Rầm một tiếng, có người đẩy xác chiến mã đổ trên đất, binh sĩ bị đè ở dưới thử trèo lên, mới phát hiện đã bị trường kiếm đâm xuyên lồng ngực, ghim chặt xuống đất.
- Mẹ nó! Mẹ nó!
Binh sĩ Hắc Kỳ quân đó ngoác mồm mắng chửi, cơ thể khẽ giãy giụa, hai cánh tay nắm lấy chuôi kiếm, người bên cạnh cũng nắm chuôi kiếm, có người ấn giữ hắn, có người hét lớn:
- Người đâu! Đại phu đâu!? Mau tới đây!
- Mẹ nó!
Máu từ từ trào ra từ trong miệng binh sĩ nằm dưới đất đó. Xung quanh đều là âm thanh cuồng loạn, cột khói bay lên bầu trời, cáng cứu thương chạy băng qua chiến trường, chạy qua từng đống xác chết, binh sĩ nằm dưới đất mở trừng mắt, cho đến khi ánh mắt dần mất đi màu sắc. Ở chỗ không xa, La Nghiệp hất mũ giáp của một tên trọng kỵ Thiết Diêu Tử lên, tên kỵ sĩ đó vậy mà vẫn có thể nhúc nhích, thình lình vung kiếm một cái, La Nghiệp một đao chọc vào cổ hắn, khoắng một cái, máu bắn lên cơ thể hắn. Cho đến khi xung quanh ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc, hắn mới đột nhiên đứng dậy, soạt một tiếng kéo mũ giáp xuống.
- Mao Nhất Sơn! Ngươi ở đâu! Liêu Đa Đình, Liêu Đa Đình ——
Xung quanh dày đặc đủ loại tiếng hò hét, trong quá trình thu dọn chiến trường, một số quân quan cũng không ngừng tìm kiếm dấu vết của binh sĩ dưới trướng. Không có bao nhiêu người hoan hô, mặc dù sau khi qua sự uy hiếp của chết chóc và chém giết, đủ để mang tới cho mỗi người cảm giác nhẹ nhõm khó nói thành lời, nhưng chỉ có lúc này, mỗi người đều đang tìm kiếm chuyện mình có thể làm, trong những chuyện này, đang cảm nhận một loại cảm xúc nào đó đang rơi xuống, cắm rễ trong lòng.
Giờ khắc này, bọn họ thật sự cảm nhận được sự mạnh mẽ của bản thân, và cả sức nặng của thắng lợi.
Sức nặng này, đến từ sự mạnh mẽ của mỗi một người bên cạnh.
Trận chiến chống lại Thiết Diêu Tử này, trước đó đã có quá nhiều kỳ vọng, đến khi trận chiến xảy ra, cả quá trình lại quá mức nhanh chóng. Đối với Thiết Diêu Tử mà nói, sự tan rã như núi lở trong vụ nổ khổng lồ khiến người ta hoàn toàn không có sự mong đợi về tâm lý, nhưng đối với binh sĩ Hắc Kỳ quân mà nói, sự va chạm sau đó, không có biến hóa. Nếu bọn họ không đủ mạnh, cho dù có xáo trộn được trận hình của Thiết Diêu Tử, bọn họ cũng không nuốt nổi khúc xương cứng này, nhưng trong trận chiến cam go cuối cùng, bọn họ đã cứng rắn nhét Thiết Diêu Tử vào trong dạ dày mình.
Trận chiến ở Diên Châu, thắng lợi quá mức nhanh chóng đối với bọn họ mà nói còn có chút cảm giác không chân thực, nhưng lần này, đám đông đã cảm nhận được thực lực chân chính ngưng tụ trên mũi đao rồi.
Nhưng tương tự cũng phải trả giá, sự ngoan cố chống cự cuối cùng của một số trọng kỵ đã gây ra không ít thương vong cho binh sĩ Hắc Kỳ quân, một bên chiến trường, vì để giải cứu chủ lực Thiết Diêu Tử bị hãm sâu trong vũng bùn, khinh kỵ do Thường Đạt suất lĩnh đã phát động công kích vô cùng mãnh liệt vào trung tâm trận địa. Mấy cỗ đại bác bị rút đi trước đó gây ra thương vong khả quan cho khinh kỵ, nhưng không thể thay đổi thế tấn công của khinh kỵ. Lưu Thừa Tông suất lĩnh hai ngàn khinh kỵ chặn đứt sự tấn công của đối phương, gần năm ngàn khinh kỵ hai bên đã triển khai chém giết gay cấn ác liệt ở bên mé chiến trường, cuối cùng sau khi một lượng ít trọng kỵ giết ra khỏi trùng vây, một bộ phận Thiết Diêu Tử đầu hàng, đội ngũ phó binh Tây Hạ này mới sụp đổ chạy tứ tán.
Đối với những tùy tùng của các hộ gia đình giàu có này, nếu như chủ nhân chết đi, thường thường bọn họ còn sống sẽ thê thảm hơn chết, bởi vậy ý chí chống cự của những người này thậm chí còn ngoan cường hơn chủ lực Thiết Diêu Tử.
Nhưng bất luận nói từ phương diện nào, trong cuộc chiến này, Hắc Kỳ quân đều đàn áp Thiết Diêu Tử một cách chính diện, bất luận là hỗn chiến trên chiến trường chính hay là chém giết điên cuồng của kỵ binh bên mé, lực chiến đấu và tính xâm lược mà binh sĩ Hắc Kỳ quân biểu hiện ra dưới sự tổ chức kỷ luật cao độ, đều mạnh hơn nhánh trọng kỵ Tây Hạ ỷ lại việc thành danh này.
Mao Nhất Sơn loạng chà loạng choạng bò ra khỏi vũng máu, cảm thấy lồng ngực đang đau nhói. Trong trận hỗn chiến, hắn và đám người Hầu Ngũ tổ chức thành đội hình chém giết với trọng kỵ, lúc một tên kỵ binh lạc đàn giết tới từ bên mé, Mao Nhất Sơn tóm lấy tấm khiên đụng lên từ bên cạnh, cả người bị đụng bay đi, đến tận lúc này mới tỉnh lại.
Bên cạnh có chiến hữu ngã xuống, đầu óc vẫn vang lên tiếng ong ong, mất một lúc sau, tiếng vang mới dừng lại. Hắn cất bước tiến lên, nhìn thấy người đi cạnh đều là chiến hữu:
- Sao vậy?
- Cái gì mà sao vậy?
Trong lời hỏi ngược lại của đối phương, Mao Nhất Sơn chậm rãi nở nụ cười, trong lòng hắn đã biết được là làm sao rồi.
Bọn họ đã đánh bại Thiết Diêu Tử.
……
Trong tiếng loảng xoảng, khôi giáp bằng thép chất chồng như ngọn núi nhỏ.
Trọng kỵ bị bắt làm tù binh đang tụ tập ở đây, ước chừng có bốn năm trăm người. Bọn họ sớm đã bị ép ném binh khí xuống, cởi bỏ khôi giáp. Nhìn vào cờ đen tung bay, binh sĩ vây quanh, tướng quân độc nhãn trầm mặc đó đứng ở bên cạnh, nhìn về phía xa.
Một đội khinh kỵ đang từ bên đó về, phía sau bọn họ dẫn về một số chiến mã, trên chiến mã đang thồ mũ nặng, một số người bị trói bằng dây thừng đang ở phía sau chạy nhanh tới.
Những người này bị kéo lên phía trước, một người trong đó thân hình cao lớn, khí chất tôn quý, lúc này lại có vẻ râu tóc rối bời mà thê thảm. Hơn năm trăm người đầu hàng nhìn vào người này, mà người này tương tự cũng dùng ánh mắt quét qua bọn họ, sau đó nhìn sang tướng quân độc nhãn đang đi tới chỗ này.
- Các ngươi……dùng yêu pháp gì?
Người đó chính là thủ lĩnh Muội Lặc của Thiết Diêu Tử, lúc này nghiến răng cất lời:
- Các ngươi chọc giận Tây Hạ, sớm muộn diệt vong, nếu muốn giữ mạng, nhanh chóng thả chúng ta ra, theo ta về triều thỉnh tội với bệ hạ!
Tướng quân độc nhãn dừng lại trước mặt hắn, qua một lúc, khoát tay sang một bên:
- Nhìn xem những con người trên chiến trường này.
Trên chiến trường xung quanh, những binh sĩ đó đang lột từng bộ khôi giáp bằng thép trên xác chết của Thiết Diêu Tử xuống, khói lửa tan đi, trên người bọn họ có máu tanh, thương tích, cũng tràn ngập sức mạnh và kiên định. Muội Lặc quay đầu lại, tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ đã vang lên, Tần Thiệu Khiêm rút kiếm chém qua cổ hắn, huyết quang như dải lụa, đầu của đại thủ lĩnh Đảng Hạng này bay ra ngoài.
……
Dưới bầu trời mù mịt, có người tròng khôi giáp lên chiến mã, trong không khí vẫn còn chút ít mùi máu tanh, kỵ binh trọng giáp lần lượt xuất hiện lần nữa, kỵ sĩ trên ngựa tương tự cũng mặc lên khôi giáp, có người cầm lấy mũ giáp, đội lên đầu.
- Từ hôm nay trở đi……không còn Thiết Diêu Tử nữa.
Trên Đổng Chí Nguyên, sự va chạm của hai đội quân như sấm sét, gây ra chấn động, không lâu sau đó, cũng lan tràn khuếch tán như sấm sét, càn quét ra ngoài.
Lúc này, số người có thể chiến đấu của Hắc Kỳ quân, đã giảm xuống còn bảy ngàn người, gần như tất cả du mộc pháo đều tiêu hao hết sạch trong trận chiến này, đạn pháo cũng gần cạn kiệt, duy nhất có trọng kỵ thiết giáp, sau khi Thiết Diêu Tử đại bại thì lên tới hơn một ngàn năm trăm. Từ sau Hạ Thôn, đến giết vua tạo phản, tiếp nữa là trải qua một năm huấn luyện trong Tiểu Thương Hà, lực chiến đấu của nhánh quân này sau khi bộc lộ tài năng, cuối cùng đã thành hình, trở nên ổn định lần đầu tiên.
Mà trước mặt bọn họ, mười vạn đại quân của vua Tây Hạ đang đẩy tới. Sau khi nhận được tin tức Thiết Diêu Tử gần như toàn quân bị diệt, tâm trạng của thượng tầng triều đường Tây Hạ gần như suy sụp, nhưng mà cùng lúc đó, bọn họ đã gom lại tất cả nguồn binh có thể gom được, bao gồm đội quân giám lương, trông giữ hai nơi Nguyên Châu, Khánh Châu, đều đang tụ tập về chủ lực của Lý Càn Thuận. Đến ngày hai mươi bảy tháng sáu này, cả một đội quân, bao gồm các loại binh chủng như khinh kỵ, Bộ Bạt, Cường Nỏ, Cầm Sinh, Bát Hỉ*, đã vượt qua hơn mười vạn người, như con quái vật khổng lồ, mênh mông cuồn cuộn ép tới nhánh quân đang nghỉ ngơi sắp xếp ở mặt đông này.
*Cầm Sinh quân: nhiệm vụ chủ yếu là bắt người trong khi chiến đấu biến làm nô lệ, không đảm trách nhiệm vụ quyết chiến.
Bát Hỉ quân: pháo binh Tây Hạ, cũng có thể bắn đạn đá, do kỵ binh bắn, hết sức linh hoạt.
Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị đang ngồi ngoài sân trên sườn núi hóng gió, lão nhân đi tới, từ mấy ngày tới nay, lần đầu tiên không mở miệng tranh luận với hắn về Nho gia. Sáng hôm qua ông ta xác định được chuyện Hắc Kỳ quân chính diện đánh bại Thiết Diêu Tử, đến hôm nay, lại xác định thêm được một tin tức khác.
- Các người sau khi đánh bại Thiết Diêu Tử……vậy mà còn không chịu rút đi?
- Đúng vậy.
Ninh Nghị nắn nắn ngón tay, nhìn về phía trước, trả lời một câu.
- ……Ây dà!
Lão nhân chần chừ hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, không ai biết ông ta đang thở dài cái gì.
Trong thành Khánh Châu, người Tây Hạ còn ở lại đã không nhiều nữa, Lâu Thư Uyển đứng cạnh cửa sổ khách điếm, nhìn vào sắc trời sắp tối ở phía đông.
Mười vạn người đã đẩy qua đó, đối phương lại vẫn không có hành động.
Tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, khiến nàng cảm nhận được một loại lạnh lẽo và run rẩy từ một chỗ sâu tận đáy lòng, tất cả những gì mà nam nhân từ sau khi giết vua bèn ẩn nấp trong núi đó biểu hiện ra trong tình thế nguy hiểm, đều khiến nàng có một cảm giác điên cuồng khó mà với tới, thậm chí khó có thể tưởng tượng, cái loại dã man và thú tính càn quét hết thảy đó, mấy năm trước, có một đội quân từng dựa vào nó để càn quét thiên hạ.
Nàng có thể hiểu được chỗ khó của Lý Càn Thuận. Đội quân đó chỉ cần hơi có chút hành động, bất luận là rút về sau hay trốn tránh, đại quân Tây Hạ đều có thể có nhiều lựa chọn hơn, nhưng đối phương căn bản không làm như vậy. Trên quân báo nói đối phương có một vạn người, nhưng con số thực sự chỉ sợ còn ít hơn con số này. Đối phương không có chút động tĩnh nào, cho nên mười vạn đại quân, cũng chỉ có thể tiếp tục đẩy qua đó.
Chỗ khó xử của người Tây Hạ đối với nàng mà nói không hề quan trọng, quan trọng là, trong giấc mơ hôm nay, nàng lại mơ thấy hắn. Giống như lần đầu tiên gặp mặt ở Hàng Châu ban đầu vậy, thư sinh nho nhã lễ độ ôn hòa lễ nghĩa đó……sau khi nàng tỉnh dậy, cho đến tận bây giờ, trên người mơ hồ vẫn đang rùng mình, chuyện trong giấc mơ, nàng không biết nên cảm thấy hưng phấn hay hoảng sợ vì nó, nhưng tóm lại, ánh nắng ngày hè đều giống như đã không còn nhiệt độ……
Ông trời ơi, xin người……giết hắn đi……
Khánh Châu, khói lửa chiến tranh ngưng tụ!