Mãi đến khi tiếp cận phạm vi bên ngoài thành Diên Châu, trong Hắc Kỳ quân người thật sự tiến hành chém giết với quân Tây Hạ không đến một phần tư. Trong mệnh lệnh của Tần Thiệu Khiêm, tướng lĩnh trong quân chọn ra mấy đại đội, tiểu đoàn cố định đảm nhận đội quân tiên phong đối đầu với chiến pháp Tây Hạ. Những người còn lại nhất loạt di chuyển nhanh chóng dưới tình huống duy trì thể lực, cho dù trong hàng ngũ có người nhìn không quen, muốn chủ động xin ra đánh, cũng không được cho phép. Cứ như vậy, đến giờ Mùi hai khắc ngày hôm nay, đó là vào khoảng hai giờ chiều, những đội ngũ xuất chiến này, phần lớn đã giết đến toàn thân đầy máu. Trên hướng mà bọn họ tới, mấy ngàn binh sĩ Tây Hạ đang tháo chạy tứ tán.
Từ khoảng mười giờ sáng xuất phát từ Toái Thạch trang, đến khoảng hơn hai giờ rưỡi chiều, đội quân này đã băng qua quãng đường hai mươi lăm dặm theo đường thẳng, đi bộ ước chừng bốn mươi dặm, đè bẹp mấy cửa ải, ép gần thành Diên Châu. Đồng thời, đội quân một vạn chín ngàn của thành Diên Châu dưới sự suất lĩnh của Tịch Lạt Tắc Lặc đã ra trận, để lại năm ngàn người giữ thành. Bọn họ phải đối mặt đầu tiên là đội quân đường giữa hơn ba ngàn.
Đối với người Tây Hạ mà nói, trên thực tế đây cũng là lựa chọn chính xác nhất. Khi ở vào ưu thế, không ai có thể khoan nhượng cho kẻ địch ngang ngược đi lại trong địa bàn của mình. Hắc Kỳ quân này tuy rằng tốc độ hành quân nhanh, nhưng không lâu sau đó, Tịch Lạt Tắc Lặc cũng đại khái xác định được số lượng của nhánh quân này, mỗi nhánh đều là mấy ngàn người, gộp lại cũng không quá vạn, giết tới khi năm bè bảy mảng, tự nhiên sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng quân ta sao đến nỗi phải sợ chúng.
Bất luận thế nào, thành Diên Châu lúc này cũng sẽ không dung thứ cho việc bị đội quân chưa đến vạn người chặn cửa.
Ánh mặt trời hơi hừng hực buổi trưa lúc này lại đã biến mất sau tầng mây. Trên bầu trời có quả cầu kỳ lạ lơ lửng.
Trời đầy mây, hai đội quân nhìn có vẻ cũng âm trầm như vậy đang giằng co một lúc. Trung đoàn thứ ba của Hắc Kỳ quân do Lý Nghĩa suất lĩnh xuất hiện từ trên sườn núi, bọn họ có tổng cộng một ngàn tám trăm người. Hiện giờ vẫn còn hơn một ngàn hai trăm người chưa từng tham chiến. Từ trên sườn núi những người này bày trận, rút đao, trầm mặc hô hấp, nhịp tim của tất cả mọi người lúc này đều trở nên nhanh hơn, dòng máu vang dội trong huyết quản.
Trong trận quân Tây Hạ gần hai vạn người, binh sĩ và các tướng lính cũng đang sừng sững quan sát hai đội ngũ đến tập kích này, tiếp đó mãnh tướng trong quân Sát Viêm Cai Biên, Hệ Võng từng người đến xin ra đánh. Tịch Lạt Tắc Lặc nhìn một lúc, rồi phất tay chấp thuận.
Đây tương tự cũng là một mệnh lệnh chính xác đến mức gần như khiến người ta phải chịu. Đất Tây Bắc lúc này, cũng không phải là đối đầu với Chủng gia quân, hai vạn người đối đầu với năm sáu ngàn người, nếu như không dám chiến đấu, vậy quân tâm dưới tay mình cũng không cần nữa.
Đối diện, tướng lĩnh độc nhãn trên chiến mã đang nói chuyện, hắn giơ tay chỉ về phía bên này, là đang chỉ vào vị trí cờ soái trong quân Tây Hạ. Quân Tây Hạ chia thành hai đội hình bắt đầu tiến về phía trước, mà mấy ngàn người bên này vẫn đang lặng lẽ biến trận, đã xuất hiện kỵ binh, nhưng một phần rất lớn kỵ binh đi sang hàng sau —— trên lưng một số con ngựa của bọn họ còn chở theo rương hòm, vậy mà coi chiến mã như gia súc chở nặng để dùng, dường như vẫn không định tham chiến toàn bộ. Trên sườn núi, tiền trận hơn ngàn người giơ cao khiên chắn, bắt đầu tiến lên, nhịp bước của bọn họ trầm ổn, yên lặng, phía trước bọn họ, là bốn ngàn binh sĩ Tây Hạ do Hệ Võng suất lĩnh.
Nhịp bước càng ngày càng nhanh.
Khoảng cách không xa.
- Xông lên cho ta.....aaaaa!!!!!
Tiếng bước chân như sấm đột nhiên nổ tung trên mặt đất! Cùng với vô số tiếng gào thét cuồng loạn, hai đội ngũ nhân số không đông này lao vào trong lòng đại quân Tây Hạ trước mặt như sóng biển gầm thét! Dưới tình huống xung đột chính diện thế này, chiến lược chiến thuật gì đó trong khoảng thời gian này đều đã mất đi ý nghĩa. Tịch Lạt Tắc Lặc trong lòng không yên ổn, nhưng khi hai bên xung đột bỗng nhiên va vào nhau, hắn vẫn là mắng một câu:
- Ngu xuẩn!
Sau thời gian một tách trà, hai đội quân quái vật khổng lồ như hòn núi lớn, mỗi đội do bốn năm ngàn quân nhân Tây Hạ hợp thành, bị cứng rắn chém giết tan nát. Sóng máu và thi thể chảy ra như dòng sông, binh sĩ tan tác thử tháo chạy về đội hình của mình, có người lại chạy ra xung quanh bên ngoài.
Tịch Lạt Tắc Lặc nhìn thấy các binh sĩ đang dùng tư thế điên cuồng chém giết để đục xuyên qua chướng ngại trước mặt hò hét, giơ tấm khiên, nhưng nhịp bước dưới chân của họ, vậy mà không hề dừng lại, xông về phía trận địa bên mình……
Tiếng ầm ầm vang dội, ngày này, sóng lớn cuồn cuộn ngất trời bên bờ biển, xông vỡ núi đá khổng lồ.
Trong thành Diên Châu, bách tích cư trú cũng sớm đã phát giác ra được sự quái dị của ngày hôm nay, bọn họ nhìn thấy binh sĩ Tây Hạ tập kết, giới nghiêm, sau đó là đại quân xuất kích. Chỉ một canh giờ sau khi đại quân xuất kích, binh sĩ tan tác tràn vào thành trì như nước lũ, trên người bọn họ có máu, thảm hại hoảng hốt……
Trong núi.
Trong sơn cốc hoang vu đất đá lẫn lộn, dựng lên lều trướng, nhóm lên lửa trại.
Mặt trời ngả về tây, Từ Cường và mấy tên đồng bạn bên cạnh đang dùng cơm, xung quanh cũng đầy ắp những người mang theo đao kiếm, hoặc là chuẩn bị bữa tối, hoặc là đôi bên trò chuyện, thậm chí luận bàn. Có một số người trong lúc giao thủ, đã thu hút rất nhiều người vây xem, hoặc là cất tiếng đánh giá, hoặc lúc hạ màn bộc lộ một chiêu tuyệt học.
Trong thời gian mấy ngày này, Từ Cường gặp được không ít đại hiệp võ lâm mộ danh đã lâu, sau khi gặp mặt, giao thủ luận bàn, nhận được rất nhiều lợi ích. Đây cũng là bầu không khí tốt đẹp mà hắn chưa từng thấy được trong lục lâm, không ít người đều không còn tiếc rẻ mấy chiêu tuyệt học trong tay nữa, đôi bên giao lưu, cùng nhau tăng cường thực lực. Hắn đã từng nghe nói đến khung cảnh khi tông sư Chu Đồng suất lĩnh mấy chục cao thủ lục lâm thích sát Tông Vọng, trước khi hành thích, mỗi buổi tối, Chu tông sư cũng không tiếc gì mà nhắc nhở chỉ bảo cho đồng bạn xung quanh như thế này.
Hiện giờ, hành động vĩ đại Chu Đồng thích sát Niêm Hãn* đã trở thành truyền thuyết bất hủ trong lục lâm. Từ Cường tin rằng, hành động hiệp nghĩa của đám người bọn hắn, cũng sẽ ghi danh sử xanh, lưu truyền hậu thế!
*Niêm Hãn: tức Hoàng Nhan Tông Hàn, tên lúc nhỏ là Điểu Gia Nô, tướng lĩnh, hoàng thân, khai quốc công thần nhà Kim, Kim sử phiên tên Nữ Chân của ông là Niêm Một Hát, Tống sử phiên là Niêm Hãn, một số tài liệu dã sử phiên là Niêm Ca.
Nhìn quanh bốn phía, trong những người này, có lục lâm tân tú tuổi trẻ trác tuyệt, có lục lâm đại hào danh chấn một thời: “Đoạn Môn Đao” Lý Yến Nghịch, “Hiệp Đạo” Hà Long Khiêm, “Bạch Nha Thương” Vu Liệt đã từng vô địch khắp một vùng Giang Chiết; Phàn Trọng, tổng đầu Hình bộ, được người đời xưng là “Kim Nhãn Thiên Linh”; “Đại Đao” Quan Thắng, “Phích Lịch Hỏa” Tần Minh, “Sáp Sí Hổ” Lôi Hoành, “Hỗn Giang Long” Lý Tuấn, “Tỉnh Mộc Ngạn” Hác Tư Văn” từng là hảo hán Lương Sơn trước kia……Tất cả những hảo hán này, đều từng khiến hắn bội phục. Mà hiện giờ, hắn cũng đã là một thành viên trong đó, Từ Cường khắc ghi hình ảnh này trong lòng, nhịn không được đứng dậy, trống ngực rộn rã, chí khí ngút trời.
Ngày mai, tất cả bọn họ sẽ xông thẳng vào Tiểu Thương Hà, vì thiên hạ này mà trừ diệt tên ma đầu đại nghịch đó! Tất cả bọn họ, đều đã không để ý đến sống chết!
Chập tối ngày hôm nay, hắn đã nghĩ như vậy.
Ngày thứ hai, dưới chân núi bên ngoài Tiểu Thương Hà, lúc vang lên một tiếng ầm, chân Từ Cường run mạnh một cái, tất cả mọi người đều nhìn thấy nửa thân người của “Bạch Nha Thương” Vu Liệt bay ra ngoài. Nửa thân dưới bay ra đó xuyên qua đỉnh đầu Từ Cường, khiến cho nửa thân người hắn cũng dính một mảng máu đỏ tươi.
Vào một ngày mười tám tháng sáu năm Tĩnh Bình thứ hai này, cho dù là nhiều năm về sau vẫn có người nhắc đến sự xung kích của nhân sĩ lục lâm đối với Tiểu Thương Hà, sự thành lập cuối cùng của truyền thuyết Tâm Ma tàn sát võ lâm, đã bắt đầu bằng một hình thức mãnh liệt.
Cùng lúc đó, Lý Tần suất lĩnh mấy chục người, di chuyển trong khu rừng nhỏ xa hơn nữa. Giờ khắc này, hắn đã thật sự không màng đến sống chết của mình.
Phía đông thành Diên Châu, ba khí cầu khổng lồ bay lên bầu trời, Hắc Kỳ quân bày trận, hướng về tường thành cũ kỹ, Tịch Lạt Tắc Lặc đứng phía trên tường thành, gương mặt sau khi bị thương có chút nhợt nhạt, nhìn vào đội quân đáng sợ mà hắn gần như chưa từng gặp qua này.
Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị và Tả Đoan Hữu ngồi trong sân tại sườn núi, vừa trò chuyện, vừa chờ đợi gió núi khẽ khàng ve vuốt mang theo tất cả tin tức tới. Giờ khắc này, ánh mặt trời tươi đẹp, tiếng nổ truyền tới, tựa như tiếng sấm xa nơi chân trời.