Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 860 - Chương 860: Sấm Vang Chớp Giật, Trường Phong Mênh Mang 6

Chương 860: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 6 Chương 860: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 6

Gần nửa canh giờ trước, Hắc Kỳ quân.

Cao Lỗi vừa tiến lên, vừa dùng mảnh đá trong tay mài lên mũi thương, lúc này, trường thương đó đã sắc bén đến mức có thể tỏa sáng.

Trước, sau, trái phải, đều là đồng bạn đang di chuyển nhanh. Hắn chuyền phiến đá trong tay cho người đồng hành bên cạnh, đối phương bèn tháo mũi thương xuống, khua tay mài.

Bọn họ đều biết, không bao lâu nữa, bèn phải đối mặt với Thiết Diêu Tử của Tây Hạ rồi.

- Ở Diên Châu, lão tử giết được ba người.

Tiếng đá xanh mài đao va chạm với mũi thương, phát ra âm thanh lành lạnh, người đồng hành bên cạnh mài mấy lượt, sau đó chuyền phiến đá cho người bên mé khác, nói chuyện với Cao Lỗi:

- Ngươi nói xem lần này có thể giết được một tên Thiết Diêu Tử không?

- Từ sau Hạ Thôn, chúng ta còn sợ ai sao?

Cao Lỗi cúi đầu nói một câu, thanh âm nặng nề. Lúc này đây, huyết mạch toàn thân hắn đều đang chuyển động, cảm giác trong đầu thình thịch vang dội, tầm nhìn run nhè nhẹ. Chạy nhanh thuần túy là bản năng, tất cả mọi người trước sau trái phải gần như đều như vậy, không chạy nhanh là không được.

Từ sau một lần giết xuyên vào Diên Châu, tiếp theo đây bọn họ phải đối mặt không phải là tạp binh gì cả, mà là nhánh trọng kỵ danh chấn thiên hạ này. Trong lòng bất cứ ai cũng đều ấp ủ một sự căng thẳng, nhưng trong căng thẳng lại đang có tâm trạng kiêu ngạo: Chúng ta nói không chừng có thể thật sự đè bẹp trọng kỵ này.

Cảm giác đối mặt với người Nữ Chân bên ngoài thành Biện Lương đã phai nhạt rồi, hơn nữa, lúc đó bên cạnh toàn là người tháo chạy, cho dù đối mặt với quân đội mạnh nhất thiên hạ, bọn họ rốt cuộc mạnh cỡ nào, trong lòng mọi người thực ra cũng không có khái niệm gì cả. Từ sau Hạ Thôn, trong lòng đám đông đại khái mới có một chút tâm trạng kiêu ngạo, đến lần này phá Diên Châu, tâm tình trong lòng tất cả mọi người đều có chút bất ngờ. Bọn họ căn bản không nghĩ tới, bản thân đã cường đại đến mức độ này.

Sự tự tin cường đại này không phải mù quáng có được vì vũ dũng của một người, mà vì bọn họ đã hiểu được trong bài học đơn giản ở Tiểu Thương Hà, rằng sự mạnh mẽ của một đội quân, bắt nguồn từ sự mạnh mẽ của tất cả mọi người hợp lực, sự tin tưởng giữa đôi bên với nhau, cho nên mới mạnh mẽ. Mà cho đến bây giờ, khi thành quả chiến đấu của Diên Châu bày ra trước mắt, bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng một chút, cái quần thể mà bọn họ đang ở trong này, rốt cuộc đã cường đại đến một loại trình độ như thế nào.

Cũng bởi vì vậy, nên cho dù tiếp theo đây phải đối mặt là Thiết Diêu Tử, đám đông cũng đều hơi có chút khẩn trương, nhưng nhiều hơn là cuồng nhiệt và thận trọng mà xông qua đó.

Nhìn xem xung quanh, tất cả mọi người đều có mặt!

Liên quan đến chiến pháp, bắt đầu từ ba ngày trước, dưới sự dẫn dắt của quân quan, đám đông đã đắn đo cân nhắc. Mà sự phối hợp trên chiến trường, đại khái đều đã làm qua trong sự huấn luyện từ sớm ở Tiểu Thương Hà. Trong hai ba ngày hành quân này, cho dù là quân nhân cấp thấp nhất của Hắc Kỳ quân, cũng đều nghiền ngẫm trong lòng mấy chục lần tình huống có thể xuất hiện.

Khi nhánh quân đó tới, Cao Lỗi xông lên phía trước như dự định, vị trí của hắn ở ngay hàng phía sau trảm mã đao. Đằng sau, đội kỵ mã uốn lượn tới, chiến sĩ của trung đoàn đặc chủng nhanh chóng xuống ngựa, lật mở rương hòm, bắt đầu bố trí, phía sau càng có nhiều người tràn lên, bắt đầu thu gọn cả hàng ngũ gọn gàng.

Thiết Diêu Tử thay đổi phương hướng tiến công, Cao Lỗi và đám người cũng chạy nhanh thay đổi phương hướng. Cho dù đã có thôi diễn biến trận, Cao Lỗi vẫn nắm chắc trường thương trong tay, bày ra tư thế đối diện chiến mã không chê vào đâu được.

- ……Hình thế chiến trận thiên biến vạn hóa, nếu như trong tình huống phía sau xảy ra vấn đề, không thể biến trận, các người ở hàng đầu, còn có thể lùi về sau không? Trong tình huống chi viện của đồng bạn phía sau cung cấp không thể đánh bại Thiết Diêu Tử, các người có còn tự tin đối mặt với chúng không? Các người dựa vào đồng bạn, hay là chính bản thân mình!?

Đây là chuyện mà cấp trên đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần trong thôi diễn của mấy ngày này. Đám đông cũng đều có tâm lý chuẩn bị, đồng thời cũng có niềm tin, trong quân trận này, không tồn tại một người hèn nhát. Cho dù không biến trận, bọn họ cũng tự tin phải lật tung Thiết Diêu Tử, bởi vì chỉ có lật tung Thiết Diêu Tử, mới là con đường ra duy nhất!

Đứng ở vị trí hàng thứ hai, đội hình cực lớn đã thành hình, trong tầm mắt, sự tồn tại của cá nhân nhỏ bé khó tả. Phía trước, thiết kỵ đó bay tới. Thế trận do mấy ngàn thiết kỵ kéo ra dài đến trăm trượng, không ngừng gia tăng tốc độ, như một bức tường khổng lồ, rung chuyển đồng bằng. Trọng kỵ Thiết Diêu Tử Tây Hạ không phải là liên hoàn mã, bọn họ không liên kết với nhau bằng móc, tuy nhiên trên mỗi thiết kỵ, chiến mã và thiết giáp của kỵ sĩ buộc chặt với nhau. Dưới sự xung trận như vậy, cho dù kỵ sĩ trên ngựa đã chết, chiến mã dưới hông vẫn sẽ thồ lấy xác chết tấn công theo đại đội, cũng là sự xung trận như vậy, khiến cho thiên hạ khó có đội quân nào có thể chống chọi chính diện.

Máu tươi trong người cuộn trào như thiêu như đốt, mệnh lệnh rút về sau cũng đã tới, hắn nắm lấy trường thương, quay người phi nhanh theo hàng quân, có thứ gì đó bay cao qua đỉnh đầu bọn họ.

Thứ đó rơi xuống phía trước, đội kỵ mã vẫn chưa xông tới, ngọn lửa nổ tung cực lớn bốc lên, lúc kỵ binh xông tới, ngọn lửa đó vẫn chưa hoàn toàn thu lại, một Thiết Diêu Tử xông qua ngọn lửa nổ tung, không hề có chút tổn hại nào, hàng ngàn kỵ sĩ phía sau chấn động, trên bầu trời có mấy cái gói vẫn đang bay ra, Cao Lỗi lần nữa đứng lại, lúc quay người, trên trận địa bên cạnh, đã bày ra đầy những thứ dài dài, mà trong đó, còn có mấy cái ống lớn hình tròn làm bằng sắt, góc ngắm hướng lên trời, thứ đầu tiên bị bắn ra ngoài, chính là cái gói trong ống lớn này.

Phát gói thứ hai rơi vào trong đội kỵ mã, tiếp đó là phát thứ ba, phát thứ tư, sóng xung kích cực lớn đập ra, khuếch tán, trong khoảnh khắc đó, không gian đều giống như đang biến dạng, Cao Lỗi tay cầm trường thương đứng đó nhìn về phía trước, hắn vẫn không nhìn ra thứ gì, nhưng đằng sau bên cạnh có người đang hét:

- Tránh ra! Tránh ra! Đi ra xa một chút……

Cao Lỗi mới nghiêng đầu, tiếp đó cảm thấy một tiếng vang cực lớn truyền tới, đầu óc hắn lờ mờ, tầm nhìn lung lay, ong ong ong vang loạn xạ, lúc nhìn lại phía trước, tai của hắn đã không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Hơn một trăm cỗ du mộc pháo*, gần như đồng thời bắn ra!

*Du mộc pháo: đại bác làm từ cây du, rắn chắc và dai, đầu tiên cưa một khúc cây du, khoét rỗng ở giữa, sau đó ghép lại, buộc cây du bằng vài thanh sắt và khoan lỗ dưới đáy để đặt ngòi nổ. Lúc sử dụng, có thể nhét thuốc súng hoặc đá, mảnh vụn và thủy tinh vào đó.

Đối diện, khi gói đầu tiên rơi xuống nổ tung, Muội Lặc trong trận vẫn đang trong lúc đột ngột cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Thiết Diêu Tử không sợ hỏa khí của Vũ triều, thiết giáp trên người bọn họ không sợ sóng xung kích của vụ nổ đó, tuấn mã trải qua chiến trận lâu năm cũng không sợ hãi tiếng nổ tới đột ngột, tuy nhiên một giây sau, chuyện đáng sợ đã xuất hiện.

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ——

Vô số tiếng nổ gần như vang lên cùng một khắc, trên bức tường khổng lồ dài đến trăm trượng xung phong tới, vô số đóa hoa nở rộ, sóng xung kích của vụ nổ, khói đen, mảnh vụn bắn tung tóe, máu thịt trộn lẫn và thiết giáp, trong chớp mắt như đột ngột ngưng tụ thành sóng lớn, trước mắt mọi người, nó khuếch trương, lên cao, lên cao, tăng vọt thành khí thế ngất trời trong nháy mắt, nuốt hết cả tiền trận của Thiết Diêu Tử.

Hàng đầu tiên, hàng thứ hai đã bị nuốt chửng, kỵ binh hàng thứ ba, hàng thứ tư, hàng thứ năm vẫn đang lao vùn vụt vào, trong chớp mắt, nhào vào bức tường lớn kia. Theo kinh nghiệm trước kia, đó chẳng qua là một tấm chắn khói bụi.

Tiểu đội trưởng Na Cổ của Thiết Diêu Tử hò hét xông vào khu vực tối tăm đó, trong khoảnh khắc tầm nhìn bị cô đặc, một thứ gì đập tới đầu hắn, loảng xoảng một tiếng bị hắn đánh ra, bay về phía sau, tuy nhiên lúc vội vã nhìn qua đã khiến hắn bị sốc, đó vậy mà giống như một cánh tay bị đứt mang theo cả thiết giáp. Trong đầu vẫn chưa phản ứng lại, đằng sau có thứ gì đó nổ tung, âm thanh bị sóng xung kích nuốt chửng, hắn cảm thấy chiến mã dưới hông mình khẽ bay lên —— đây là chuyện không nên xuất hiện chút nào.

Xung kích cực lớn một giây sau đã tới, chiến mã và hắn cùng bị đập xuống đất, một người một ngựa bay về phía trước rõ xa, hắn bị chiến mã đè xuống, cả nửa thân dưới, hai cảm giác đau đớn và tê liệt gần như tồn tại cùng lúc. Hắn đã xông ra khỏi tấm chắn đó, một giây trước vẫn là mảnh đất bị tiếng vó thống trị, lúc này đã đổi thành một loại âm thanh khác, hắn nằm ở đó, muốn giãy giụa, trong tầm nhìn cuối cùng, nhìn thấy được cảnh tượng đẹp đẽ mỹ lệ như muôn hoa khoe sắc kia……

Bình Luận (0)
Comment