Lúc này, Giang Ninh cách xa bên ngoài mấy ngàn dặm, trên đường phố là một cảnh tượng an lành yên bình, cao tầng giới chính trị đại khái đã có động thái: Khang Vương phủ, hai ngày này sắp sửa lên phía bắc rồi.
Xét về quốc đô, kinh đô thứ hai Ứng Thiên phủ hiện giờ, hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn Giang Ninh. Cho dù người Nữ Chân đã đánh mạn bắc Hoàng Hà thành cái sàng, nhưng dù sao chưa từng chính thức chiếm lĩnh. Cũng không đến nỗi tân hoàng Vũ triều vừa đăng cơ, đã ném hết toàn bộ mạn bắc Hoàng Hà thậm chí cả mạn bắc Trường Giang đi chứ.
Một lượng lớn tài phú, nô lệ mà người Nữ Chân vơ vét trong hai cuộc chiến trước vẫn chưa tiêu hóa hết, mà giờ chính quyền mới đã dọn sạch “Thất Hổ”, nếu hoàng đế mới, quan viên mới có thể phấn chấn, tương lai chống lại Nữ Chân, thu hồi đất mất, cũng không phải không có khả năng.
Đương nhiên, thật sự quyết định đặt trung tâm chính quyền ở Ứng Thiên, cũng không phải chỉ có Khang Vương Chu Ung, vị Vương gia nhàn tản thường ngày này, mà dùng phương thức mạnh mẽ thúc đẩy bước này, còn có rất nhiều lực lượng vốn dĩ đứng sau Khang Vương phủ.
Ý chí của phủ Thành Quốc công chúa, chính là một phần quan trọng nhất trong đó. Khoảng thời gian này, các quan viên như Tần Cối, Hoàng Tiềm Thiện, Uông Bác Ngạn xuôi nam nghênh đón tân hoàng đã nhiều lần du thuyết đám người Chu Huyên, Khang Hiền, cuối cùng quyết định chuyện này. Đương nhiên, đối với chuyện như thế, cũng có người không thể hiểu nổi.
- Định đô Ứng Thiên, con căn bản nghĩ không thông, sao phải định đô Ứng Thiên. Khang gia gia, ở nơi này, người có thể đi ra làm việc, hoàng tỷ có thể đi ra làm việc, đến Ứng Thiên sẽ thế nào, không ai nhìn ra được sao? Những đại quan đó á, căn cơ, tông tộc của bọn họ đều ở mặt bắc, bọn họ không buông xuống được những thứ ở mặt bắc, quan trọng nhất là, bọn họ không muốn để quan viên mặt nam vươn lên, bon chen đấu đá trong chuyện này, con đã sớm nhìn thấy rõ ràng. Giang Ninh trong khoảng thời gian gần đây, chính là một vũng nước đục!
Quân Vũ sắp sửa trở thành thái tử đang lớn tiếng nói chuyện trong phòng của Khang Hiền, lòng đầy căm phẫn. Khang Hiền mái đầu bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn rõ ràng đang ngồi trên ghế nhìn hắn, uống một ngụm trà, nghe hắn trách móc rầy rà.
- Thật sự vì nước vì dân con không nói gì cả, quốc gia đều sắp mất rồi, toàn bộ đều đang giành đang giật, suy xét xem có phải bản thân mình nói là được, quốc gia giao cho bọn họ? Tần Cối kia xem ra hiên ngang lẫm liệt, nhưng con thấy hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Khang gia gia, con không hiểu. Hơn nữa……
Người trẻ tuổi đè thấp giọng nói:
- Hơn nữa, Ninh……Ninh Nghị từng nói, trong vòng ba năm, mạn bắc Trường Giang sẽ mất hết toàn bộ, ngay lúc này, càng nên rút về nam mới đúng. Nhà xưởng của con cũng ở bên này, con không muốn đến Ưng Thiên lại xây một cái nữa, Khang gia gia, đèn Khổng Minh đó, con đã có thể khiến nó bay lên rồi, chỉ là vẫn chưa đủ để chở người……
- Ta xem ngươi chính là vì cái nhà xưởng đó của ngươi nhỉ.
Khang Hiền cười cười, trầm ngâm giây lát:
- Ngươi vẫn còn trẻ, thông minh, nhưng hẳn cũng đã nghe nói đạo lý nước trong quá thì không có cá, người quá xét nét thì chẳng ai theo. Những đại quan này, sau lưng đương nhiên đều có lợi ích bản thân, người của mạn bắc Trường Giang, người của mạn bắc Hoàng Hà, đương nhiên cũng có lợi ích của mình, vì những lợi ích này, cũng chính là vì lợi ích của quốc gia này, quan to cũng như thế. Nói đến lợi ích, không có nghĩa là gian thần, ngược lại những kẻ không nói lợi ích, có thể mới thật sự có vấn đề.
Lão nhân rót một tách trà:
- Nam bắc Vũ triều, mênh mông tới lui mấy ngàn dặm. Lợi ích có lớn có nhỏ, một mẫu ruộng ở mặt nam Nhạn Môn Quan trồng lúa mạch, đó chính là lúa mạch của Vũ triều ta mà. Vũ triều chính là lúa mạch này, lúa mạch cũng là Vũ triều này, nông dân trồng lúa mạch ở đó, lúa mạch bị cướp rồi, nhà bị đốt rồi, Vũ triều của hắn cũng chẳng còn. Sao ngươi có thể nói hắn là vì lúa mạch, chứ không phải là vì Vũ triều? Quan lớn dân nhỏ, đều là như vậy. Nhà ở nơi nào, thì vì nơi đó, nếu như thật sự cái gì cũng đều không muốn, không quan trọng, Vũ triều đối với hắn tự nhiên cũng không quan trọng nữa.
- Ngươi vì nhà xưởng, người ta vì lúa mạch, người làm quan vì gia tộc của mình ở phương bắc, đều là chuyện tốt. Nhưng sợ chính là bị che mờ mắt.
Lão nhân đứng dậy, đưa tách trà cho hắn, ánh mắt cũng nghiêm túc
- Tương lai nếu ngươi phải làm thái tử, thậm chí làm vua, tầm mắt không được hạn hẹp. Mạn bắc Hoàng Hà là không dễ thủ rồi, ai cũng có thể bỏ nó chạy về nam, chỉ riêng hoàng đế không được. Đó là một nửa quốc gia, không được nói bỏ, ngươi là người nhà họ Chu, nhất định phải tận hết sức, giữ đến một khắc cuối cùng.
- Nếu như không có cách nào giữ nổi, chúng ta chính là lên đó chịu chết?
- Chưa từng đi làm, nào có chuyện gì tuyệt đối!?
Khang Hiền lườm hắn một cái:
- Nếu thật sự lại có chuyện như Biện Lương, đến lúc đó có thể chạy mà, nhưng chỉ cần vẫn còn một tia khả năng, chúng ta tự nhiên phải cố gắng hết sức. Ngươi nói sư phụ ngươi, nhiều chuyện như vậy, hắn đã từng kể khổ bao giờ chưa? Nữ Chân công thành lần thứ nhất, hắn vẫn chặn lại được đấy thôi. Hắn nói mạn bắc Trường Giang thất thủ, đó cũng chưa chắc là chuyện tất nhiên, chẳng qua là suy đoán có thể mà thôi.
Đây là lần đầu tiên trong thời gian gần đây Khang Hiền nhắc tới Ninh Nghị trước mặt Quân Vũ, Quân Vũ trở nên vui vẻ:
- Vậy, Khang gia gia, người nói, tương lai nếu con thật sự làm hoàng đế, có phải có thể lại đưa sư phụ……
- Câm miệng!
Khang Hiền trách mắng:
- Hôm nay ngươi nói một câu, ngày sau cũng đừng hòng nhắc nữa. Hắn giết vua làm loạn, là kẻ địch chung của thiên hạ, người họ Châu không thể nào hòa giải với hắn! Ngày sau nếu ngươi để lộ tâm tư này trước mặt người khác, thái tử cũng khỏi làm nữa!
- Con còn chưa nói mà……
- Ta còn không biết đứa trẻ như ngươi.
Khang Hiền nhìn hắn, thở dài một tiếng, sau đó hơi nguôi giận, giơ tay ra, vỗ vỗ lên vai hắn:
- Quân Vũ à, ngươi là một đứa trẻ thông minh, từ nhỏ đã thông minh, đáng tiếc sớm không liệu tới ngươi sẽ trở thành thái tử, có một số thứ dạy dỗ hơi muộn một chút. Có điều, nhìn nhiều nghĩ nhiều, cẩn thận lời nói và hành động, ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng. Ngươi muốn ở lại Giang Ninh, vì nhà xưởng đó của ngươi, cũng là vì thế lực của phủ Thành Quốc công chúa ở mặt nam, cảm thấy dễ làm việc. Ngươi đó, còn muốn tránh mưa dưới mái hiên của phủ công chúa, nhưng thật ra, ngươi đã thành thái tử rồi.
- Trở thành thái tử, ngươi phải trở thành mái hiên cho người khác, để người khác đến tránh mưa. Ngươi nói những quan lớn này đều vì lợi ích bản thân họ, không sai, nhưng ngươi là thái tử, tương lai là hoàng đế, xử lý bọn họ, vốn dĩ chính là vấn đề của ngươi. Trên đời này có một số vấn đề có thể né tránh, có một số vấn đề không có cách nào, sư phụ ngươi, hắn chưa từng kể khổ, thời cuộc gian nan, hắn vẫn đánh bại Oán quân ở Hạ Thôn, thập tử nhất sinh, cuối cùng đường đi không được nữa, hắn một đao giết chết hoàng đế, sau khi giết hoàng đế rất phiền phức, nhưng hắn trực tiếp đi tới Tây Bắc. Thế cục hiện giờ, hắn bị bao vây nam bắc trong núi đó, nhưng Khang gia gia đánh cược với ngươi, hắn sẽ không ngồi yên chờ chết, không lâu sau đó, hắn nhất định sẽ có hành động. Đường chật tới đâu nữa, chỉ có thể đi, đi không ra được, người sẽ chết thôi. Chỉ đơn giản như vậy.
- Tương lai ngươi trở thành thái tử, trở thành hoàng đế, đi không được, chẳng lẽ ngươi còn có thể tự giết chết mình à? Bách quan tỉ thí cùng ngươi, bách tính tỉ thí cùng ngươi, Kim quốc tỉ thí cùng ngươi, đánh không lại, chẳng qua là chết mà thôi. Trước khi chết, ngươi phải cố gắng hết sức, ngươi nói bách quan không tốt, nghĩ cách khiến họ trở nên tốt đi, bọn họ vướng víu, nghĩ cách khiến họ làm việc đi. Thật sự phiền phức quá, thì giết chết họ từng người một, giết đến khi núi thây biển máu đầu người cuồn cuộn, đây cũng là hoàng đế mà. Làm việc quan trọng nhất là kết quả và đánh đổi, nhìn rõ rồi thì đi làm, cần trả giá thì trả giá, không có gì kỳ lạ cả.
Khang Hiền phất phất tay, lời nói vẫn đang vang vọng trong phòng, Quân Vũ có chút ngây ngốc, tiếp đó nhìn thấy lão nhân thở ra một cái, cười hiền từ:
- Những thứ này, ngươi ghi nhớ trước là được. Khang gia gia không thể cùng các ngươi lên phía bắc rồi, đi tới Ứng Thiên, tương lai cũng không biết còn có thể gặp lại không. Nhưng thiên hạ này à, người đáng yêu, đáng kính rất nhiều, nếu như làm hoàng đế, ngươi phải vì bọn họ mà kiếm ra một con đường sống. Đương nhiên, gắng hết sức là được.
Quân Vũ sững sờ một lúc:
- Con nhớ rồi. Nhưng mà, Khang gia gia, người không cảm thấy, nên hận sư phụ sao?
- Quân tử chi giao, kết giao là vì đạo, cùng tư tưởng thì cùng chung đường, không cùng chí hướng thì không thể đàm đạo, thương lượng*. Còn về có hận hay không, sư phụ ngươi làm việc, đem cả mạng mình ra, làm gì cũng đều đường đường chính chính. Một lão già như ta, đời này đều không biết còn có thể gặp lại hắn không, có gì phải hận, chỉ là có chút tiếc hận mà thôi. Ban đầu ở Giang Ninh, lúc cùng nhau đánh cờ, nói chuyện phiếm, về những gì trong lòng hắn nghĩ, hiểu biết quá ít.
*Nguyên văn: Đạo bất đồng bất tương vi mưu (trích Luận ngữ - Khổng Tử).
Lão nhân ngừng lại một lúc, sau đó khẽ hạ thấp giọng:
- Sư phụ ngươi hành sự, giống với lão Tần, cực kỳ coi trọng hiệu quả. Ngươi từng bái hắn làm thầy, nhưng quan lớn triều đường đó, chưa chắc không biết. Bọn họ vẫn đẩy phụ thân ngươi lên làm hoàng đế, có một phần quan hệ với phủ Thành Quốc công chúa, nhưng trong này, chưa chắc đã không bởi vì nhìn trúng phương pháp làm việc của ngươi, của sư phụ ngươi. Theo ta được biết, lúc sư phụ ngươi ở Biện Lương, chuyện hắn làm đủ mọi phương diện, người hắn từng dùng, một số đi rồi, một số đã chết, cũng có một số ở lại, lẻ loi rời rạc. Thái tử tôn quý, là một mái hiên tốt. Ngươi đến Ứng Thiên, muốn chú trọng thăm dò quy luật vạn vật, không sao cả, nhưng đừng lãng phí thân phận này của ngươi……
Trong mắt Quân Vũ bừng sáng lên, liên tục gật đầu, sau đó lại nói:
- Chỉ là không biết, sư phụ người ở trong thế khó Tây Bắc bên đó, hiện giờ thế nào rồi?
Hắn sắp xếp một số người thu thập tin tức của Tây Bắc, nhưng dù sao không thành hệ thống, so ra mà nói, mạng lưới tin tức của phủ Thành Quốc công chúa nhanh nhạy hơn nhiều, lúc này Khang Hiền có thể không chút khúc mắc mà nói đến Ninh Nghị, Quân Vũ bèn nhân cơ hội nói bóng nói gió một phen, có điều, lão nhân sau đó cũng lắc lắc đầu.
- Trời cao đường xa, thế cục Tây Bắc rối tinh rối mù, tin tức bên đó, Khang gia gia làm sao biết hết. Hiện giờ vẫn còn chưa truyền ra hành động của đám phản tặc đó đây. Chẳng qua Tây Hạ, Kim quốc cùng bao vây hai mặt, hơn nửa Tây Bắc thất thủ, không dễ chịu a.
Lão nhân thở dài một tiếng, Quân Vũ cũng gật gật đầu. Hôm nay lúc rời khỏi phủ Thành Quốc công chúa, trong lòng ít nhiều vẫn còn chút tiếc nuối. Khang Hiền lúc này cố nhiên coi hắn là thái tử để truyền thụ, nhưng ham muốn trong lòng hắn đối với việc làm thái tử, lại thực sự không hề mãnh liệt, ngược lại, hắn càng có hứng thú hơn với nhà xưởng trong tay, và cả tình hình của Ninh Nghị ở xa tận Tây Bắc.
Không lâu sau đó, Khang Vương dời đến bắc đăng cơ, cả thiên hạ nhìn vào. Trong những tin tức đua nhau mà đến, tiểu thái tử phải đến tận lúc đó mới biết, Tây Bắc một ngày này, đã bị khuấy đến long trời lở đất trong cơn sấm sét kịch động theo sự xuất binh của Tiểu Thương Hà, mà lúc này, đang ở trong đêm trước của một đợt chấn động lớn nhất, vô số dây cung đã kéo căng đến cực điểm, chạm tới là bung.