Dưới bầu trời cao, đàn chim bay lượn, mây mù giăng giăng khắp mặt đất, trên mặt đất Tây Bắc, thiên quân vạn mã từ đông sang tây, nhanh chóng qua lại.
Ánh mặt trời thỉnh thoảng chiếu xuống từ khe trời, như thiên hà trút xuống. Cột khói hiệu bốc lên cao, binh sĩ lao nhanh trên đường thỉnh thoảng sẽ va vào nhau, sau khi va chạm, đều sẽ tan ra như bọt nước, để lại tàn tích thi thể, đào binh chạy tán loạn khắp nơi.
Đối với bất cứ ai, đây đều là thời khắc giành giật từng phút từng giây.
Luôn luôn sẽ có những lúc, chiến tranh chưa chắc sẽ cho người ta dự báo trước.
Lúc tin tức khói hiệu cảnh báo truyền tới thành Diên Châu, đã quá nửa giờ Tỵ, đây là phương thức truyền tin nhanh nhất trong thời kỳ chiến tranh, nhưng không chuẩn xác. Đại tướng Tây Hạ Tịch Lạt Tắc Lặc trấn thủ nơi này nhanh chóng triệu tập tướng lĩnh dưới trướng, chờ đợi báo cáo tiếp theo, đồng thời, đại quân trong thành đã bắt đầu tập kết.
Giờ Ngọ, tin tức đầu tiên cùng với khoái mã xông vào trong thành Diên Châu, từ dãy núi phía đông, một đội ngũ ước chừng tám trăm người giết ra, cực kỳ dũng mãnh, Toái Thạch trang nháy mắt đã bị phá, cờ xí là ngôi sao trên nền đen.
Tin tức đầu tiên này đến từ tướng lĩnh Khôi Hồng, lúc này đã chết được một canh giờ bên ngoài ba mươi dặm. Không lâu trước đó, thân là tiểu đầu lĩnh thứ hai của Tây Hạ lần đầu tiếp xúc với Hắc Kỳ quân, sau khi chứng kiến thủ hạ tan vỡ với tốc độ kinh người, hắn đã quả quyết lựa chọn tháo chạy, tuy nhiên một trung đội do La Nghiệp suất lĩnh bám dính không buông truy sát hắn năm dặm, chém lăn trên đất. Trong tin tức mà đội hình này truyền ra trước khi sụp đổ, hắn khuếch đại số lượng kẻ địch đến xâm phạm, từ hơn hai trăm người nói quá lên thành tám trăm, nhưng đương nhiên, loại khuếch đại mấy trăm người này lên, không hề thay đổi được gì đại cục.
Trong dự tính từ đầu của Tây Hạ, trong thời gian thu hoạch lương thực, kẻ địch có khả năng đến xâm phạm nhất là Chiết gia ở Phủ Châu hiện giờ. Tịch Lạt Tắc Lặc mơ hồ lúc lâu, mới có trợ tá nhắc nhở, cờ xí ngôi sao trên nền đen này, nghi ngờ là cờ hiệu của nhánh lưu phỉ trong núi. Nhưng vào lúc này, cũng không hoàn toàn xác nhận, liệu có phải là âm mưu quỷ kế của Chiết gia quân hay không.
Nhiều chiến báo hơn nữa, sau đó cũng lũ lượt kéo đến, nhanh đến mức khiến người ta đáp ứng không xuể.
Từ sau Toái Thạch trang, Cô Sơn khẩu gặp địch! Phe mình tan tác! Đạt Xuyên gặp địch! Phe mình tan tác! Ba Tùng Bộ gặp đột kích tan tác, đại đội kẻ địch đến tập kích! Tang Hà gặp địch, tan tác! Trong vòng nửa canh giờ từ sau tin chiến báo đầu tiên tới, bên trong quân Tây Hạ trong thành Diên Châu dường như nổ tung một cách điên cuồng. Từng phần quân báo tan tác bay đến trước mặt Tịch Lạt Tắc Lặc và đám tướng lĩnh. Dựa theo những quân báo này bày ra trên bản đồ, một đội đại quân sau khi nhảy ra từ trong núi, lúc này đang bày ra thế trận khoảng năm dặm, quét ngang tới như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục, men theo hướng khói lửa mà lao thẳng đến thành Diên Châu!
Huyết Thạch trang là một cửa ải đến thành Diên Châu từ phía đông, tướng lĩnh Phác Đạt suất lĩnh hai ngàn người dưới trướng trấn thủ nơi này, đúng giữa trưa, tin tức xuất chiến và tan vỡ của hắn xuất hiện trước mặt đám đông gần như cùng lúc. Đây cố nhiên là có liên quan đến cước lực của quân mã truyền tin và mức độ cấp bách trước sau, nhưng bọn họ đến cùng lúc, đủ để chứng minh tốc độ tập kích của đối phương nhanh thế nào, khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuấn mã báo cáo xuất chiến vừa rời khỏi, Phác Đạt suất lĩnh hai ngàn người bèn bày trận một bên Huyết Thạch thôn, dựa vào tin tức quân báo đã tan vỡ, đối phương xông vọt ra từ giữa núi, đại đội bày ra tư thế hình vòng cung. Chính vào lúc Phác Đạt đang điều chỉnh thế trận, đối phương trực tiếp lao tới Huyết Thạch trang, chỉ sau giây lát, toàn bộ trận thế ở Huyết Thạch trang bị xuyên thủng, sau khi đối phương giết xuyên qua phòng tuyến, không dừng một giây nào mà tiếp tục tiến về Diên Châu!
Tướng lĩnh dưới trướng Tịch Lạt Tắc Lặc đã sôi sùng sục! Bất kể đối phương là ai, chiến lược lấy nhanh đánh nhanh này chính là nhắm tới thế cục hiện tại của Diên Châu.
Trong buổi đầu Tây Hạ đến từ miền nam, cả một nhánh đại quân là quy mô khoảng mười vạn người, ở tại liên tiếp mấy thành. Sau khi Tây quân tan vỡ, càng có thêm nhiều binh sĩ được điều động tới. Tịch Lạt Tắc Lặc là đại tướng quân ti* trấn thủ Cam Châu, Cam Túc, dưới trướng có hơn năm vạn người, hiện giờ đã có hơn bốn vạn bị điều tới một vùng Diên Châu, củng cố lực lượng đồn trú.
*Quân ti: chức quan, chức vụ như giám quân.
Vì để canh giữ ruộng lúa mạch các nơi, đến bây giờ bắt đầu thu hoạch, quân Tây Hạ được Tịch Lạt Tắc Lặc phái đi bên ngoài thành Diên Châu đã vượt quá hai vạn, ngoài ra có hơn hai vạn tinh nhuệ đóng giữ trong thành. Lúc này đang vào mùa thu hoạch lúa mạch, rất nhiều lúa mạch còn đang được vận chuyển đến Diên Châu. Lúc này đại chiến mở ra, đối phương dùng tốc độ cao giết tới dưới thành Diên Châu, hơn hai vạn binh sĩ Tây Hạ sẽ bị đối phương chặn lại trên đường cùng với lương thực.
Số lương thực này vốn đã là vật trong túi của Tây Hạ, đối phương giết tới địa giới Diên Châu, bất kể là lưu phỉ kia hay là Chiết gia quân, đều thuộc về chân trần thì sợ gì người đeo giày, ứng phó thế nào, là chuyện quan trọng nhất trong lúc bất ngờ.
Cùng lúc đó, tại hướng tây nam thành Diên Châu, chủ lực Hắc Kỳ quân đến từ Tiểu Thương Hà, đang chia thành ba đạo, quét ngang tới đây, khoảng cách đã thu gọn xuống còn trong vòng mười dặm!
Ba đạo quân này, đi đường bên trái là trung đoàn số Một do Hà Chí Thành suất lĩnh và trung đoàn số Bốn do Tôn Nghiệp suất lĩnh, đây là nhánh quân có nhân số nhiều nhất, ước chừng có bốn ngàn năm trăm người. Một ngàn tám trăm người của trung đoàn số Ba do Lý Nghĩa suất lĩnh đi đường bên phải, bao bọc chung quanh trung đoàn số Hai của Bàng Lục An và trung đoàn đặc chủng do Lưu Thừa Tông suất lĩnh, tổng cộng có hơn ba ngàn năm trăm người.
Hơn chín ngàn người này từ sau khi ra khỏi núi không hề dừng lại, đương nhiên, thời gian nửa ngày giết hơn hai mươi dặm đất, không phải là tốc độ hành quân nhanh nhất, nhưng dưới tình huống đối phương không kịp phòng bị, đột kích giết chết, đồng thời vượt qua vùng núi, đã là tốc độ cao đến kinh người. Dọc trên đường, mắt thấy khói hiệu bốc lên, quân đội Tây Hạ trấn thủ vùng phụ cận thỉnh thoảng xuất hiện, những đội quân đốc lương này tập kết theo từng đội ngũ, thỉnh thoảng, sẽ bổ nhào tới đội quân đang dựng cờ đen này, sau đó bị mấy đại đội đã chia ra làm cho tách rời, thi thể bị giết khắp núi, đào binh chạy tán loạn, nếu không phải tầng lớp cao trung trong Hắc Kỳ quân sớm đã hạ lệnh không được ham chiến, thì số người chết trong vòng hai ba canh giờ, rất có khả năng sẽ tăng gấp bội.
Chuyện này cũng không thể trách những đội quân Tây Hạ này, bọn họ đến đây, là với tư thế của người chinh phục. Chủng gia quân tan vỡ, Vũ triều vô lực, dù cho có một số phản loạn của sơn phỉ hương dân, quân đội vừa ra trận, căn bản đều là quét một phát sạch hết. Dưới cục diện như thế này, bọn họ tự nhiên cũng sẽ có sĩ khí hiên ngang. Những đội quân đốc lương này đều lập mấy trăm người một đội, nếu như móc nối với xung quanh, tụ tập một hai ngàn người, làm gì có chuyện không dám gây rối với đội ngũ cũng mấy ngàn người kia.
Đối phương vậy mà còn dám chia nhỏ đội ngũ để công kích, điều này đã khiến bọn họ thấy buồn cười. Chỉ có đợi đến lúc hai bên đụng độ, tiền trận sụp đổ với tốc độ cao kinh người, đối phương cầm lấy đao thép xông vào đám đông như chém dưa thái rau, tất cả mọi người mới cảm nhận được cảm giác khủng bố thậm chí có chút hoang đường đó.
Đội quân đến tập kích này kéo gần khoảng cách với thành Diên Châu, báo cáo tan tác hết lần này đến lần khác ồ ạt bay đến như tuyết rơi, bởi vì nguyên nhân thay đổi khoảng cách và chênh lệch thời gian, mà tần suất chiến đấu càng gấp gáp hơn so với tình hình thực tế. Trên con đường Hắc Kỳ quân hành quân, binh sĩ Tây Hạ theo hệ thống đội hình tới từng tốp một, hoặc trêu chọc hoặc thăm dò, hoặc kiên quyết ngăn cản đường đi, sau đó toàn bộ đều điên cuồng tứ tán. Binh lính tan rã tháo chạy tán loạn trên khắp nơi sơn dã hay trong ruộng đồng.
Trên đường tiến lên, không ít thường dân bị ép đi thu hoạch lương thực, gần như là nhìn thấy đội quân lao nhanh và xung đột ngay tuyến đầu tiên. Sau màn chém giết kinh người đó, thương binh sẽ được giữ lại, giao cho những người này trông coi chăm sóc.
Ngoài điều này ra, không có ai chào hỏi với bọn họ.