La Nghiệp bước qua xác chết dưới đất, bước chân không dừng lại chút nào, giơ lên tấm chắn vẫn chạy nhanh. Bảy binh sĩ Tây Hạ giống như động vật bị đàn kiến bu lại, trong nháy mắt bị bò qua. Quân tiên phong kéo dài, có người thu đao, đổi thành nỏ cầm tay, bắn xong lại rút đao.

Trong Toái Thạch trang vang lên kèn tù và, hai dòng lũ đã ập vào thôn trang, huyết tương đặc quánh tùy ý lan tràn. Binh sĩ Tây Hạ bày trận trên con đường ở thôn trang, bọn họ xông lên va chạm mạnh với binh sĩ Tiểu Thương Hà xông tới, tiếp đó bị cương đao, thương dài chém bay. Cửa sổ nhà ven đường cũng có binh sĩ Tiểu Thương Hà xông vào, chém giết với binh sĩ Tây Hạ vội vàng ứng chiến rồi lao ra từ bên khác.

La Nghiệp xông lên trước nhất, hắn ném bỏ tấm chắn, hai tay nắm cương đao, một đường huơ mạnh chặt chém, đôi mắt đỏ ngầu mang theo binh sĩ bên cạnh mình giết hướng sân cắm quân kỳ Tây Hạ. Quan quân trẻ tuổi thường ngày bình tĩnh, thích suy nghĩ, khi vào chiến trận thì bộc phát ra tất cả lệ khí. Mấy tên binh sĩ Tây Hạ bị truy đuổi từ ngã rẽ đằng trước hiện ra, cầm thương đâm về phía mọi người. La Nghiệp đón bốn cây thương dài, sấn tới, không chút do dự vung mạnh chém một nhát, chém chiến sĩ Tây Hạ thoạt trông hơn ba mươi tuổi, bộ dạng hung hãn đứt hai tay, bao gồm ngực cũng gần như bị chém thành hai khúc, sau đó bay ra.

- Đừng chắn đường của ta!!!

Tiếng rống này còn chưa hét xong thì mấy tên binh sĩ Tây Hạ đã bị vài người bên cạnh La Nghiệp nhấn chìm.

- Đầu của cẩu tặc Tây Hạ là của ai?!

La Nghiệp vừa đi vừa chỉ hướng quân kỳ Tây Hạ ở gần đó.

Đám người xung quanh cũng hừng hực cuồng nhiệt:

- Là của ta!!!

Bình Luận (0)
Comment