Mãnh Sinh Khoa lúc này đang từ trong sân rời khỏi, bên cạnh hắn quay quanh mấy chục thân binh, càng nhiều thuộc hạ từ phía sau chạy lên trước, nhưng âm thanh chém giết giống như con thú to một đường cắn nuốt mạng người lan tràn mà đến, hắn chỉ nhìn thấy gần đó vụt qua một lá cờ màu đen.
- Là ai? Là ai? Mau đốt phong hỏa*! Ngăn trở bọn họ! Chiết gia đánh vào sao?!
(*) Phong hỏa: Đốt lửa hiệu báo động.
Tiếp đó hắn liền trông thấy tướng lĩnh trẻ tuổi đôi mắt đỏ ngầu từ bên kia đường lao tới, tay cầm nỗ bắn một mũi tên, rồi mang theo binh sĩ bên cạnh núp sau một căn nhà.
Mắt thấy thân vệ bên cạnh Mãnh Sinh Khoa đã bày trận, La Nghiệp mang theo huynh đệ bên cạnh mình xông lên từ mé bên, ra lệnh:
- Kêu càng nhiều người đến đây!
Mãnh Sinh Khoa ở bên kia trơ mắt nhìn nhóm người này đi vòng qua chém người như bổ dưa xắt rau, tiểu đội dưới tay mình xông lên liền bị giết sạch, trong lòng hắn hơi bỡ ngỡ. Trận chiến đấu này đến quá nhanh, Mãnh Sinh Khoa còn chưa rõ ràng lai lịch của đối phương, nhưng làm tướng lĩnh trong quân, hắn nhìn ra được sức chiến đấu của đối phương. Ánh mắt của đám người này hung mãnh như hổ, căn bản không thuộc phạm trù binh lính bình thường, đặt trong Chiết gia quân thì cũng nên là tinh nhuệ trực hệ của Chiết Khả Cầu, nếu đúng là Chiết gia giết tới thì lựa chọn duy nhất của Mãnh Sinh Khoa chỉ có thể là chạy trốn giữ mạng.
Mãnh Sinh Khoa một mặt bày trận thế không cho đối phương có cơ hội, một mặt khiến thân vệ chậm rãi lùi lại phía sau, mới qua hơn mười giây, trong căn nhà ở một bên khác đột nhiên có người vọt tới, nhảy lên cao, ném thứ cầm trong tay về phía đám người, đó là bình gốm, miệng bình có mảnh vải đang cháy.
Bùm!
Trên người ba tên thân vệ đều bốc lửa.
Bên kia đường, hơn mười người hoàn thành tập kết, phía sau thuẫn trận là thương dài đâm ra.
Mao Nhất Sơn hơi khom người núp sau tấm chắn, phun ra một hơi:
- Phù . . . A a a a a a a!
Trận thế điên cuồng đẩy nhanh lên.
Mãnh Sinh Khoa nhe răng trợn mắt, phất mạnh tay:
- Giết!
La Nghiệp đang bận chém giết với một tiểu đội binh sĩ Tây Hạ, toàn thân đều là máu tươi, khi quay đầu lại thì thấy đội ngũ từ ba mươi mấy thân vệ của Mãnh Sinh Khoa tổ hợp chuẩn bị xông lên.
La Nghiệp mấp máy môi không thốt thành lời:
- Mợ nó!
Sau đó La Nghiệp điên cuồng rống to:
- Xông lên!
La Nghiệp mang theo hơn mười đồng bạn điên cuồng lao về phía Mãnh Sinh Khoa. Mấy chục thân vệ này thường ngày cũng không phải hạng dễ chọc, nhưng mà một bên không muốn sống xông vào, bên kia còn giống như mãnh hổ cướp mồi giết tới, toàn bộ trận hình chớp mắt tan tác.
Khi La Nghiệp hô to:
- Không được chắn đường ta!
Hắn giết hơn mười người xông về phía này, người kia rõ ràng là tướng lĩnh Tây Hạ đã bị mười mấy người của đại đội số Hai đâm thủng nhiều lỗ.
- Huynh đệ! Tạ!
Hầu Ngũ là trung đội trưởng của trung đội số Một thuộc đại đội số Hai lau vết máu trên mặt, hét to hướng La Nghiệp, sau đó một lần nữa phất tay:
- Xông!
- Không cần tạ!
La Nghiệp đôi mắt đỏ ngầu hổn hển đáp lại một câu, nhìn đám người này vụt qua trước mắt, lại nhìn xác của tướng lĩnh Tây Hạ nằm dưới đất, hắn phun nước miếng.
La Nghiệp quay sang nhìn đồng bạn:
- Chờ gì nữa? Còn người Tây Hạ nào sống không?
Đám người giết đến mức cả người đỏ máu vung đao vỗ vào giáp trụ của mình.
La Nghiệp giơ đao chỉ hướng bên ngoài:
- Ta nhớ là còn có một tên.
Trong mắt của La Nghiệp rực cháy sắc đỏ, vừa gật đầu vừa nói:
- Tìm cách . . . cướp về!
. . .
Trong mảng lớn đồng lúa đã gặt xong, mọi người quần áo lam lũ dừng lại, ngoái nhìn phương hướng Toái Thạch trang. Bên kia, Khôi Hoành nhanh chóng tập kết binh sĩ dưới tay, người còn chưa tản ra đều đã tập hợp lại. Kẻ địch đến xâm phạm đã đánh xuyên toàn bộ thôn trang, binh sĩ chạy tứ tán ra ngoài thôn, bị kẻ địch truy sát sau đuôi, chém ngã trong đồng ruộng. Thôn trang phương xa, quân kỳ của Tây Hạ bị đốt trong lửa.
Đội ngũ này cơ hồ không dừng lại chút nào, mang theo máu và sát khí ngút trời điên cuồng chạy về phía này. Phía trước thoạt nhìn chỉ khoảng mười mấy người ít ỏi, nhưng trong thôn xóm phía sau, càng nhiều người đang lao nhanh ra đuổi theo, vẻ mặt cuồng nhiệt. Một số binh sĩ Tây Hạ chạy tứ tán tốc độ hơi chậm thì bị chém ngã xuống đất giống con gà con.
Binh sĩ không dám phản kháng, bên kia là lòng quân tan tác.
Khôi Hoành nhìn mà hết hồn, ra lệnh binh sĩ ở đằng trước bày trận thế, sau đó thấy hơn mười con ngựa chạy nhanh ra khỏi thôn, đó đều là ngựa chạy chậm dùng để kéo lương thực, nhưng lúc này chúng nó miệng mũi hở to, tốc độ chạy nhanh không thua gì ngựa chiến. Người chạy đằng trước nhất cơ hồ toàn thân đỏ máu, vung cương đao đâm mạnh vào mông ngựa, chốc lát sau, hơn mười con ngựa đã thành tiền trận xung phong.
Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ chạy nhanh như bay, nhìn hơn mười người cưỡi ngựa lướt qua mình thì khóe môi co giật:
- Mợ nó, cái đám điên này.
La Nghiệp dùng chân kẹp mạnh bụng ngựa, giơ đao chỉ hướng Khôi Hoành trong quân trận:
- Là nơi đó!
Cách thật xa, trong lòng Khôi Hoành mơ hồ dâng lên lạnh lẽo.
Thời tiết âm u, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy trăm bình dân, đội quân đột nhiên giết tới này với hơn mười kỵ mở đường, thành trận thế hình tròn giết vào trong quân người Tây Hạ, quân tiên phong lan tràn, sóng máu đặc sệch vỗ hướng hai bên, không lâu sau, quân đội Tây Hạ này tan tác hoàn toàn.
Đội ngũ đóng giữ ở phương xa đã nhìn thấy phong hỏa, đi hướng bên này, trước khi bọn họ chạy tới nơi thì càng nhiều quân đội giơ cờ xí ngôi sao nền đen từ trong núi ùa ra.
Trong núi phía đông nam Tiểu Thương Hà, cũng có nhiều nhân sĩ lục lâm đang tụ tập lại đây. Trong sơn động, Lý Tần nghe thám báo truyền đến báo cáo, thật lâu nói không ra lời.
Lý Tần thì thào:
- Điều này không thể nào . . . điên rồi . . .
Chín nghìn người lao ra ngoài núi, xông về phía đại quân hai mươi vạn người ở bên ngoài.
Lý Tần nhớ đến khuôn mặt của Ninh Nghị, trong lòng không kiềm được dâng lên lạnh lẽo khiến người run rẩy.
Không ai sẽ tự sát như thế, cho nên chuyện như vậy mới sẽ khiến người cảm thấy rung động mạnh.
Lúc này, phía đông thành Diên Châu, đội ngũ đi tới đẩy ra một con đường máu, gió lửa, ngựa giỏi, lính tan tác, giết chóc, tuyến binh co rút không ngừng vươn hướng thành Diên Châu. Bên ngoài thành Diên Châu thậm chí còn có rất nhiều đội ngũ chưa nhận được mệnh lệnh về thành.
Cờ đen kéo dài, xâm lược như hỏa lửa.