Vũ triều Tĩnh Bình năm thứ hai, tháng sáu, thế cục thiên hạ đang tạm thời ở trong giai đoạn ổn định và hồi phục.
Sau khi Nữ Chân công hạ Biện Lương, cướp đoạt một lượng lớn nô lệ và tài nguyên về phương bắc, đang tiến hành tiêu hóa và quy nạp đối với những tài nguyên này. Hoàng đế “Đại Sở” Trương Bang Xương bị người Nữ Chân ép lên đài không dám dòm ngó ngôi vị hoàng đế, sau khi người Nữ Chân đi khỏi, đã cùng với một lượng lớn triều thần một đường từ bỏ Biện Lương mà đi về nam, muốn lựa chọn tông thất tàn dư Vũ triều lên làm tân đế.
Sự rời đi của người Nữ Chân không khiến thế cục mặt bắc bình định, mạn bắc Hoàng Hà lúc này đã rung chuyển không chịu nổi. Rất nhiều dân chúng Vũ triều phát giác ra tình hình không ổn đã bắt đầu dẫn theo người nhà di chuyển về phía nam, lúa mạch sắp chín đã hơi kéo chậm tốc độ rời đi của bọn họ.
Còn về rất nhiều gia đình giàu có mạn bắc Hoàng Hà, có thể đi được thì đi, không thể đi được, lại bắt đầu lập kế hoạch và mưu tính tương lai, bọn họ có người cấu kết với quân đội xung quanh, có người bắt đầu tập trung vũ lực, xây dựng quân riêng cứu nước. Trong những chuyện này, có người vì công có người vì tư, nhưng quá nửa đều xuất phát từ bất đắc dĩ. Từng thế lực địa phương thế này thế kia, dưới tình huống triều đình mắt nhắm mắt mở, bèn dần dần thành hình trên mảnh đất phương bắc này.
Ai cũng có thể nhìn ra được, từ sau hai lần nam hạ của người Nữ Chân, thậm chí công phá Biện Lương, khu vực mạn nam Nhạn Môn Quan, mạn bắc Hoàng Hà, Vũ triều đã không tồn tại quyền nắm giữ trên thực tế nữa. Hoặc có thể kiểm soát lời nói trong nhất thời, nhưng Nữ Chân vừa tới, dũng khí lòng người trong quân của mảnh đất này đã vỡ, không tồn tại khả năng giữ vững nữa.
Lúa mạch sắp thu hoạch, lúa nước cũng gần xấp xỉ rồi, hoàng đế sắp lên đài trở thành niềm mong mỏi mới trong lòng bách tính. Sau khi triều đình trải qua nỗi nhục lớn như vậy, hy vọng hắn có thể chọn lựa sử dụng người hiền tài, chăm lo việc nước, chấn chỉnh quốc thể, mà sau khi các thế lực chiếm cứ triều đường nhiều năm như Thái Kinh, Đồng Quán sụp đổ, triều đường còn sót lại của Vũ triều, cũng đích thực tồn tại không gian và khả năng phấn chấn, một lượng lớn học giả sĩ tử, võ giả dân gian, lần nữa bắt đầu bôn ba hoạt động, hy vọng có thể theo vua lập công, thể hiện hoài bão. Thậm chí có không ít người vốn dĩ ẩn cư, mắt thấy quốc sự nguy ngập, cũng ồ ạt ra khỏi núi, muốn hiến kế hiến mưu chấn hưng Vũ triều.
Mà trong khoảng thời gian này, phương hướng lựa chọn của mọi người, đại khái có hai cái, thứ nhất là Ứng Thiên phủ nằm ở phía đông Biện Lương, thứ hai chính là Giang Ninh ở bờ nam Trường Giang.
Lúc này, trải qua sự tàn phá ngang ngược bừa bãi của người Nữ Chân, Biện Lương vốn dĩ là đô thành của Vũ triều, giờ đã là một mảnh hoang tàn. Tường thành bị phá hoại, một lượng lớn công sự phòng ngự bị hủy, trên thực tế, người Nữ Chân rời đi từ trong tháng tư, là bởi vì một mảnh Biện Lương này người chết quá nhiều, tình hình dịch bệnh đã bắt đầu xuất hiện. Thành trì cổ xưa này đã không thích hợp làm đô thành nữa, một số quan viên mặt bắc hướng về Ứng Thiên phủ lúc này trở thành kinh đô thứ hai của Vũ triều, xây dựng lại triều đường. Mà một mặt khác, Khang Vương Chu Ung sắp đăng cơ làm vua vốn dĩ ở tại Giang Ninh phủ, trung tâm triều đường mới sẽ đặt ở đâu, hiện giờ mọi người đều đang trông ngóng.
Trời đất bao la này, Vũ triều và Kim quốc, là hai phe của trung tâm trời đất hiện giờ, người có dã tâm và kẻ nắm thực quyền đều đang rộn ràng, chờ đợi sự biến hóa của thế cục bước tiếp theo, mong ngóng ván cờ lần nữa giữa hai nước lớn, bách tính lại càng mong đợi sự yên bình lâu dài hơn có thể tiếp tục duy trì giữa khe hở hơi yên ắng này. Mà tại nơi biên giới không được chú ý tới, một trận chiến đang diễn ra.
Tây Bắc, Khánh Châu, Đổng Chí Nguyên, nơi khởi nguồn cổ xưa nhất của nền văn minh nông canh Trung Hoa, mênh mông vô bờ, gót sắt tung bay như sấm.
Trời râm, kỵ binh thiết giáp, xung phong tới như một bức tường khổng lồ!
Bình Sơn Thiết Diêu Tử.
Một trong những kỵ binh hạng nặng khủng bố nhất từ trước tới nay, gốc rễ của vương triều Tây Hạ lập quốc. Trọng kỵ binh tổng số khoảng ba ngàn, người ngựa đều mang thiết giáp, từ khi vua Tây Hạ Lý Nguyên Hạo xây dựng đội quân kỵ binh hạng nặng này, cái mà nó tượng trưng không chỉ là võ lực mạnh nhất của Tây Hạ, còn có tượng trưng truyền thống và quý tộc thuộc về tộc Đảng Hạng. Ba ngàn thiết giáp, cha truyền cho con, con truyền cho cháu, đời đời liên tiếp, bọn họ là quý tộc, quân quan, cũng là nền tảng lập quốc.
Đối với đại thủ lĩnh Muội Lặc thống soái Thiết Diêu Tử mà nói, trận chiến trước mắt này, không phải là trận thế khó khăn nhất mà Thiết Diêu Tử gặp phải, sắp sửa diễn ra, chẳng qua là một lần giao tranh bình thường không có gì lạ mà thôi. Đội quân giặc cỏ hung hãn đi ra từ trong núi này đã chọc giận Lý Càn Thuận, đại doanh Tây Hạ hơn bảy vạn người đều đã bắt đầu nhổ trại đi về phía đông, nhưng bọn họ không phải đến vì nhánh quân này, mà là sau khi Diên Châu bị mất, cao tầng Tây Hạ không thể không từ bỏ kế hoạch lập tức tiến về phía tây, trong giây phút quan trọng thu hoạch lúa mạch, phải ổn định thành quả chiến đấu đã nắm chắc trong tay ở hậu phương, đồng thời tránh để Chiết gia quân đang nấp một bên ngồi không hưởng lộc.
Trước lúc đó, Tây Hạ đã bị Chủng gia quân áp chế hai mươi năm, Lý Càn Thuận có thể một trận chiến mở rộng thế cục Tây Bắc, Tây Hạ mới mơ hồ có được thế phục hưng. Nhưng mà tình thế như vậy mới tiến hành được một nửa, bị người ta đâm một đao từ sau lưng như thế, lửa giận trong lòng Lý Càn Thuận không nghĩ cũng biết.
Những năm gần đây, bởi vì chiến lực của Thiết Diêu Tử, kỵ binh mà Tây Hạ phát triển sớm đã không chỉ có ba ngàn, nhưng tinh nhuệ thật sự trong đó, cuối cùng vẫn là đội ngũ quý tộc là nòng cốt của Thiết Diêu Tử. Lý Càn Thuận phái Muội Lặc ra, là muốn một trận chiến bình định thế cục hỗn loạn ở hậu phương, khiến cho đa số bọn đạo chích không dám làm loạn. Từ khi rời khỏi đại doanh Tây Hạ, Muội Lặc dẫn theo kỵ binh dưới trướng cũng không hề có chút trì hoãn, một đường nghiền ép tới Diên Châu.
Buổi sáng ngày hai mươi ba tháng sáu, hai quân đã gặp gỡ ở biên giới Đổng Chí Nguyên.
Kỵ binh cũng được, Hắc Kỳ quân tới từ trước mặt này cũng được, đều không giảm tốc độ. Khi tiến vào điểm cuối của tầm nhìn, hai nhánh quân có thể nhìn thấy đối phương kéo dài tới như một đường đen sì, sắc trời mờ mịt, cờ xí phần phật, kỵ binh nhẹ thám báo được thả ra lúc chưa gặp được chủ lực đối phương bèn đã trải qua mấy lần chém giết, mà sau khi Diên Châu bại binh, Thiết Diêu Tử một đường đi về phía đông, trên đường gặp phải đều là tàn binh tan tác từ phía đông tới, bọn họ cũng biết được, nhánh quân ngàn người từ trong núi ra này, tuyệt đối là kình địch.
Nhận biết thế này đối với tướng lĩnh Thiết Diêu Tử mà nói, không có ảnh hưởng quá nhiều, khi phát giác được đối phương vậy mà dũng mãnh giết tới hướng này, ngoại trừ nói một tiếng “to gan” ra, cũng chỉ có thể nói là đội quân này thắng liền mấy trận lớn nên mụ mị đầu óc —— trong lòng hắn cũng không phải không có nghi ngờ, vì để tránh cho đối phương giở trò trên địa hình, Muội Lặc lệnh cho toàn quân đi vòng năm dặm, thay đổi phương hướng, sau đó giảm tốc độ tấn công đối phương.
Chỉ thấy đầu bên kia tầm nhìn, quân đội Hắc Kỳ quân dàn trận nghiêm ngặt, hàng trước của bọn họ trường thương san sát, binh sĩ một hàng đầu tiên tay cầm trảm mã đao*, từng bước từng bước đi về phía Thiết Diêu Tử, nhịp bước chỉnh tề như đạp vào lòng người.
*Trảm mã đao: dài trung bình từ một trăm hai đến một trăm năm mươi centimet, lưỡi thép một cạnh (có thể thẳng hoặc cong), được thiết kế không có mũi nhọn hoặc ít nhọn để thuận tiện cho động tác chém, chủ yếu dùng để tấn công chân ngựa của thiết kỵ.
Khi hai quân đối mặt nhau như vậy, ngoại trừ tấn công, kỳ thực với tư cách là tướng lĩnh, cũng không có quá nhiều lựa chọn —— tối thiểu nhất, Thiết Diêu Tử càng không còn lựa chọn nào khác.
Có rất nhiều chuyện được quyết định, thường thường không cho người ta quá nhiều thời gian. Tất cả mọi chuyện trong mấy ngày này đều là tiết tấu nhanh, Hắc Kỳ quân đó hạ Diên Châu là tiết tấu nhanh chóng không gì sánh được, một đường giết tới là tiết tấu vô cùng nhanh, Muội Lặc xuất kích là tiết tấu cực kỳ nhanh, hai bên gặp gỡ, cũng đang rơi vào loại tiết tấu này. Đối phương không có chút do dự nào bày ra thế trận đón đánh, sĩ khí hiên ngang. Thân là Thiết Diêu Tử trọng kỵ, trên loại địa hình Đổng Chí Nguyên này, đối mặt với thế trận chủ yếu là bộ binh, nếu như lựa chọn do dự, vậy sau này bọn họ cũng không cần đánh trận nữa.
Càng huống hồ, chiến pháp của Thiết Diêu Tử Tây Hạ, trước giờ cũng không chú trọng gì nhiều. Một khi gặp phải kẻ địch, tập trung kết nhóm theo tiểu đội, phát động tấn công vào trận thế đối phương. Trong tình huống địa hình không được coi là khắc nghiệt, không có bất cứ quân đội nào có thể ngăn cản chính diện sự nghiền ép của loại trọng kỵ này.
Trong đội hình đối phương thổi lên kèn hiệu đốt cháy ngòi nổ đầu tiên, ánh mắt Muội Lặc nghiêm nghị, phất tay hạ lệnh. Tiếp đó, trong quân trận Tây Hạ vang lên tiếng kèn lệnh tấn công. Gót sắt lập tức chạy vội, càng lúc càng nhanh, như một bức tường khổng lồ, mấy ngàn thiết kỵ cuốn lấy bụi bặm trên đất, tiếng vó ngựa rền vang, lao tới như dời non lấp biển.
Tiền trận sắp bước vào khoảng cách một mũi tên, Muội Lặc ở phía sau mơ hồ nhìn thấy quân đội đối diện co cẳng chạy nhanh về phía sau, trong lòng hắn cảm thấy có gì không đúng. Nhưng với khoảng cách thế này, nếu như phía trước thật sự có cạm bẫy gì, Thiết Diêu Tử cũng không phải không có năng lực biến trận hoặc trực tiếp xông tới giết qua. Mà đối phương quay đầu, nhuệ khí đã mất, chỉ cần bước qua khoảng cách này, đối phương sẽ bị tàn sát —— trong thường ngày, những kẻ địch với ý nghĩ hão huyền, để đại quân quay đầu sau đó đẩy cự mã* ra, hắn cũng không phải chưa từng gặp, nhưng thường thường sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
*Cự mã: vật chướng ngại gồm một khung gỗ hoặc sắt có chằng dây thép gai bên trên, thuận tiện di chuyển.
Có thứ gì đó bay lên trời, sau đó rơi xuống……
……