Dưới bầu trời mù mịt, kỵ binh tiến lên như thủy triều dâng trào. Trận kỵ binh tổng số gần sáu ngàn, từ trên bầu trời nhìn xuống, dày đặc chi chít. Thiết giáp trọng kỵ phía trước trong cả thế trận xông lên này, giống như từng đợt sóng cực lớn dâng lên theo thủy triều, công kích trên đồng bằng, thật sự có uy thế phải san bằng cả ngọn núi nhỏ, nghiền nát tất cả.
Lúc thiết giáp trọng kỵ gào thét tiến lên, nửa đoạn phía sau dần dần tách rời, bắt đầu vòng qua bên cạnh xông mạnh về phía trước, đây là một nửa số khinh kỵ được tách ra từ thiết giáp kỵ binh —— Thiết Diêu Tử tuy là trọng kỵ, nhưng thường được dùng làm chủ lực trong tác chiến Tây Hạ, sở trường tập kích bất ngờ, cơ động nhanh chóng. Trong lúc tập kích bất ngờ đường dài, sẽ dùng lượng ngựa thồ ngang bằng hoặc gấp đôi đi theo, mang theo trọng giáp. Những ngựa thồ này tuy không tinh nhuệ bằng ngựa chiến, nhưng khi trọng giáp được tháo xuống, phó binh theo cùng vẫn có thể dùng nó làm tọa kỵ, tổ chức thành khinh kỵ tác chiến.
Tây Hạ vốn dĩ là chế độ bộ lạc, cấp bậc nghiêm ngặt, Thiết Diêu Tử được coi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một người thường được phân phối ba phó binh, những phó binh này chính là nô bộc, thân vệ trong nhà kỵ sĩ Thiết Diêu Tử, bất luận dũng khí và lực lượng hay lòng trung thành đều đạt yêu cầu, có thể nói là trăm người chọn một. Cho dù chiến mã dưới hông không đủ tốt, vẫn là một lực lượng rất tinh nhuệ.
Lần này Hắc Kỳ quân phá Diên Châu đã thể hiện ra chiến lực mạnh mẽ, vì để nhanh chóng tiêu diệt nhánh quân lưu phỉ xuất hiện từ đằng sau này, Muội Lặc dẫn theo hai ngàn bảy trăm Thiết Diêu Tử nhanh chóng tập kích bất ngờ, đi theo là hơn hai ngàn bảy trăm ngựa thồ khinh kỵ. Bắt đầu từ lúc chuẩn bị khai chiến, mệnh lệnh mà thủ lĩnh phó binh Thường Đạt nhận được chính là ở bên cạnh quấy nhiễu, tùy thời cơ mà hành sự. Hắn dẫn theo gần ba ngàn khinh kỵ bắt đầu vờn quanh bên cạnh, hàng ngũ đối diện có trật tự, nhìn rất hung hãn, nhưng theo kinh nghiệm tác chiến trước kia, đội quân hung hãn đến mức không biết trời cao đất dày này vẫn sẽ bị tiên phong trọng kỵ lấy ít địch nhiều, nhanh chóng đập nát. Mà bản thân cần chú ý, là một hai ngàn khinh kỵ binh đã xếp hàng ở phía sau hàng ngũ đối phương.
Đối phương đang cưỡi tuấn mã được nuôi chuyên để tác chiến, tọa kỵ bên này của mình có hơi thua kém, nhưng sự vũ dũng của kỵ sĩ dưới trướng, lại tuyệt đối không thua kém bất cứ ai trong thiên hạ, đối với điều này, Thường Đạt có niềm tin cực lớn. Một khi đối phương lộ ra đầu mối nào đó không ổn, nhánh kỵ binh mà mình dẫn theo này, sẽ không hề do dự mà xông tới đối phương.
Hắn không rời mắt khỏi chiến cục phía trước, thở ra, hít vào, trọng kỵ binh gót sắt cuồn cuộn đã gia tăng tốc độ lên tới đỉnh điểm, sắp bước vào khoảng cách rất gần. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, sẽ có mũi tên bay tới, tuy nhiên đối với Thiết Diêu Tử, điều này có ý nghĩa không lớn —— dù cho hiểu được điểm này, khi xuất hiện mũi tên, có lúc sẽ có vài trọng kỵ không may mắn ngã khỏi ngựa.
Nhưng mà không có mũi tên nào cả.
Một giây sau, công kích như dời non lấp biển đã tới!
Không có bao nhiêu dấu hiệu báo trước, sau khi ngọn lửa bùng nổ đầu tiên bốc lên, vô số vụ nổ cuộn lên con sóng cực lớn trên hàng đầu của làn sóng thiết kỵ. Tiếng vang đinh tai nhức óc cuồn cuộn quét ra, con sóng to lớn kia lặng lẽ dâng, bốc lên, như thể đập thẳng vào mặt, bổ nhào vào sóng lớn Thiết Diêu Tử giằng co một lúc, sau đó, hai bên cùng va đập vào nhau.
- Oa a!!!!
Rầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm.
Tiểu đội trưởng Na Cổ hò hét xông vào làn sóng lớn khói bụi, lại hung hăng đập văng ra ngoài từ một mé khác. Chiến mã thiết giáp bị ngã đè lên người hắn, ngẩng đầu lên trong cảm giác đau đớn và tê liệt cùng tồn tại, bên phía sóng lớn này, vô số đóa hoa đang tung bay!
Tấm chắn màu xám đen, khói bụi, sóng xung kích dâng trào, thứ mùi khô khét sặc sụa, tất cả đều đang bốc lên lan rộng, vật thể bắn ra từ phía trước ầm vang đập vào tấm chắn này. Ánh sáng màu vàng nổ tung trong khói bụi đen kịt, cùng với tiếng gào thét còn có ngọn lửa đỏ sẫm, các loại vật thể nhỏ bắn tung tóe, sóng khí cuồn cuộn tàn phá bừa bãi.
Trong tầm nhìn của Na Cổ, vụ nổ hiện ra ở chỗ lân cận như trời long đất lở, đối với cá nhân mà nói, Thiết Diêu Tử trọng giáp lao vùn vụt như núi, mà lúc bọn họ lao ra khỏi tấm chắn này, nghiêng ngả, lăn lộn cũng hệt như núi lở. Sự xung kích vào đội hình địch đã thu hẹp mặt trận của đội hình kỵ binh, khiến cho khoảng cách giữa các chiến mã dày đặc hơn tình huống bình thường, khói đen và cát bụi bốc lên ngăn cản tầm nhìn của kỵ binh, không ít kỵ binh vẫn hiện ra hoàn hảo, tuy nhiên dưới sự bứt phá tốc độ cao, bọn họ hoặc là vấp vào xác chiến mã, hoặc là va vào đồng bạn đang bắt đầu chấn kinh chặn ngang phía trước, rồi đụng bay xuống đất trong tiếng nổ vang rền.
Trên mặt đất của cao nguyên đất vàng, thảm thực vật vốn đã thưa thớt, lúc này tuy vẫn không cằn cỗi như hậu thế, nhưng bị uy lực của vụ nổ khuấy động, đất cát bụi bặm đã cuồn cuộn bốc lên.
Trong sự hỗn loạn cực lớn thế này, một bộ phận chiến mã vẫn đã kinh hãi.
Tầm mắt đang rung chuyển, luồng khí chẳng lành hỗn loạn khó tả, đồng bạn lao ra khỏi tấm chắn màu đen, hoặc tán loạn hoặc sụp đổ, hoặc cũng có một số ít đang tăng tốc tiến về phía trước. Na Cổ nhìn thấy một trọng kỵ xông ra từ khói bụi, lập tức kỵ sĩ vẫn hiện ra hoàn hảo, một giây sau, vật thể từ bên kia bắn tới rầm một tiếng bắn trúng vào kỵ sĩ đang phi nước đại, chiến mã vẫn đang xông ra ngoài, mà nửa thân dưới trong bộ giáp trên ngựa lại đổ về sau nổ tung tan tác.
Đây là yêu pháp! Trong lòng hắn tràn lên nỗi sợ hãi to lớn, vẫn muốn trèo ra từ dưới ngựa, đang tự dùng sức, một Thiết Diêu Tử phía sau chạy băng băng ra, ngựa mất móng trước, như hòn núi nhỏ nhấn chìm tầm mắt của hắn......
- Du mộc pháo nạp đạn lần thứ hai!
- Nhanh một chút, nhanh một chút!
- Đừng để bọn chúng kịp thở!
Trên trận địa của Hắc Kỳ quân, sĩ quan của trung đoàn đặc chủng đang điên cuồng hò hét ra tiếng, đằng sau, hai ngàn kỵ binh bắt đầu kéo ra, bầu không khí trong đội hình bộ binh lạnh lẽo bức người, đám người Hầu Ngũ, Mao Nhất Sơn đang chờ đợi thời khắc xung phong này. Xung quanh bọn họ, binh sĩ của trung đoàn đặc chủng đang nhanh chóng lắp ráp cự mã dạng đơn giản. Những cự mã này sử dụng những cây gậy dài bằng gang làm trục trung tâm, cắm chéo trường thương bằng sắt để cố định. Sáu trường thương và một cây gậy bằng gang tạo thành một nhóm, sau khi cố định đặt trên mặt đất, hầu như không thể di chuyển được, cho dù lăn đi một mặt, vẫn là hình dạng như cũ, sau khi lắp ráp, bèn nhanh chóng đẩy lên phía trước.
Trận đại chiến trên Đổng Chí Nguyên vừa mới bắt đầu, nhưng một đòn tấn công trước mặt này như một giấc mơ vậy, trong thời đại này, gần như là cảnh tượng chưa từng xuất hiện.
Đợt pháo kích đầu tiên trực tiếp làm tê liệt hoặc giết chết đại khái chỉ có hơn trăm trọng kỵ thiết giáp, nhưng thật sự hùng tráng vẫn là tấm chắn khói bụi đang bốc lên đó. Nó che mất tầm nhìn của Thiết Diêu Tử xung phong, kỵ binh ngã xuống cùng lúc trở thành cự mã, số lượng kỵ binh ngã xuống lúc này vẫn đang không ngừng tăng lên. Gần ngàn kỵ binh bị bao phủ ở hàng trước, hoặc ít hoặc nhiều đều đã chịu ảnh hưởng, có chiến mã đã kinh hãi, chân phi nước đại nhưng lại nhầm phương hướng —— trong thời đại này, kỵ binh đều đốt pháo hoặc chế tạo ra tạp âm để chiến mã thích ứng với huấn luyện tiếng vang trên chiến trường, nhưng chưa từng tới loại mức độ này.
Có kỵ binh đã bị đánh thủng màng nhĩ trên lưng ngựa, khói bụi bay ra làm mờ mắt, mà sự thăng bằng trên chiến mã cũng chịu ảnh hưởng tương tự, trong nhất thời, trọng kỵ chạy băng băng ra hoặc bị đồng bạn kéo ngã, ngã đến mức xương cổ gãy gập, hoặc là trong lúc chạy như bay va vào kỵ mã khác, kỵ sĩ trên lưng ngựa ra sức kéo, càng chạy càng nhanh, sau đó ầm ầm bổ nhào xuống đất. Kỵ binh còn lại sau khi khẽ điều chỉnh thì tiếp tục lao tới, mà ở bên này, đạn pháo cũng đang liên tục bắn ra.
Không ít kỵ binh bị tiếp tục loại bỏ.
Trong trận pháo, binh sĩ nhanh chóng làm sạch nòng pháo, nhét đạn pháo hoặc đặc hoặc rỗng vào trong du mộc pháo, pháo sắt chỉ chiếm hơn hai mươi cỗ, đạn pháo nhồi vào đa phần là rỗng, quy cách, đường kính của những cỗ pháo sắt này không hoàn toàn giống nhau, có một số liền vào một khối, có một số đã chia thành hai đoạn, giống như Phật Lãng Cơ pháo* của đời sau. Nòng pháo và buồng chứa nạp đạn sẵn được kết cấu riêng biệt, sau khi bắn ra một phát, buồng chứa được tháo xuống, buồng chứa khác được nhanh chóng lắp vào.
*Phật Lãng Cơ pháo: súng xoay khóa nòng, là một dạng đặc biệt của súng xoay và pháo nạp hậu cỡ nhỏ được phát minh vào thế kỷ mười bốn, có tốc độ bắn cao, do một số buồng súng được chuẩn bị sẵn cho phép súng bắn liên tiếp và đạt hiệu quả cao trong chiến đấu chống bộ binh.