Lâm Tĩnh Vi và Công Tôn Thắng, người phụ trách kỹ thuật thủ công trong Tiểu Thương Hà, đứng gần cụm pháo sắt, nhìn vào trọng kỵ hoặc hoang mang quanh quẩn một chỗ sau khi tách khỏi đàn, hoặc giãy giụa thử bò dậy từ dưới đất tại chiến tuyến phía trước, khẽ cau mày. Lúc này xung quanh đều là tiếng ồn, tiếng hò hét, tiếng pháo cực lớn. Lâm Tĩnh Vi vừa nhìn, vừa hét lớn sang bên cạnh:
- Làm như thường ngày, làm như thường ngày. Bên kia, ngươi làm gì đó! Cẩn thận đạn pháo trong tay, nổ chết thằng khốn nhà ngươi bây giờ!
Trong tiếng ầm ầm, còn có gói thuốc nổ đang bay lên bầu trời, có gói rơi xuống trong đám ngựa nổ tung, có gói qua một lúc mới nổ. Công Tôn Thắng tỉ mỉ quan sát uy lực của vụ nổ đó.
Từ sau khi Ninh Nghị đến Vũ triều, thời gian đã trôi đi gần chín năm, mà đối với hỏa dược, Ninh Nghị gần như ngay từ lúc đầu đã tiến hành cải tiến theo bản năng. Nói theo một ý nghĩa nào đó, thuốc súng đen của Trung Quốc cổ đại và thuốc súng vàng của hiện đại là hai khái niệm, không gian nâng cao của thuốc súng đen không phải vô hạn, mà muốn phát triển đến thuốc nổ hiện đại, trinitrotoluene và nitroglycerin, đòi hỏi rất nhiều kiến thức cơ bản về Hóa học.
Nút thắt cổ chai* tồn tại, nhưng có một số chuyện không phải không có biện pháp điều hòa. Ba hợp chất cơ bản để tạo nitroglycerin, axit sulfuric, đã sớm được các nhà luyện đơn phát hiện vào thời cổ đại, axit nitric tạm thời không có, nhưng nguyên liệu thô của nó không hề thiếu ở Vũ triều, trong thời đại này, tác dụng của quặng kali nitrat (diêm tiêu) chủ yếu là để các hộ nhà giàu dùng để chế băng trong mùa hè, quặng kali nitrat chưng cất khô, hoặc phản ứng với axit sulfuric, thủy phân đều có thể thu được axit nitric. Còn về glycerin, nó có thể được tách ra bằng phản ứng đun nóng với axit sulfuric và dầu động thực vật, sau đó phản ứng với soda hoặc vôi, và thậm chí, nhân tiện còn có thể làm xà phòng.
*Một phép ẩn dụ cho các khâu mấu chốt dễ gặp trở ngại trong quá trình của sự việc.
Đối với Ninh Nghị mà nói, những nguyên lý này không hề xa lạ, nhưng trong thời đại này muốn tìm được tỷ lệ và phương pháp chế tạo phù hợp, tự nhiên là cực kỳ khó. Cũng may chuyên môn của hắn không phải là hóa học, mà là dùng người và đưa vào vận hành. Sau khi phổ cập kiến thức hóa học cơ bản cho thợ thủ công dưới trướng, những chuyện này đều có thể để người khác đi làm, mà từ khi mấy người Công Tôn Thắng gia nhập vào, thợ thủ công dưới cờ không ngừng tăng lên, kiến thức hóa học từ buổi đầu tiên của hắn, thực ra đã không theo kịp tiến triển nghiên cứu trong nhà xưởng rồi.
Trong việc thúc đẩy xưởng thuốc nổ sau này, thành quả thực tiễn vượt xa kiến thức lý luận, các thợ thủ công có thường thức hóa học cơ bản không thể trở thành Mendeleev, tuy nhiên dưới hệ thống nghiên cứu hiện đại theo đuổi hiệu suất, chú ý ghi chép, so sánh, chất lượng thuốc súng mà họ chế tạo đã ngày càng tinh khiết hơn. Sau khi axit sunfuric và axit nitric đều có thể được điều chế ra, những thứ như nitrocellulose đã xuất hiện trong nhà xưởng, sau khi đám người Công Tôn Thắng trộn đủ thứ lộn xộn vào nhau, sức nổ của thuốc súng đã tương đối khả quan, đủ để bắt đầu vận dụng mang tính quyết định trên chiến trường.
Nitroglycerin lúc này đã có cơ sở điều chế nhất định, nhưng Ninh Nghị cũng không hấp tấp phát triển chuyện này. Thứ nhất, sau khi tạo phản, hàng hóa đích thực thiếu hụt, đời sau nuôi lợn đều là một thân béo tốt, mà lợn được nuôi trong thời đại này toàn là thịt nạc, dùng dầu mỡ động thực vật chiết xuất ra glycerin đều quá xa xỉ, hiệu quả chi phí không cao. Hai là, từ việc phát minh đến có thể sử dụng tương đối an toàn nitroglycerin, vẫn còn một chặng đường rất dài để đi, trước khi thợ thủ công trong nhà xưởng hiểu rõ về đất tảo cát*, Ninh Nghị cũng không dám làm bừa. Mà lần xuất binh này, tất cả những thứ có thể huy động trong Tiểu Thương Hà, về cơ bản đều đã dùng hết rồi.
*Đất tảo cát: diatomite hoặc đất tảo silic, là một loại đá trầm tích được hình thành từ tảo silic qua quá trình sinh sản nhanh chóng trong biển hoặc ao hồ, sử dụng phổ biến trong lọc nước, sản xuất thực phẩm, sản xuất da và nông nghiệp.
Mấy loại ngòi nổ chậm trong nhà xưởng chế tạo ra, đạn rỗng chế tác thủ công, bao gồm gói thuốc nổ đương lượng* lớn mà Ninh Nghị yêu cầu chế tạo ngay từ đầu, ống phóng bằng sắt cực kỳ xa xỉ —— những ống trụ tròn bắn ra thuốc nổ với đường kính cực kỳ lớn, mà đời sau được gọi là súng cối.
*Đương lượng: đơn vị đo lường thường dùng trong hóa học và sinh học, đo lường khả năng một chất kết hợp với các chất khác, thường được dùng khi nói về nồng độ chuẩn.
Thời kỳ chiến tranh giải phóng, những gói thuốc nổ bắn ra từ thùng dầu khi rơi xuống có uy lực kinh người hơn rất nhiều so với đại bác thông thường, trong đó sức công phá của các loại thuốc nổ hiện đại được đóng gói, một lần có thể quét qua phạm vi hơn hai mươi mét, người và động vật đều chết sạch, bởi vì bị bởi sóng xung kích giết chết, lúc chết cả vết thương đều không tìm thấy, vì vậy nó còn được gọi là “pháo không có lương tâm”.
Gói thuốc nổ bắn ra lúc này tự nhiên sẽ không có uy lực như vậy, nhưng sau khi rơi xuống đất phát nổ, sóng xung kích lan rộng đến phạm vi ba bốn mét xung quanh, thanh thế, sóng khí kinh người, trong khói bụi cuồn cuộn, chiến mã ở gần bởi vì thế xông tới khổng lồ sẽ bị quăng bay ra ngoài, va ầm ầm vào đồng bạn bên cạnh.
- Thế đạo sắp thay đổi rồi……
Mây đen trên bầu trời tản mát, Công Tôn Thắng nhìn vào một lượng ít trọng kỵ đang xông tới đây, nói một câu, sau đó giơ tay nhấc thiết chùy lớn dưới đất lên. Hắn một thân trường bào đạo sĩ, xem ra tiên phong đạo cốt, trên thực tế có thể chiếm một chỗ trong đám sơn phỉ Lương Sơn, bản thân lại khá có sức mạnh, lúc này kéo lê chùy sắt xông lên phía trước, một trọng kỵ đang chạy nhanh về phía hắn, hai người đảo mắt chạm nhau, đạo sĩ mượn thế xông tới vung mạnh chùy nặng, từ dưới lên trên ầm một tiếng vang lớn khủng bố, nện vào đầu chiến mã kia, cả con chiến mã kêu rống một tiếng, bốn vó tung bay đập xuống mặt đất bên cạnh, máu tươi và cát bụi cuồn cuộn.
Hắn đang cầm lấy chùy, đi tới một kỵ binh khác đang xông tới, bên cạnh cũng có bộ binh tràn qua, đợi đến khi kỵ binh đó đập lăn xuống đất, Công Tôn Thắng mới rống lớn ra sau:
- Nhanh lên một chút!
Trọng kỵ binh chạy băng băng từ đối diện tới, sau khi xông qua khu vực phát nổ mà vẫn sống sót, đồng thời thành công đến được tuyến đầu bên này, lúc này đã chỉ còn một phần ba, một phần trọng kỵ binh bởi vì kỵ sĩ hoặc chiến mã chịu tổn hại vẫn đang hoang mang thay người đổi ngựa trong khói bụi. Hơn hai mươi cự mã làm bằng sắt được các binh sĩ vác theo đợi ngay phía trước bọn họ, tiếp sau đó là trảm mã đao, trường thương và thiết chùy. Binh sĩ đợi bên này tương tự lỗ tai cũng chịu sự chấn động cực lớn, trong tai của bọn họ giờ gần như không có âm thanh. Thiết kỵ bởi vì pháo kích cuộn trào mãnh liệt mà tổn thất một chút tốc độ, nhưng vẫn tiến tới với thế dời non lấp biển, trọng kỵ thiết giáp đâm sầm vào cự mã đó, đâm gãy cự mã, hoặc là đẩy nó đi trên đất, càng có nhiều trọng kỵ tới hơn, bọn họ vung vẩy trảm mã đao và trường thương nghênh đón, binh thiết chùy vung vẩy chùy nặng như mở núi hung hăng nện vào chiến mã hoặc thiết giáp của kỵ sĩ đó, máu từ trong khe thiết giáp trào ra ngoài.
Lúc này, trận giữa của Thiết Diêu Tử cũng đã nhào qua bức tường lớn khói bụi đó, bọn họ tương đối cẩn thận, tốc độ cũng hơi giảm chậm, nhiều hơn là vòng qua hai mé khói bụi, mà do pháo kích đã suy yếu, khói đen bốc lên đang loãng ra, Muội Lặc phía sau cũng đại khái nhìn rõ được tình hình phía trước.
Trong thời đại này, quân đội bình thường tổn thương chiến đấu một phần mười bèn muốn sụp đổ, nhưng Thiết Diêu Tử không phải là đội quân yếu ớt như vậy, bọn họ là tinh anh trong tinh anh. Trong rất nhiều lúc, bọn họ cũng không tiếc hy sinh để đổi lấy thắng lợi, nhưng quan trọng là, hy sinh có thể đổi lấy thắng lợi.
Lúc này, đại chiến mới bắt đầu không lâu, một lần xung phong, tiền trận xông qua đó, trung trận có hơi chần chừ, lúc này cũng đã vượt qua phạm vi một tầm tên tiếp chiến, bọn họ vẫn muốn xông lên phía trước, nhưng ở phía trước nữa, đội quân đó như con thú khổng lồ, đang nuốt chửng diệt sạch một phần ba đội quân Thiết Diêu Tử. Trước lúc này, không có bất cứ giao tranh tầm xa nào, có thể uy hiếp đến Thiết Diêu Tử như vậy.
Trung trận vẫn đang xung phong, sự tình phát triển quá nhanh, bọn họ còn không kịp sụp đổ, binh sĩ trong hàng ngũ chỉ cảm thấy mê muội, sĩ quan hơi có lý trí quay đầu nhìn cờ soái khổng lồ đó. Muội Lặc cũng đang dẫn theo đám người điên cuồng chạy tới —— hắn vốn dĩ muốn giải cứu hoặc chi viện cho tiền trận đang chìm trong vụ nổ, lúc này, cho dù là hắn kinh ghiệm lâu năm trên sa trường, trong lòng cũng là một mảnh trống rỗng.
Cả tiền trận gần như hoàn toàn mất đi chiến lực —— xong đời rồi.
Nhưng sĩ khí chưa mất, xông qua đó dường như vẫn còn có thể đánh. Tiếp tục xông lên, hay là không, đây là một vấn đề.
Trong khoảnh khắc này……hắn nhớ tới mẫu thân hắn……
Không có bao nhiêu người phát hiện, nguyên cả trận pháo, lúc này đã trở nên trầm mặc……