Đám người xông vào sơn cốc lại vọt lên phía trước chém giết một hồi, cuối cùng mới có người ra chiến đấu với bọn họ. Đội ngũ năm ba người một tổ xông tới những nhân sĩ lục lâm rớt khỏi nhóm kia, sau một trận chém giết thì chạy băng băng rời đi. Đám người “Phần Thành Thương” Chúc Bưu, Vũ Văn Phi Độ, Tiểu Hắc xuất quỷ nhập thần thu gặt mạng sống lẻ loi. Cuộc chiến vốn dĩ không được coi là công bằng này, đối với những người tiến công mà nói, giống như đã rơi vào một vũng bùn. Bọn họ tiến về phía sân trong bên trên sườn núi tiếp tục khởi xướng tiến công —— sơn cốc này dù sao cũng không lớn, bọn họ tiến vào bèn có thể thấy ngay được đám người Ninh Nghị ở sân trong bên đó.
Một bên khác, đám người Lý Tần cũng đang gian nan giết tới từ trong chiến thuật “con diều” của đội kỵ mã. Sau một trận đại chiến trên vách núi, người bên cạnh hắn vẫn còn lại hơn bốn mươi người, những người này tiến lùi tương đối nghiêm ngặt, có trình tự quy tắc, cũng coi như những kẻ khá cứng đầu khó giải quyết.
Đương nhiên, Ninh Nghị vốn cũng không định làm rắn với bọn họ.
Những tinh nhuệ trong đội ngũ phòng thủ như Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi, lúc này ở gần ngay sân trong, chờ đợi đám người Lý Tần đến.
Tả Đoan Hữu nhìn vào đội ngũ đang giết tới từ sườn núi mé đông bắc đó, khẽ cau mày:
- Ngươi không định lập tức giết bọn hắn sao?
- Cường công dù sao vẫn sẽ có chút thương vong, giết tới đây, chí khí bọn họ cũng gần cạn rồi.
Trong tay Ninh Nghị đang cầm tách trà, nhìn một cái:
- Trong này cũng có bằng hữu, lâu rồi chưa gặp, cũng nên gặp một lần. Tả công cũng nên gặp một chút.
- Ồ?
- Gọi là Lý Tần, trước từng canh giữ Thái Nguyên cùng Tần gia đại ca, cửu tử nhất sinh. Người cũng đã từng trải và có kinh nghiệm, là người đọc sách không tệ..
Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu về phía Tả Đoan Hữu:
- Có thể……truyền thừa Nho học.
- Truyền thừa?
Lão nhân nhíu nhíu mày.
Ninh Nghị gật đầu, không giải thích.
Không lâu sau, hai nhóm người chạm trán trước bãi đất trống ước chừng mấy chục mét phía trước tiểu viện, chuẩn bị giết tới. Bên phía sân trong này, hơn mười tấm khiên lớn được kéo ra, bày thành trận thế, san sát như bức tường, những người phụ trách đóng giữ Tiểu Thương Hà đang xông ra từ bốn phương tám hướng, giơ cung tiễn, đao thương trong tay chỉ về phía bên kia.
Có thể xông được tới đây, trước mắt chẳng qua là hơn trăm người, mà lúc này xông ra từ những chỗ gần đây, là có hẳn hơn ba năm trăm người, bao vây lấy sườn núi. Trên thực tế, bắt đầu từ khoảnh khắc đám người Lý Tần bị phát hiện đó, những người này đã không còn bất cứ cơ hội nào, hiện giờ, một lần xung phong, bèn có thể thấy rõ kết quả.
Từ Cường lẫn trong những người này, trong lòng có nỗi tuyệt vọng lạnh giá. Là một người tập võ, suy nghĩ không nhiều, lúc bắt đầu nói bỏ mặc sống chết không màng, sau đó thì chỉ xông vào liều chết theo bản năng, đợi đến bước này, mới biết sự xông pha liều chết như vậy có thể thật sự chỉ mang đến cho đối phương một lần chấn động mà thôi. Chết chóc, đã thật sự sắp tới rồi.
Hơn nữa, giết tới đây, hắn thậm chí còn không thể giao thủ với ai, trên người bị thuốc nổ làm bị thương một lần, trúng hai mũi tên, những lúc còn lại, chẳng qua là quơ quơ binh khí liều mạng né tránh mà thôi. Thật sự phải nói sẽ khiến đối phương chấn động, chỉ sợ cũng không có khả năng cho lắm.
Phía trước, có giọng nói vang lên, kéo dài thời gian chết đi của hắn.
- Lý huynh, đã lâu không gặp, qua đây ôn lại chuyện cũ một chút đi.
Trong đám người, Lý Tần tách đám đông, vất vả đi ra, hắn nhìn nhìn hơn trăm người bên cạnh, sau đó đi về phía đối diện.
***************
Vượt qua tường khiên, trong sân, Ninh Nghị giơ tách trà về phía hắn:
- Hơn ba trăm nhân sĩ lục lâm, mấy chục nha dịch bộ khoái……Tiểu Thương Hà cho dù có xuất hết quân, thì ba bốn trăm người khẳng định là phải giữ lại. Ngươi mụ mị đầu óc rồi sao? Qua đây uống trà.
Trong khoảng sân nhà, thanh âm nói chuyện này thật thà mà đơn giản, Lý Tần nhìn thấy bóng dáng Ninh Nghị, hít sâu một hơi, chỉnh trang lại y phục. Lúc này, hắn tự biết nhất định phải chết, chỉ là vẫn không biết, cuộc trò chuyện trước mắt này sẽ phát triển đến mức độ như thế nào.
Cho nên hắn trả lời:
- Đầu óc ta mụ mị? Ngươi mới mụ mị đó? Người đời thường nói Tâm Ma mười bước tính toán một lần, chưa từng có sai sót. Lại không ngờ được, một lần giận dữ giết vua, đối địch với cả thiên hạ. Ngươi đi bước này, không chỉ là đầu óc mụ mị, càng là điên rồi!
- Giết Chu Triết chẳng qua là chuyện nhỏ, ta tạo phản là chuyện chắc chắn. Ồ, đúng rồi, Tả Đoan Hữu Tả công.
Lý Tần bước tới gần, khẽ sửng sốt, sau đó chắp tay:
- Vãn bối kém tài Lý Đức Tân, tham kiến Tả công.
Tả Đoan Hữu đứng đó, gật gật đầu:
- Ngươi trợ giúp con trai Tần gia canh giữ Thái Nguyên, không màng sống chết, rất tốt.
- Đây là chức trách của vãn bối, Thái Nguyên cuối cùng vẫn bị phá, sinh linh đồ thán, không đảm đương nổi chữ rất tốt.
Lời này nói xong, hắn đã bước vào trong sân, cầm lấy tách trà trên bàn một hơi uống cạn, sau đó lại uống thêm một tách nữa.
- Tạo phản là chuyện chắc chắn?
Lý Tần trầm mặc giây lát, rồi mới mở miệng nói lần nữa:
- Tạo phản có con đường của tạo phản, giết vua trên Kim điện, thiên địa quân thân sư*, con đường nào ngươi cũng không đi nổi nữa rồi! Ninh Lập Hằng, ngươi ngu xuẩn không ai bằng! Hôm nay ta chết ở đây, ngươi cũng khó qua được ngày mai!
*Thiên địa quân thân sư: năm loại luân thường chí tôn của Nho gia – nghĩa là trời, đất, vua, cha mẹ, thầy.
- Tạo phản……
Ninh Nghị cười cười:
- Vậy Lý huynh không ngại nói thử xem, tạo phản có con đường gì?
- Con đường của ngươi rất nhiều, ngươi có sự giúp đỡ của Lữ Lương Sơn, có ân huệ đức trạch của Tả tướng để lại, mặt nam, ngươi có Khang phò mã làm bằng hữu, ngươi có quan hệ của Khang Vương phủ. Khang Vương giờ sắp lên ngôi hoàng đế. Bất luận thế nào, ngươi chỉ cần chầm chậm mưu tính, tất cả con đường đều sẽ tốt hơn con đường trước mắt ngươi đi này. Nhưng ngươi đã chọn con đường lỗ mãng nhất……Không đúng, nơi ngươi đã chọn không có đường.
Lý Tần lắc lắc đầu, nhìn vào Ninh Nghị, Ninh Nghị đứng nơi đó, vẫn luôn tươi cười, hắn rót thêm nước trà lần nữa:
- Còn uống không?
- Đủ rồi.
- Được, vậy chúng ta nói thử xem sự khác biệt giữa tạo phản và giết hoàng đế.
Ninh Nghị vỗ vỗ tay:
- Lý huynh cảm thấy, tại sao ta phải tạo phản, tại sao phải giết hoàng đế?
Lý Tần trầm mặc trong giây lát:
- Vì Vũ triều suy yếu, vì trung thần hàm oan, vì cố gắng không có kết quả?
- Vì vạn dân chịu khổ.
Ninh Nghị bổ sung thêm một câu.
- Có sao?
- Có. Các người luôn thích trông về chỗ lớn, Tần lão là trọng thần, ông ấy chịu khổ chính là chịu khổ, vậy người khác không phải sao? Ta đánh trận ở Hạ Thôn, đã từng gặp qua nữ tử bị người Nữ Chân cưỡng bức, nàng được cứu về, gầy trơ cả xương, vô cùng đáng thương, nghỉ ngơi được mấy ngày, tỉnh dậy nấu cơm cho binh sĩ đã cứu nàng, băng bó vết thương cho họ, có người nói muốn lấy nàng. Vào ngày cuối cùng của đại chiến Hạ Thôn, nàng cầm lấy đao xông ra ngoài, ngươi xem, nàng học được cách cầm đao, trở thành một con người thực sự……sau đó chết trên chiến trường rồi.