Ninh Nghị lắc lắc đầu:
- Vì để giữ lại thành Biện Lương, đã có bao nhiêu người phải chết, trong thành ngoài thành, những người của Hạ Thôn đó, bọn họ là vì cứu Vũ triều mà chết. Sau khi chết, lại không có kết quả. Một tên hoàng đế, trên vai có tính mệnh của ức vạn người trong thiên hạ, mà cân nhắc qua lại như trò đùa trẻ con, không hề có chút trách nhiệm nào, hắn không chết thì ai chết?
- Đây chính là vì vạn dân sao?
- Gác lại bất đồng, cố tìm cái chung, cách nói của chúng ta đối với vạn dân chịu khổ rất khác nhau, nhưng mà, ta đi tạo phản là vì những thứ tốt đẹp này, là vì những thứ, và cả những con người trân quý, khiến ta cảm thấy có trọng lượng. Điểm này có thể hiểu được chăng?
- Tuy rằng ngươi đáng chết, nhưng có thể hiểu được.
- Ừm, vậy thì Lý huynh cho rằng, chuyện lớn như tạo phản thế này, quan trọng nhất là gì?
Ninh Nghị hỏi ra câu này, Lý Tần nhìn hắn, không trả lời, Ninh Nghị cười cười.
- Ngươi, các ngươi, rất nhiều người cho rằng làm sao để thực thi, làm sao để từng bước lên kế hoạch, chầm chậm thực hiện mưu đồ. Các ngươi coi loại chuyện là thành một loại phân tích ví dụ lạnh lẽo để làm, một chuyện đơn giản, bóc tách, xem thử làm thế nào mới có thể làm được. Nhưng ta không tán đồng: Bất cứ một chuyện lớn nào, là loại chuyện lớn cao xa đến mức độ tạo phản, quan trọng nhất là lập ý!
Ninh Nghị giơ một ngón tay lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nghiêm khắc:
- Trần Thắng Ngô Quảng chịu đủ mọi áp bức, nói những kẻ vương hầu bái tướng đó, chẳng lẽ cao quý hơn chúng ta sao; Phương Lạp tạo phản, pháp vốn là bình đẳng không phân cao thấp. Các người đọc sách đến ngu ngốc rồi, cho rằng loại hùng tâm tráng chí này chính là gọi ra cho vui, dỗ dành mấy người làm ruộng đó.
Hắn giơ tay gõ một cái xuống mặt bàn:
- ……đây mới chính là thứ quan trọng nhất!
Hắn cười cười:
- Vậy ta tạo phản là vì cái gì đây? Người làm việc tốt chết rồi, người nên được báo đáp chết rồi, người nên sống chết rồi, kẻ nên chết vẫn còn sống. Bước đầu tiên để ta thay đổi những chuyện này, ta phải chầm chậm mưu toan?
Lý Tần lạnh lùng nói:
- Vậy nên ngươi muốn giết vua?
- Tùy vào ta có năng lực giết vua hay không.
Ninh Nghị nói:
- Nếu ta không có năng lực, đương nhiên là chầm chậm mưu tính, nếu ta là Trần Thắng Ngô Quảng, là Phương Lạp, đương nhiên ta phải chầm chậm mưu tính, nhưng ta không phải, khả năng này bày ra trước mặt ta. Ta phải tạo phản, hắn phải trả giá, ta có thể giết hắn mà không giết, vậy sau này cũng không cần tạo phản nữa.
Trong sân im ắng một lúc, Ninh Nghị nhấc tách trà lên uống một hớp:
- Làm người làm việc đều là như vậy, đến cuối cùng, tiêu chuẩn của ngươi, sẽ lùi xuống đến một mức độ nào đó, bởi vì thế giới khắc nghiệt. Ngươi có một tiêu chuẩn cao nhất, tiêu chuẩn làm người hay tiêu chuẩn làm việc đều được, làm không ổn, ngươi có thể lùi lại một chút, ngươi có thể thỏa hiệp một chút, nhưng thành tựu cuối cùng của ngươi, tùy thuộc vào việc ngươi lùi lại bao nhiêu. Thà chết không lùi, gắng gượng qua, mới có thể thành đại sự, người từ khi bắt đầu đã muốn nói đến chầm chậm mưu toan, có suy nghĩ kỹ càng thế nào chăng nữa, cũng chỉ có thể chẳng làm nên trò trống gì.
- Ngươi có từng nghĩ qua……bách tính thành Biện Lương sẽ thế nào? Thiên hạ sẽ thế nào không?
- Phí lời!
Ninh Nghị uống một hơi hết sạch nước trà trong tay:
- Bọn họ đều phải chết thôi!
Rầm! Bàn tay Lý Tần vỗ bộp xuống mặt bàn:
- Bọn họ đều phải chết sao!?
Ánh mắt Ninh Nghị bình tĩnh:
- Chọn sai bên đương nhiên phải chết, ngươi có biết, lúc Tần lão bị hạ ngục, bọn họ đã ném phân lên người Tần lão.
Lý Tần đã rống lên từng chữ từng chữ một:
- Đó là lỗi của họ sao?
- Không phải lỗi của bọn họ?
Ninh Nghị buông tay, sau đó nhún nhún vai:
- Ồ, không phải lỗi của bọn họ, bọn họ là vô tội.
Ninh Nghị nói xong câu này, trong ánh mắt có sự thương hại, nhưng lại bắt đầu trở nên nghiêm khắc lạnh lùng, rồi từ từ, kiên định lắc lắc đầu:
- Không, chính là lỗi của bọn họ! Bọn họ không phải vô tội! Bọn họ là người Vũ triều! Vũ triều đánh không lại Nữ Chân, bọn họ có chết cũng không hết tội……
Giọng nói của hắn hồn hậu, nội lực khuấy động, về sau, thanh âm đã vang vọng bốn phía, truyền ra xa:
- Các người nói tình lý, là bởi vì các người cấu thành Vũ triều! Nông dân trồng trọt dệt vải, kẻ sĩ đọc sách thống trị, công nhân tu sửa phòng ốc, thương nhân buôn bán tứ phương! Các người cùng nhau sinh tồn! Quốc gia lớn mạnh, nhân dân nhận được ơn huệ! Quốc gia suy yếu, nhân dân chết không hết tội! Đây là trời phạt! Bởi vì quốc gia đối diện là mảnh trời đất này, trời đất không nói tình lý! Đạo lý trời đất chỉ có tám chữ……
Thanh âm của hắn truyền ra ngoài, ngắt từng chữ một:
- ……Cạnh tranh sinh tồn, hợp thì được sống!
Thanh âm này ẩn ẩn như lôi đình, Lý Tần cau mày, hắn muốn nói mấy lời gì đó, Ninh Nghị đối diện sau khi làm ra vẻ xong thì đột nhiên bật cười:
- Ha, ta nói đùa thôi.
Phút chốc, ngay cả Tả Đoan Hữu ngồi bên cạnh đều đang cau mày, không rõ Ninh Nghị rốt cuộc muốn nói những gì. Ninh Nghị quay người đi, đến chiếc hộp bên cạnh lấy ra mấy quyển sách, vừa đi tới, vừa nói chuyện.
- Thực ra ấy à, bách tính thành Biện Lương đúng là rất vô tội, sao bọn họ không vô tội chứ, bọn họ cả đời đều không biết gì cả, hoàng đế làm sai chuyện, người Nữ Chân vừa đánh tới, bọn họ chết một cách nhục nhã không gì tả nổi, người như ta vừa tạo phản, bọn họ cũng chết nhục nhã không gì tả nổi. Bất kể bọn họ có biết được chân tướng hay không, bọn họ nói ra đều không có bất cứ tác dụng gì, trên trời rơi xuống thứ gì bọn họ đều chỉ có thể nhận lấy……à, Lý Tần, đây là sách mà Tần tướng để lại, cho ngươi một bộ.
Ninh Nghị vứt sách lên mặt bàn:
- Cho nên, trong những chuyện này, chư vị không phát hiện ra thứ gì không đúng sao? Bọn họ quá vô tội, chuyện này bản thân nó đã là không đúng rồi, làm ra loại chuyện sai trái này sao còn có thể vô tội nữa? Cho nên ta đang nghĩ, cho bọn họ một quốc gia mà lời nói ra ít nhiều có thể hữu dụng thì thế nào? Như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, người có thể chết không hết tội, đạo lý cũng sẽ đầy đủ rồi.
Trong giọng nói liên miên lảm nhảm như nói mơ này, lờ mờ có thứ gì đó không đúng đang được ấp ủ, Ninh Nghị ngồi đó, ngón tay gõ lên đầu gối, dường như đang suy ngẫm. Lý Tần biết rõ tác phong hành sự của hắn, sẽ không vô cớ phóng tên, còn đang suy nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói này. Một bên khác, Tả Đoan Hữu nhíu chặt lông mày, đã mở miệng.
- Dân có thể làm theo được, nhưng không thể hiểu biết được. Đạo lý trong này, không phải chỉ nói suông mà thôi.
Bên kia, ngón tay gõ lên đầu gối đã dừng lại, Ninh Nghị ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hắn, đã không còn chút cười cợt nào.
Không lâu sau đó, những điều mà hắn mở miệng nói ra, đáng sợ tựa như vực sâu vậy……