Tiểu Thương Hà, ánh nắng tươi đẹp, nhưng đối với nhân sĩ lục lâm đến tập kích mà nói, đây là một ngày gian nan.
Từ sau khi Ninh Nghị giết vua, trong khoảng thời gian gần một năm này, thực ra mỗi tháng đều có người lục lâm đến Tiểu Thương Hà thử định hành thích. Mấy người này đến lắt nhắt lẻ tẻ, hoặc bị giết chết, hoặc bị phát hiện xung quanh Tiểu Thương Hà, bị thương bỏ chạy, cũng từng gây ra thương vong số lượng ít trong Tiểu Thương Hà, không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng trong toàn bộ xã hội Vũ triều và cả lục lâm, cái tên Tâm Ma này, đánh giá đã sớm rơi xuống số âm.
Trong thời gian hơn nửa năm sau khi được phân công nhiệm vụ, tổng bộ đầu Phàn Trọng vẫn luôn bôn ba vì chuyện này, triệu tập lục lâm quần hào, chuẩn bị cho việc truy sát Ninh Nghị. Trước lúc đó, Trúc Ký sớm đã tô vẽ chuyện Chu Đồng thích sát Niêm Hãn lên một cách bi tráng, lúc Phàn Trọng đi kêu gọi người, không ít nhân sĩ lục lâm lòng đầy căm phẫn ngược lại bị Trúc Ký kích động, chuyện như thế này, thường khiến đám người Phàn Trọng và Thiết Thiên Ưng cảm thấy mỉa mai thú vị.
Nhân sĩ lục lâm tụ tập bên ngoài Tiểu Thương Hà lần này, tổng cộng có ba trăm sáu mươi hai người, đủ hạng người hỗn tạp, những người ban đầu bị Ninh Nghị bắt được rồi ra hàng, hoặc là những người trước đây từng có thù cũng được gọi tới.
Ví dụ kiểu như Quan Thắng, Tần Minh, ở Lương Sơn bọn họ là bị bắt trong tay Ninh Nghị, sau đó gia nhập quân đội, lúc Ninh Nghị tạo phản, chưa từng để ý bọn họ, nhưng sau này tính toán rành mạch ra, tự nhiên bọn họ cũng không được sống ngày tháng tốt đẹp, hiện giờ bị điều phái tới đây, lập công chuộc tội.
Mà những người như Lôi Hoành, Lý Tuấn, sau khi Lương Sơn bị phá, bị thế lực của Tả tướng phủ truy đuổi chạy khắp nơi, cả ngày nơm nớp lo sợ. Sau khi Phàn Trọng tìm đến bọn họ, đưa ra nhiều lợi ích, đồng thời thêm cả uy hiếp, bọn họ cũng cứ như vậy mà theo tới đây.
Nhưng đám người trước đây đã từng qua lại với Ninh Nghị, đôi bên gặp nhau, thực ra quá nửa đều có sắc mặt phức tạp.
Tiểu Thương Hà ngoại trừ cổng chính dễ thủ khó công, bốn bề vẫn là có đường núi khúc khuỷu có thể vòng qua để tiến vào. Thời cơ tiến công được chọn vào ban ngày, là bởi vì ẩn nấp trong đêm tối đồng thời cũng sẽ khiến người ta không nhìn rõ được cơ quan cạm bẫy xung quanh, Tâm Ma Ninh Nghị đó vốn dĩ đã am hiểu dùng cơ quan hỏa khí, kỳ xảo dâm kỹ, lần này nếu đã là mấy trăm người tiến công, nếu chọn buổi tối, ngược lại có thể bị người ta bất ngờ làm xáo trộn trong chớp mắt.
Bất luận thế nào, mọi người đều đã hạ quyết tâm sống chết. Chu tông sư lấy mấy chục người xả thân hành thích, suýt nữa đã giết chết được Niêm Hãn, bên mình giờ có mấy trăm người đồng hành, cho dù không thành công, cũng bắt buộc phải khiến Tâm Ma đó khiếp sợ.
Lúc định ra kế hoạch, mọi người đều phối hợp ăn ý như vậy.
Chỉ là lúc đối mặt sống chết, gặp phải lúng túng mà thôi.
***************
Vì để kiềm chế lực lượng phòng ngự bên trong thung lũng sông Tiểu Thương Hà, lần tiến công này, nhân sĩ lục lâm đã lựa chọn tổng cộng ba nơi.
Đầu tiên là một lượng ít nhân thủ bí mật đi lên sườn núi phía tây, trong tình huống nếu như bị phát hiện --- hoặc không bị phát hiện. Một nhánh lục lâm hảo thủ khoảng tám mươi người, sẽ thử đột phá cửa chính cửa sông Tiểu Thương Hà. Bên này đường xá chật hẹp, nói ra thì dễ thủ khó công, nhưng trong đám nhân sĩ lục lâm cũng có không ít người am hiểu vượt nóc băng tường, trèo tường leo rào, những hảo thủ này công kích qua đó, đối phương cũng không thể phá vỡ bờ đê chứ, chỉ cần lên được đê sông, chỗ chật hẹp như vậy đôi bên giao tranh, nhân thủ đều sẽ không quá nhiều, huống hồ bên cạnh toàn là nước, trong đám lục lâm do Lý Tuấn dẫn đầu, cũng có không ít người thông thạo bơi lội, đủ khiến những người phòng thủ của Tiểu Thương Hà trở tay không kịp.
Tiến công thật sự đặt ở phía đông ngọn núi, phát động cuối cùng, băng qua con đường mòn vốn đã thám thính ban đầu, thẳng đến sào huyệt của Tâm Ma. Dựa theo tình báo của Hình bộ, Tiểu Thương Hà lần này vì để rời núi cướp lương thực, quân coi giữ toàn bộ được điều động. Cho dù vẫn còn người phòng thủ ở lại, cũng nhất định không còn nhiều. Chiến trận công sát của nhân sĩ lục lâm có lẽ sẽ kém hơn một chút, nhưng chỉ cần xông vào, tùy thời giết chết Tâm Ma. Như vậy sự cố gắng của mọi người, bèn sẽ có được đền đáp.
Từ Cường ở trong quân chủ lực hơn trăm người mé đông, hắn không biết tình hình cụ thể của hai lộ quân còn lại thế nào, chỉ là đường này mới vừa bắt đầu, đã gặp vấn đề.
“Bạch Nha Thương” Vu Liệt giẫm phải hỏa lôi, cả người đều nổ bay mất. Máu tươi thấm cả người Từ Cường, đây cũng không được coi là chuyện quá kỳ lạ, lúc xuất phát, đám đông đã dự liệu được lát nữa sẽ có cạm bẫy. Chẳng qua uy lực của cái bẫy này to lớn như thế, thủ vệ trên núi nhất định cũng sẽ bị kinh động, “Hiệp Đạo” Hà Long Khiêm dẫn đầu đội hình phía trước hét lớn:
- Tất cả mọi người cẩn thận chỗ mới động vào trên mặt đất!
“Đoạn Môn Đao” Lý Yến Nghịch lại nói:
- Dù sao đã kinh động trên núi rồi, chúng ta đừng dừng lại nữa, lập tức giết mạnh lên núi......
Trong lúc nhất thời, quần tình sục sôi, nhưng vấn đề thực sự phát sinh ngay sau khi chạy được vài bước, phía sau đã vang lên tiếng quát:
- Quan Thắng! Ta sớm biết ngươi có vấn đề rồi!
Người nói chuyện lại là anh hùng Hác Tư Văn của Lương Sơn trước kia, hắn và Lôi Hoành, Quan Thắng đều đứng ở chỗ không xa, không hề cất bước. Nghe thấy âm thanh này, đám đông đều vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Quan Thắng tay cầm đại đao, sắc mặt biến đổi không ngừng. Lúc này xung quanh còn có một vài người, có người hỏi:
- Quan Thắng, sao ngươi không đi!
Có người bước lên:
- Quan gia ca ca, có chuyện thì nói.
Lúc này tuy rằng bắt đầu tấn công núi, nhưng cũng là thời khắc cấp bách nhất, vụ nổ vừa trôi qua, ai biết được trên núi có xuất hiện kẻ địch gì không. Có người vây lại theo bản năng, Quan Thắng lùi về phía sau hai bước, thoát ly khỏi sự bao vây của mấy người xung quanh. Mắt thấy hắn vậy mà lại phản kháng, người gần đó bèn vô thức tấn công lên, Quan Thắng giơ ngang đại đao, thuận thế quét ra, binh khí ba người gần đó va chạm với đại đao của hắn, đôi bên cùng thối lui.
- Từ sau Lương Sơn, ta và tên họ Ninh đó không hề qua lại. Nhưng hôm nay các người lên núi được sao?
Hác Tư Văn nghiến răng:
- Ngươi bị tên Tâm Ma đó đánh cho vỡ mật rồi!
- Chuyện vô ích, chịu chết mà thôi.
Ánh mắt Quan Thắng đảo qua quần hùng khắp núi:
- Hừ, Hác Tư Văn ngươi hiểu sai ta rồi, nhưng có một điểm lại đúng, với tính toán của Tâm Ma kia, trong này lẽ nào không có người của hắn? Sợ là không chỉ có một hai tên đâu. Đánh trận chiến như vậy, ta thấy Phàn Trọng kia mới là người của Tâm Ma!
- Giảo biện! Quan Thắng ngươi nói chuyện cho rõ ràng, dám làm không dám nhận sao!
Có người lao đến, Quan Thắng một cái xoay người, lưỡi đao khẽ loáng một cái, ép người kia tránh ra, thân hình đã bước về phía con đường tới:
- Chuyện đã như vậy, Quan mỗ có nói thêm cũng ích gì......