Đủ loại âm thanh như tiếng hô giết như sóng, tiếng vó ngựa ầm vang xoay tròn, tiếng la hét, tiếng chém giết, binh khí kim loại va đập vào nhau đang sục sôi trên chiến trường rộng lớn.
Khói bụi đen xám lơ lửng trên không, trong không khí ngập tràn thứ mùi khiến người ta rợn người, lúc kỵ binh thiết giáp thình lình phát lực ở cự ly gần, trận thương phía trước nghênh đón lên, cuộc vật lộn giữa trường thương và chiến mã kèm theo tiếng kim loại va đập vặn vẹo, mũi thương xuyên vào thiết giáp dọc theo khe hở và đâm thẳng vào thân ngựa, mang ra rất nhiều mùi máu tanh, chiến mã quay đầu đau đớn, trong trận thương có người ngã xuống, kỵ sĩ trên ngựa vung vẩy trường mâu trên tay, xẹt qua mặt người, cũng có thiết chùy vung vẩy tới, hung hăng gõ vào đầu chiến mã trong tiếng ầm vang cực lớn, chiến mã đổ đầy máu, ngã ra đất.
Trong tiếng kèn hiệu, tiếng nổ với quy mô lớn hơn lại vang lên, kéo dài liên miên, gần như rung chuyển cả mảnh đất. Cột khói khổng lồ bay lên không trung.
Liền theo sau là sự tấn công bao vây như thủy triều của binh sĩ Hắc Kỳ quân.
Trận chiến trên Đổng Chí Nguyên này, bắt đầu từ lúc khai hỏa, đã không để cho Thiết Diêu Tử bao nhiêu thời gian lựa chọn. Sức công phá cực lớn của thuốc nổ sau khi cải tiến đã đánh tan tư duy tác chiến vốn dĩ có thể dùng, sau hai vòng pháo kích đầu tiên, trọng kỵ binh gánh chịu tổn thất cực lớn mới chỉ có thể hơi phản ứng lại. Nếu như trong trận chiến thông thường, tổn thất của Thiết Diêu Tử sau khi tiếp địch bị khuếch đại lên con số từ sáu trăm đến chín trăm, mà đối phương vẫn không sụp đổ, Thiết Diêu Tử sẽ cân nhắc rời khỏi, nhưng lần này, tiền trận chỉ mới hơi tiếp địch, tổn thất khổng lồ khiến người ta gần như không có lựa chọn cho tiếp theo đó, khi Muội Lặc đại khái nhìn rõ được thế cục, hắn chỉ có thể thông qua trực giác mà đưa ra quyết định ngay lúc đầu tiên.
Hắn đã đưa ra quyết định.
Trong khoảng thời gian này, không có bất cứ mệnh lệnh nào được hạ xuống. Các bộ Thiết Diêu Tử chỉ có thể tiếp tục tấn công.
Lúc này tiền trận trọng kỵ binh tuy có tổn thất lớn, nhưng trong lòng mỗi kỵ binh đích thực vẫn chưa nhận biết chính xác về thương vong. Không lâu sau đó, Thiết Diêu Tử tràn sang trận địa pháo binh như sóng dữ, hơn một trăm cỗ đại pháo lúc này tiến hành xạ kích vòng thứ ba vội vã. Thời gian trôi qua chưa đến một chén trà từ lúc khai chiến, uy lực cực lớn của Thiết Diêu Tử xung trận bày ra, nó xé nát phòng ngự trận pháo binh, bóng dáng thiết kỵ tràn tới.
Kỵ binh chạy băng băng trên mặt đất, đội quân khinh kỵ do Thường Đạt dẫn dắt xông tới từ bên mé, vốn dĩ đã giữ ý nghĩ tấn công, tuy nhiên nhìn thấy thiết kỵ đột phá chính giữa, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định vòng quanh quấy nhiễu kỵ binh Hắc Kỳ quân.
Sau đó, trước mặt tất cả mọi người, cả trận địa pháo binh bị nhấn chìm trong vụ nổ liên miên, khói đen kéo dài, đất rung núi chuyển.
Kể từ lúc khai chiến, những vụ nổ và khói lửa đã tô điểm toàn bộ chiến trường như một cơn ác mộng, tình huống thiết kỵ bị bắn trúng, bị ảnh hưởng, chiến mã hoảng sợ, va đập vào nhau mà mất đi chiến lực trong lúc chạy băng băng liên tục diễn ra, tuy nhiên với tư cách là đội quân tinh nhuệ nhất của Tây Hạ, Thiết Diêu Tử vẫn hoàn thành một lần đột phá với năng lực xung trận mạnh mẽ, cũng vẻn vẹn là một lần đột phá.
Khi pháo binh kéo theo một số lượng nhỏ pháo sắt rút lui ra rìa trận địa trong sự truy đuổi của thiết kỵ, thuốc nổ được cất giữ trong hơn hai trăm chiếc rương gỗ để lại trong cả trung trận lần lượt phát nổ, khói đen lan rộng như sóng biển tung trào nuốt chửng tầm nhìn của tất cả mọi người. Cùng lúc đó, tiếng còi lệnh trầm thấp dần dần vang vọng, Hắc Kỳ quân vốn dĩ đang chuyển dịch về hai phía đã phát động tổng công kích.
Trong những tiếng nổ lặp đi lặp lại, tiểu đội kỵ binh được phân chia trên chiến trường lúc này về cơ bản đã mất đi tốc độ. Bộ binh từ xung quanh tràn tới, có một số người đẩy cự mã sắt xông tới phía trước, ném vào đội kỵ mã, bị trọng kỵ đang chạy băng băng tới đâm đến kêu vang loảng xoảng, một bộ phận Thiết Diêu Tử thử phát động tấn công đột phá vòng vây ở cự ly gần —— bọn họ là tinh anh trong người Tây Hạ, cho dù bị chia cắt, lúc này vẫn có ý thức chiến đấu và chiến lực rất khá, chỉ là sĩ khí đã rơi xuống đáy vực lạnh giá. Mà Hắc Kỳ quân bọn họ đang đối diện, lúc này đồng dạng là một nhánh quân tinh nhuệ dù cho mất đi cơ cấu tổ chức vẫn có thể không ngừng hỗn chiến.
Sự phản kháng cuối cùng của thiết kỵ thỉnh thoảng đẩy người ta bay vào vũng máu, trường thương và gai sắt, cự mã cũng lần lượt đẩy ngã từng con chiến mã, chùy nặng đập trên thiết giáp nặng nề, phát ra tiếng vang đáng sợ, xác thịt bên trong gần như bị chấn động đến mức nát vụn, mỗi khi một con chiến mã ngã xuống, huyết tương sền sệt từ bên dưới trào ra dữ dội.
La Nghiệp dẫn theo binh sĩ dưới trướng đang đẩy cự mã làm bằng sắt điên cuồng xông tới hướng của cờ soái địch quân, trên trận địa vừa trải qua vụ nổ đang ngập tràn bụi đất và khói mù, thỉnh thoảng có giáp vỡ kỵ tàn lao ra từ trong khói bụi, những người đi trước đầu tiên sẽ ném cự mã ra, câu liêm thương* tiếp sau đó đâm chọc, móc chân ngựa, binh thiết chùy chờ đợi giáng chùy nặng xuống bất cứ lúc nào, đôi khi, cũng có binh sĩ Hắc Kỳ quân vì không thể phá bỏ phòng ngự mà bị trường mâu của đối phương chém ngã.
*Câu liêm thương: một trong những loại binh khí cận chiến đáng sợ nhất thời Bắc Tống, có một lưỡi nhọn và một móc câu khá lớn, cán làm bằng gỗ loại đàn hồi rất tốt, có thể dùng để móc chân ngựa đối phương, móc vũ khí, phá khiên hay thậm chí có thể lấy đầu đối phương trong tích tắc.
Giao tranh trên thực lực chân chính cuối cùng, lúc này bắt đầu xuất hiện, hai bên va chạm vào nhau như sắt thép lạnh lẽo cứng rắn!
Một mé chiến trường, hai ngàn bảy trăm khinh kỵ binh do Thường Đạt soái lĩnh đã khởi xướng tấn công liều chết về phía bên này, không lâu sau đó, tiếng nổ lác đác thưa thớt vang lên lần nữa, hai ngàn khinh kỵ của Hắc Kỳ quân bên này xông tới đối phương với tốc độ cao tương tự, hai nhánh kỵ binh giao chiến, chém giết tới như trường long trên đồng bằng bên cạnh……
Mà long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng*. Máu tươi sền sệt, nhuộm đỏ khắp mảnh đất.
*Xuất phát từ Kinh Dịch, quẻ Khôn, Hào Sáu, dịch nghĩa: rồng đánh nhau ở đồng, máu nó đen vàng, ẩn dụ cho tình trạng chết chóc, đổ máu khi quần hùng tranh đấu.
Sau chưa tới nửa giờ, một trận chiến đấu quyết định thế cục của cả vùng Tây Bắc, đã đi tới hồi kết.
……
Gió lớn mênh manh kéo theo mây cuốn âm u lướt qua, đội kỵ mã thỉnh thoảng băng nhanh qua đồng bằng dưới trời mây âm u này. Trên mảnh đất phụ cận Khánh Châu Tây Bắc, từng tốp từng tốp binh sĩ Tây Hạ phân bố các nơi, cảm nhận khí tức của cơn mưa núi sắp đến đó.
Trong những binh sĩ này, một bộ phận vốn dĩ đã đóng quân tại bản địa, giám sát các nơi thu lương, một bộ phận tan tác chạy loạn về phía tây do Diên Châu đại loạn, tướng lĩnh Tây Hạ Tịch Lạt Tắc Lặc bỏ mạng. Đội kỵ mã là nhanh nhất, sau đó là bộ binh, sau khi gặp được đồng bạn bèn được giữ lại.
Binh sĩ tan tác đang thổi phồng sự khủng bố của nhánh loạn phỉ trong núi đó. Nhiều nơi tiền tuyến tuy chưa truyền tới tin tức tiếp địch, nhưng cũng có không ít người đã biết được tin: Lúc này, một nhánh tội phạm hung hãn đang từ mặt đông nhanh chóng giết tới, ý đồ không tốt.
Một vùng Diên Châu, Thanh Giản, quân Cam Châu Cam Túc do Tịch Lạt Tắc Lặc dẫn dắt tuy rằng không phải là nhánh quân tinh nhuệ nhất trong quân Tây Hạ, nhưng cũng được xưng tụng là lực lượng trung kiên. Về phía tây, quân đồn trú của Khánh Châu lúc này phần lớn là phụ binh và truy trọng binh* —— bởi vì chủ lực thật sự đã bị kéo đi hai châu Khánh, Hoàn trước đó không lâu, dưới tiền đề Diên Châu nhanh chóng tan rã, quân Tây Hạ ở Khánh Châu chẳng còn sức mà đánh một trận.
*Truy trọng binh: là đội quân vận chuyển, áp tải hàng hóa như lương thực, quân giới, quân nhu lúc hành quân.
Dã Lợi Kinh Cức biết chuyện này sớm hơn hai ngày. Hắn là một trong những tinh nhuệ của quân đồn trú Khánh Châu lúc này, vốn dĩ là chi thứ của đại tộc Tây Hạ, từ nhỏ đã đọc sách, trải qua huấn luyện võ nghệ, lúc này chính là thành viên đội cảnh vệ trực hệ dưới trướng đại tướng Hào Vinh, khi đợt tin tức đầu tiên truyền tới, hắn bèn biết được đầu đuôi ngọn ngành cả câu chuyện.
Cho dù không chịu tin rằng Tây Bắc lúc này vẫn còn một thế lực khác ngoài Chiết gia dám vuốt râu hùm Tây Hạ, cũng không tin chiến lực đối phương cao như lời thám báo nói đó, nhưng Tịch Lạt Tắc Lặc bỏ mạng, toàn quân tan rã, là sự thực không thể chối cãi.
Vì để ứng phó đội quân Hắc Kỳ đột nhiên tới này, Hào Vinh đã tung ra một số lượng lớn thám báo tinh anh và thành viên đội cảnh vệ thân tín, tăng cường mạng lưới tin tức phía đông, chú ý tình hình nhánh quân đó tới. Dã Lợi Kinh Cức được lệnh đi về phía đông hơn hai mươi dặm, canh giữ trên đồng bằng Thập Hổ Nguyên, theo dõi gắt gao mật thiết hướng chuyển động của kẻ địch đến xâm phạm. Mà trong đêm hôm qua, Hắc Kỳ quân chưa vượt qua Thập Hổ Nguyên, Thiết Diêu Tử đã tới trước một bước.
Dã Lợi Kinh Cức giờ mới yên lòng, Thiết Diêu Tử danh chấn thiên hạ, sự xung trận của hắn đáng sợ thế nào, bất cứ binh sĩ Tây Hạ nào cũng có thể hiểu rõ ràng. Dã Lợi Kinh Cức đồng dạng cũng có người quen biết trong Thiết Diêu Tử, hôm nay trong đêm tối tìm đối phương trò chuyện, mới biết được vì đội quân này mà bệ hạ đã nổi trận lôi đình, toàn đội quân đã nhổ trại về đông, muốn ổn định cả thế cục của mặt đông. Mà sáu ngàn kỵ binh Thiết Diêu Tử mênh mông cuồn cuộn giết tới, bất luận đối phương có lợi hại đến đâu nữa, trước mắt đều sẽ bị chặn lại trong núi, không dám làm bừa.
Ngày thứ hai, trời u ám, Thiết Diêu Tử nhổ trại rời khỏi, không lâu sau đó, Dã Lợi Kinh Cức nhận được tin tức, nói phía trước đã phát hiện tung tích của quân Hắc Kỳ đó, Thiết Diêu Tử bèn triển khai công kích với đối phương. Dã Lợi Kinh Cức ra lệnh cho người về Khánh Châu thông báo tin này, bản thân dẫn theo mấy thủ hạ thân tín, đi về phía đông, hắn muốn là người đầu tiên xác nhận tin đại thắng của Thiết Diêu Tử.
Bầu trời gió mây phấp phới, từ cửa Thập Hổ Nguyên đến phía sau Đổng Chí Nguyên, mặt đất bao la bát ngát. Dã Lợi Kinh Cức và mấy thủ hạ một đường chạy băng băng, bèn nghe thấy phía đông lờ mờ như có tiếng sấm, hắn nằm rạp xuống đất lắng nghe tiếng động, từ dưới đất truyền tới tin tức hỗn loạn. May mắn là lúc này còn có thể nhìn thấy một số dấu vết của đại quân đi qua, một đường truy tìm, đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước có chiến mã ngã xuống.
Máu tươi đỏ thắm, tên bay rải rác cắm trên mặt đất, chiến mã bị cung tên bắn trúng ngã xuống, chủ nhân của nó cũng ngã xuống cách đó không xa, trên người có mấy vết thương, trước khi chết hiển nhiên đã có một trận ác chiến —— Đây vậy mà là một thành viên của đội kỵ mã phó binh Thiết Diêu Tử, phóng mắt nhìn ra, xa xa vẫn còn xác chết.
Đó lại là phó binh của Thiết Diêu Tử ngã xuống, Dã Lợi Kinh Cức qua đó bay người xuống ngựa, chỉ thấy trên ngực người đó bị đâm mấy nhát thương, trên mặt cũng bị một đao chém xuống, thương tích thê thảm, sâu vào tận xương. Đội chính Thiết Diêu Tử cố nhiên danh chấn thiên hạ, nhưng phó binh cũng được lựa chọn cẩn thận từ các gia tộc lớn, thường sẽ càng dũng mãnh hơn. Người này thân hình cao lớn, trên tay có mấy vết thương cũ, từ trên phục sức danh giá cho thấy, cũng là dũng sĩ đã trải qua trăm trận chiến, cũng không biết gặp phải kẻ địch thế nào mà bị chém đến như vậy.
Mà nhìn phương hướng bọn họ chạy băng băng và ngã xuống, rõ ràng ngược lại với phương hướng di chuyển của đại quân trước đó, vậy mà là chạy trốn?
Tiếng gió hơi thảm thiết nghẹn ngào, Dã Lợi Kinh Cức hơi sững sờ chốc lát vì cách nghĩ này trong lòng mình, quay đầu nhìn lại, vẫn khó có thể tiếp nhận. Hẳn là có nguyên do khác, hắn nghĩ.
Dựa vào thời gian tin tức truyền tới trước đó mà suy đoán, dù cho Thiết Diêu Tử khai chiến với đối phương cũng sẽ không quá lâu. Sáu ngàn Thiết Diêu Tử, ba ngàn thiết kỵ, cho dù gặp phải mấy vạn đại quân, cũng chưa từng sợ hãi, làm gì có khả năng chạy trốn? Ngược lại có thể là đối phương bị giết đến tháo chạy, khinh kỵ trong một đường truy sát bị đối phương giết ngược lại mấy người.
Hắn nghĩ nhất định là như vậy, rồi lần nữa tung người lên ngựa, không lâu sau đó, hắn theo khói đen phiêu đãng trên bầu trời, tìm được phương hướng giao chiến. Một đường qua đó, sự thực khủng bố xuất hiện ngay trước mắt. Kỵ binh ngã xuống trên đường ngày càng nhiều, tuyệt đại đa số đều là phó binh khinh kỵ của Thiết Diêu Tử, đằng xa xa, đường nét chiến trường đã xuất hiện. Bên đó khói bụi vờn quanh, nhiều bóng người vẫn đang hoạt động.
Phụ cận không còn những người sống khác, Dã Lợi Kinh Cức kiềm nén cảm giác chẳng lành trong lòng, tiếp tục tiến bước. Hắn hy vọng nhìn thấy cảnh tượng một lượng lớn Thiết Diêu Tử đang hoạt động, dọn dẹp chiến trường, tuy nhiên, cảnh tượng đối diện, càng lúc càng rõ nét……
Núi thây biển máu, chiến mã trọng kỵ ngã xuống, những cặp mắt đến chết vẫn không thể nhắm, cờ xí màu đen nghiêng nghiêng phấp phới, mũ giáp bằng sắt thép bị người ta xách trên tay, máu tươi sền sệt từ trên thân người, trên mũi đao nhỏ xuống.
Ở chỗ xa hơn nữa, dường như còn có một đám người đang cởi thiết giáp, Dã Lợi Kinh Cức không thể nào hiểu nổi cảnh tượng trước mắt, trên đồng bằng mênh mông, lúc này đều là đội quân trước giờ chưa từng thấy đó, bọn họ đang đi trong biển máu, cũng có người nhìn về phía này.
Thiết Diêu Tử tiến hành một lần tấn công ở đây, đã thất bại……
Một tiểu đội khinh kỵ lao nhanh về phía này, có thứ gì đó đang gõ vào huyết quản sau gáy hắn, lại giống như đang gắt gao bóp chặt gáy hắn. Dã Lợi Kinh Cức da đầu tê rần, đột nhiên ghìm đầu ngựa lại:
- Đi!
Hắn liều mạng chạy như điên, muốn tránh xa cảnh tượng như địa ngục đó……
……