Bên ngoài mưa rào xối xả, thỉnh thoảng có ánh chớp xẹt qua bầu trời, cuộc tranh luận trong phòng kéo dài khá lâu, đợi đến một lúc nào đó, nước trà trong phòng đã uống hết, Ninh Nghị mới mở cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài, gọi người đưa nước tới. Tả Đoan Hữu gào ầm lên:
- Ta không cần!
Ninh Hi bên này đã chạy về phía nhà bếp, đợi đến khi cậu bé bê nước đi vào thư phòng, Tạ Đoan Hữu đứng tại đó, cãi đến đỏ mặt tía tai, râu tóc dựng ngược, Ninh Nghị thì đang sắp xếp lại giấy tờ bị thổi tung lúc mở cửa ra. Ấn tượng của Ninh Hi đối với lão nhân gia có phần nghiêm túc này cũng không tệ, bước vào kéo kéo góc áo của ông ta:
- Gia gia, người đừng tức giận nữa.
Tả Đoan Hữu hừ một tiếng, ông ta không để ý tới Ninh Hi, chỉ nói với Ninh Nghị:
- Hừ, hôm nay tới đây, lão phu đích thực đã biết, quân đội của ngươi, đã phá được năm vạn đại quân của Tịch Lạt Tắc Lặc, công hạ Diên Châu. Điều này rất không đơn giản, nhưng vẫn là câu nói đó, quân đội của ngươi, không phải thật sự thấu tình đạt lý, bọn họ không thể cứ sống như vậy cả đời, người như thế, buông đao thương xuống thì sẽ trở thành tai họa, đây không phải lỗi của họ, mà dạy bọn họ trở thành như vậy là lỗi của ngươi!
- Tả công, không ngại nói, sai là thiên hạ, chúng ta đã tạo phản, đem theo cả tính mạng, là để có một thiên hạ đúng, một thế đạo đúng. Cho nên, bọn họ không cần lo lắng những chuyện này.
- Nói khoác không biết xấu hổ, ta lại hỏi ngươi, ngươi công hạ Diên Châu nhưng không coi giữ, định có ý gì.
Ninh Nghị trả lời một câu.
- Cái gì?
Ninh Nghị nhắc lại một lần nữa.
Không lâu sau, Tả Đoan Hữu rầm một tiếng đẩy cửa ra ngoài, người hầu tùy tùng của ông ta vội vàng đi lên, mở ô ra, chỉ thấy lão nhân đi vào trong mưa, nghiêng đầu mắng to:
- Ngu không ai bằng ——
Ông ta chống gậy, sải chân bước đi dưới sự che chắn và dìu đỡ của tùy tùng cầm ô, bước đi ngày càng xa dưới cơn mưa nặng hạt. Ban đầu Ninh Nghị nói ra những lời tạo phản cả thiên hạ đó, sau khi Lý Tần đi rồi, lão nhân ở lại tiếp tục theo dõi diễn biến của sự tình, ai biết được mới có hai ngày, bèn truyền tới tin tức ngay chiều hôm đó thành Diên Châu đã bị phá.
Tranh luận đối với đạo là chuyện lớn, nhưng dù sao trong nhất thời sẽ không tác động đến hiện thực, ngược lại, Vũ triều vẫn không có một đội quân có thể đánh trận như vậy, trên tâm lý vừa buồn vừa giận, cuối cùng ông ta quyết định tới đây, tranh biện với Ninh Nghị một phen, thử cứu vớt đứa trẻ đi nhầm đường này, ai biết được cuối cùng nói đến hướng đi của Hắc Kỳ quân, nghe thấy đáp án đó của Ninh Nghị, ông ta mới thật sự có thể xác định, người của cả sơn cốc này, đều đã điên rồi, thằng nhóc Tần gia đó, cũng đã điên rồi.
Lão nhân mới không thèm kết giao với kẻ điên thật sự.
Nhưng mà, đêm nay xả hết hờn dỗi xong, buổi sáng ngày thứ hai, Vân Trúc đang ngồi trong sân dỗ dành con gái, ngẩng đầu lên nhìn thấy vị lão nhân tóc bạc đó lại một đường mạnh mẽ đi tới. Ông ta đến cửa sân, cũng không chào hỏi, đẩy cửa bước vào —— thủ vệ bên cạnh vốn dĩ muốn ngăn cản, là Vân Trúc phất tay ra hiệu không cần —— Ninh Hi đọc sách dưới hiên nhà đứng dậy hét:
- Con chào Tả gia gia!
Tả Đoan Hữu sải bước qua sân, nghiêng đầu qua nhìn sách truyện trong tay đứa nhỏ một cái, không để ý tới nó, trực tiếp đẩy cửa thư phòng của Ninh Nghị đi vào.
Ninh Nghị đang viết gì đó tại bàn nghiêng đầu nhìn ông ta, cả gương mặt là vẻ vô tội, sau đó buông tay xuống:
- Tả công, mời ngồi, uống trà.
Không lâu sau, tiếng tranh cãi trong phòng lại bắt đầu.
*****************
Chính cùng lúc trong sơn cốc Tiểu Thương Hà không có việc gì làm đến nỗi chỉ có thể ngồi xuống đàm đạo, thì ở Nguyên Châu, thế cục đang biến hóa một cách nhanh chóng.
Lâu Thư Uyển và những người đi theo đứng trên đỉnh núi, nhìn đại quân Tây Hạ nhổ trại, đi về phía đông bắc. Hành động của mấy vạn người, trong nhất thời cát vàng bay khắp trời, cờ xí phần phật, sát khí liên miên muốn động lên tận mây xanh.
- Lâu đại nhân, chúng ta đi đâu?
Đám người theo cùng chỉ có một nha hoàn là nữ tử, còn lại đều là nam nhân, nhưng đối diện với Lâu Thư Uyển đều hết sức cung kính, không dám có chút thất lễ.
- ……đi Khánh Châu.
- Vâng.
- Ta luôn cảm thấy……
- Hửm? Đại nhân, cảm thấy cái gì cơ?
Lâu Thư Uyển muốn nói lại thôi, quan viên dưới trưởng Hổ Vương đi cùng hỏi một câu, nhưng một lúc sau đó, nữ nhân vẫn lắc lắc đầu, lời trong lòng của nàng, không dễ nói ra.
Vốn dĩ đại quân Tây Hạ đóng quân ở mạn bắc Nguyên Châu, là để xuất kích tiêu diệt tàn dư Tây quân do Chủng Liệt suất lĩnh. Nhưng mà cùng với quân báo đột ngột đến từ Diên Châu đó, vua Tây Hạ giận tím mặt. Bình Sơn Thiết Diêu Tử đã suất quân đi trước. Sau đó bản trận nhổ trại, chỉ dư lại hơn vạn quân tinh nhuệ thâm nhập Hoàn Châu ứng phó Chủng Liệt. Muốn dùng khí thế sấm vang chớp giật để đạp bằng hơn vạn lưu phỉ Vũ triều không biết trời cao đất dày đó.
Chỉ bởi vì sau khi công hạ Diên Châu, Hắc Kỳ quân đó vậy mà chưa từng dừng lại một chút, nghe nói chỉ lấy đi mấy ngày lương thảo, lao thẳng về phía tây.
Lúc này lúa mạch trên ruộng vẫn chưa cắt xong, một đường từ Diên Châu đến Khánh Châu, Nguyên Châu, không chỉ là bại binh Diên Châu đang trốn tránh, có rất nhiều lúa mạch vẫn còn trên ruộng đang đợi thu vận, đối phương chân trần không sợ kẻ mang giày, đều xông về phía này, bất luận mục đích của họ đến cùng là lúa mạch hay Khánh Châu phòng thủ hậu phương trống rỗng, đối với vua Tây Hạ mà nói, đây đều là một lần xem thường, vả mặt trắng trợn trên mức độ lớn nhất.
Theo phân tích, nhánh đội ngũ nhào ra từ trong núi này, đa số mục đích là bí quá hóa liều, muốn phối hợp với Tây quân Chủng Liệt, xáo trộn hậu phương phòng thủ Tây Hạ, nhưng vua Tây Hạ thật sự rất kiêng kỵ chuyện này. Đặc biệt là sau khi công hạ Khánh Châu, một lượng lớn lương thảo quân giới tích trữ trong thành Khánh Châu, Diên Châu trước đó chỉ là trung tâm trấn giữ của Tịch Lạt Tắc Lặc, Khánh Châu lại là tiền tiêu của cửa ngõ phía tây, thật sự nếu bị đánh hạ, xảy ra vấn đề, sau này có thể nào đều không thể bù đắp lại được.
Mọi thứ phát triển đều cực nhanh, quân tình đến cực nhanh, đối phương đến cực nhanh, tốc độ phản ứng của đại quân Tây Hạ cũng cực nhanh. Một nhánh quân chín ngàn người như thằng ngốc lao vào một nhánh quân bảy vạn người, bên bảy vạn người này phải phản ứng thế nào —— thực ra cũng không có gì nhiều để nói.
Cũng không đến nỗi quay đầu bỏ chạy chứ.
Duy chỉ có Lâu Thư Uyển, trong tốc độ này lờ mờ nhận ra được một tia bất an. Trước đó các bên phong tỏa Tiểu Thương Hà, nàng cảm thấy Tiểu Thương Hà không có lý nào được sống sót, tuy nhiên từ sâu trong thâm tâm vẫn cảm thấy, người đó căn bản sẽ không đơn giản như vậy. Quân báo Diên Châu truyền tới, trong lòng nàng vậy mà có một tia ý nghĩ “quả nhiên như vậy” nổi lên, nam nhân gọi là Ninh Nghị đó, dũng cảm tàn nhẫn kiên quyết, sẽ không chịu trận dưới cục diện như vậy.
Có thể công hạ Diên Châu, tất phải dốc hết tâm huyết bố cục, chiến đấu thập tử nhất sinh, thế nguy của Tiểu Thương Hà đã gỡ, tuy nhiên nguy cơ càng lớn hơn mới đang sắp tới —— vua Tây Hạ sao có thể nuốt được nỗi khuất nhục này. Cho dù nhất thời gỡ được thế nguy về lương thực của Tiểu Thương Hà, ngày khác đại quân Tây Hạ phản công, Tiểu Thương Hà cũng tất nhiên không thể chống cự, công Diên Châu chẳng qua là uống thuốc độc giải khát khi chẳng còn cách nào có thể nghĩ tới. Nhưng mà khi nghe nói quân đội Hắc Kỳ đó lao thẳng đến Khánh Châu, trong lòng nàng mới lờ mờ dâng lên một tia chẳng lành.
Nam nhân đó sau khi công hạ Diên Châu thì lao thẳng tới, thật sự chỉ là giải vây cho Chủng Liệt? Gây rối thêm cho Tây Hạ? Nàng lờ mờ cảm thấy, sẽ không đơn giản như vậy.
Nàng nhìn về phía xa, trầm mặc không nói, trong lòng đập thình thịch, vì cái khả năng mà nàng mơ hồ phát giác ra đó, đã bùng cháy lên rồi……
Sẽ không là như vậy, rõ ràng là người ngốc nói mê……nhưng đối với người đó mà nói, nếu thật sự là như vậy……
Tây quân Chủng Liệt thân là bên thứ ba trong đại chiến lần này, đang kéo dài hơi tàn, tăng tốc thu hoạch lương thực ở Hoàn Châu, đến ngày thứ hai mới nhận được tình báo Nữ Chân nhổ trại, sau một hồi nghe ngóng, hắn mới hơi hơi hiểu được chuyện này là như thế nào. Nội bộ Tây quân, tiếp đó cũng triển khai một cuộc thảo luận, liên quan đến việc có cần lập tức hành động, phối hợp với đội ngũ có khả năng là quân bạn này. Nhưng quyết nghị của cuộc thảo luận này cuối cùng vẫn chưa đưa ra, bởi vì hơn vạn đại quân Tây Hạ ở lại bên này, đã bắt đầu ép tới.
Mấy ngày sau, bọn họ mới nhận được càng nhiều tin tức hơn, lúc đó, cả đất trời này đều đã thay đổi màu sắc.
Từ khi Nữ Chân nam hạ lần thứ hai, cấu kết với Tây Hạ, lại đến Tây Hạ chính thức khởi binh, chiếm đoạt Tây Bắc, cả quá trình này, đã kéo dài lâu tận nửa năm trên mảnh đất rộng lớn này. Tuy nhiên trong cuối mùa hè này, chiến sự đột ngột đến quyết định hướng đi của cả vùng Tây Bắc, giống như nhịp điệu lúc bắt đầu của nó, di chuyển như sấm sét, nhanh như tia lửa, hung ác, mà dữ dằn, trong mấy ngày tiếp theo đó, nhanh như chớp bổ ra tất cả!
- Đi! Nhanh một chút ——
- Đi đi đi đi đi ——
Bên trên sông núi, cờ đen liên miên căng qua, từng tốp binh lính chạy xuyên trong núi, đi về phía tây. Tần Thiệu Khiêm cưỡi ngựa, ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại rực lửa, hắn nhìn dòng nước lũ chảy gấp trong núi, trong đầu đang lưu chuyển, là lời Ninh Nghị đã nói trong nhiều lần thôi diễn trước đó.
- ……Phàm là kỹ thuật mới xuất hiện, chỉ có sức phá hoại lần đầu tiên là lớn nhất. Chúng ta muốn phát huy tốt sức phá hoại lần này, thì nên lựa chọn một đội quân có giá trị so sánh cao nhất, dốc hết sức để một lần đánh cho quân Tây Hạ co quắp! Mà trên lý thuyết, đội quân nên chọn chính là……
Quân đội xuyên qua dãy núi, ngựa của Tần Thiệu Khiêm đi xuyên qua chỗ cao trên núi, tầm nhìn phía trước đột nhiên rộng mở, sông núi Mục Dã đều đang trải dài trước mắt, ngẩng đầu lên, sắc trời hơi có chút âm trầm.
- Đừng có mưa chứ……
Hắn thấp giọng nói một câu, phía sau, càng có nhiều chiến mã thồ theo rương dài đang qua núi.
Bên ngoài hơn trăm dặm, Thiết kỵ mạnh nhất thiên hạ đang xuyên qua Khánh Châu, cuồn cuộn tràn tới. Không lâu sau đó, hai đội quân sẽ gặp gỡ, hung hăng lao vào nhau ——