Hắn chưa dứt lời, trên sườn núi một thân ảnh giơ cao roi thép, binh binh hai tiếng đánh vỡ nát đầu hai người bên cạnh như đập quả dưa hấu, người này cười ha hả, lại là “Phích Lịch Hỏa” Tần Minh:
- Quan gia ca ca nói không sai, một đám người ô hợp tự nguyện đến đây, trong đó sao có thể không có gian tế! Hắn không phải, nhưng Tần Minh phải!
Gần đó có người phản ứng nhanh, rút đao xông tới:
- Giết hắn!
Roi thép của Tần Minh rung động, dưới chân soạt soạt mấy tiếng đã lui xa mấy trượng, người rút đao xông tới lần nữa, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, mặt đất nổ tung, nổ cho người đó bay lăn lộn ra ngoài, máu tươi rải đầy đất.
Tần Minh đứng đó, nhưng không ai dám tới nữa. Chỉ thấy hắn quơ quơ roi thép trong tay:
- Một lũ chó ngu! Thành sự không đủ bại sự có thừa! Còn dám nói xằng hiệp nghĩa. Thực tế ngu muội không ai bằng. Các người nhân lúc Tiểu Thương Hà trống rỗng đến giết người, nhưng có ai biết được, Tiểu Thương Hà này sao lại trống vắng như thế?
- Đừng nghe lời xằng bậy của hắn!
Một viên Phi Hoàng Thạch* xoẹt một tiếng bay qua, bị Tần Minh tiện tay đập bay.
*Phi Hoàng Thạch: là cụm từ thường dùng để chỉ đá cuội. Nhưng trên phương diện vũ khí, tên này được dùng để chỉ chung những loại đá có tính chất đặc biệt cứng, dùng làm ám khí.
- Các người có biết, Tiểu Thương Hà xuất hết quân ra ngoài, là để Tây tiến, hai mươi vạn đại quân Tây Hạ, giờ đây tàn sát bừa bãi khắp Tây Bắc. Toàn quân Tiểu Thương Hà này, là đi chiến đấu với người Tây Hạ! Các người là phường tiểu nhân chuột nhắt! Lúc Hoa Hạ rơi vào tay giặc, sinh linh đồ thán thì không dám tương chiến cùng ngoại tộc, chỉ dám lén lút tới nơi này ra vẻ ta đây, muốn được dương danh. Chết hết ở nơi này đi!
Lời này của hắn vang vọng trong núi, lời nói xong, bóng dáng đã phi vút về phía sau, biến mất trong loạn thạch đằng xa. Trên sườn núi đám đông bốn mắt nhìn nhau. Trên mặt Từ Cường vẫn còn dính máu, nhất thời cảm thấy răng ê buốt, không còn sức lực.
Một đám người bỏ mặc sống chết, muốn tới trừ diệt ma đầu, vừa mới bắt đầu, đã là nội gián rồi nội chiến. Thiết tác hoành giang* thế này, lên không được xuống chẳng xong, còn đánh thế nào nữa?
*Thiết tác hoành giang: sợi xích sắt bắc qua xuống, thuyền bè không thể qua lại, chỉ thế tiến thoái lưỡng nan.
Một lát, có người hô:
- Đây là hành động yêu ngôn mê hoặc lòng người, Tâm Ma am hiểu nhất gian kế thế này. Chúng ta tới đây sớm đã biết gian nguy, chư vị không được dao động, xông lên, theo ta giết lên đó......
Lập tức có người đáp lời:
- Không sai! Xông lên, diệt trừ tên ma đầu này......
Đám đông hô hoán, xông lên trên núi. Chỉ một lúc sau, bèn có thêm một tiếng nổ nữa vang lên, có người bị nổ bay ra ngoài, trên đỉnh núi dần dần xuất hiện bóng người, cũng có mũi tên bắt đầu bay xuống......
****************
Trong thung lũng sông, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng xung phong liều chết và tiếng nổ bên ngoài, trong sân trên sườn núi, Ninh Nghị bưng tách trà và bánh ngọt đi ra, trong miệng ngân nga giai điệu nhẹ nhàng.
- Một con sông lớn sóng rộng......Gió thổi hương hoa lúa hai bờ, nhà ta ở ngay ưmmm........trên cột wuuu......đã nghe quen tiếng hò của người cầm lái. Đã nhìn quen cánh buồm trắng trên thuyền......cô nương giống......như hoa vậy......
Bên cửa sân, lão nhân đang chắp hai tay sau lưng đứng ở đằng kia, ngẩng đầu nhìn vào khí cầu đang lơ lửng trên bầu trời, trong chiếc giỏ treo trên khí cầu, có người đang cầm cờ trắng cờ đỏ, vẫy tới vẫy lui ở đó.
- Vậy này sắp bay ra ngoài rồi, nên làm sao để chuyển hướng?
- Bằng hữu tới rồi......có rượu ngon, nếu như là sài lang đến......ừm, không thể chuyển hướng, thứ này chỉ có thể dựa vào sức gió, thổi đến đâu hay đến đó. Tả công, đến uống trà.
Tả Đoan Hữu đi qua, cầm một miếng bánh ngọt lên, bỏ vào miệng ăn, sau đó vỗ vỗ tay, tiếp tục lắng nghe tiếng đánh nhau bên ngoài:
- Mấy trăm nhân sĩ lục lâm, xông lên đây cũng chết kha khá rồi, xem ra Lập Hằng thật sự đã không sợ đắc tội toàn thiên hạ. Thất phu nổi giận, máu tưới mười bước, sau này ngươi sẽ không có ngày yên bình rồi.
Ninh Nghị uống một tách trà:
- Ta đã sớm đắc tội rồi, không phải sao?
**************
Phía đông chân núi, trên vách núi gập ghềnh đằng sau, lúc này, hai sợi dây thừng đang treo lơ lửng ở đó không chút tiếng động, trong cuộc tranh đấu náo nhiệt bên ngoài, có mấy chục người đang men theo vách đá không thể nào trèo nổi nhất này, gian nan trèo lên bên trên.
Lý Tần là một trong số đó. Sắc mặt hắn đỏ bừng, tay đã bị dây thừng siết đến rách da, tuy nhiên dưới sự giúp đỡ của người đồng hành bên cạnh, hắn thân thể đã suy nhược vẫn không chịu buông bỏ mà trèo lên đến lưng chừng núi.
Đến tận lúc này, bọn hắn vẫn không hề kinh động đến bất cứ quân trông giữ nào của Tiểu Thương Hà, bởi vì muốn lên xuống vách núi này đích thực rất gian nguy. Nhưng mà, tìm được một kỳ nhân có thể xuyên núi trèo vách, cũng chính là chỗ dựa lớn nhất của Lý Tần trong chuyến đi lần này.
Ninh Nghị tổ chức Tiểu Thương Hà đã được một năm, cho dù quân đội trong núi phần lớn đều đã ra ngoài, nhưng muốn lén lút lẻn vào hành thích, vẫn là chuyện không thể. Vì lần tiến công ngày hôm nay, Phàn Trọng đã tập kết một đám nhân sĩ lục lâm lớn, nhưng từ lúc bắt đầu Lý Tần đã không tin tưởng đội ngũ này —— đây có lẽ cũng là do chịu ảnh hưởng ban đầu của Ninh Nghị, nhân thủ không được tổ chức nghiêm ngặt, sẽ cực kỳ vô dụng.
Bọn họ chỉ là mồi nhử.
Trên vách núi bên này, đám đông từng người một kéo trên sợi dây thừng, một lần nữa bấu víu tiến tới. Gió từ phía tây thổi qua, Lý Tần đứng trên điểm dừng chân cuối cùng, sau khi nghỉ ngơi một lúc đang chuẩn bị leo lên tiếp, đột nhiên sững sờ ngây ngốc, không ít người cũng ngây ngốc như hắn.
Một quả khí cầu nhiệt khổng lồ từ trong núi theo gió bay ra. Lý Tần giơ kính viễn vọng trong tay lên nhìn qua bên đó, trong chiếc giỏ trên bầu trời, một người cũng đang cầm kính viễn vọng nhìn lại bên này, biểu cảm dường như có hơi thay đổi.
Người trong chiếc giỏ đó bỏ kính viễn vọng xuống, dùng sức lắc lư lá cờ trong tay!
- Lên……!!!!!
Lý Tần hét lớn một tiếng……
Trong sơn cốc, một đội kỵ mã chạy nhanh về phía vách núi bên này.
Trước khi đội ngựa đến, người dưới trướng Lý Tần đã vượt qua phiến vách đá dốc ngược này, người lên trước tiên bắt đầu phòng ngự và chém giết. Phía bên kia, tiếng nổ trên sườn núi vẫn đang vang lên, bất chấp cung tên của người phòng thủ, đám người Lý Yến Nghịch toàn thân tắm trong máu đang xông vào bên trong sơn cốc. Bọn họ muốn tìm người chém giết, đám người phòng ngự ở phía trên trước đó đã bắt đầu rút lui về phía sau với tốc độ nhanh hơn, người lao xuống lần nữa rơi vào thế đánh gọng kìm của cạm bẫy và cung tên.
Trên sườn núi rìa ngoài, lúc này là vết máu loang lổ, xác người nằm ngang dọc. Có người đã chết, có người thì nằm sấp xuống giữa những đất đá ở sườn núi, lúc này vẫn không dám động đậy, bởi vì không biết ở chỗ nào sẽ đột nhiên xảy ra cháy nổ, cũng có người bị thương đang gào thét đau đớn tại chân núi đang dần dần trở nên yên tĩnh này.