Chập tối ở Tiểu Thương Hà.
Ninh Nghị ngồi trong phòng, nhìn vào khung cảnh phụ mẫu Mẫn Sơ Nhất dẫn theo cô bé, đang xách một con thỏ hai màu trắng xám tới cửa ở giữa sân bên ngoài kia.
Nông dân quen với cái khổ không khéo ăn nói, chuyện Ninh Hi bị thương trong lúc cùng bắt thỏ với Mẫn Sơ Nhất, không liên quan lắm đến tiểu cô nương, nhưng hai người vẫn cảm thấy là nữ nhi nhà mình gây nên họa. Trong lòng bọn họ, Ninh tiên sinh là một nhân vật lớn lợi hại, bọn họ còn không dám tới cửa. Mãi cho đến hôm nay ra ngoài bắt được một con thỏ rừng khác, mới hơi sợ sệt mà dẫn theo con gái đến cửa xin lỗi.
Tô Đàn Nhi thân hình hơi gầy nhưng tinh thần đã khá lên tiếp đón bọn họ, sau đó xua Ninh Hi đã khôi phục vết thương hoàn toàn ra ngoài chơi với tiểu cô nương.
- Ngày tháng tới đây, có thể sẽ không dễ chịu cho lắm. Tướng công nhà ta nói, con trai phải trải qua va vấp, tương lai mới có thể gánh vác mọi chuyện. Ca ca tẩu tẩu Mẫn gia, con gái hai người rất hiểu chuyện, chuyện trong núi, cô bé hiểu biết nhiều hơn Ninh Hi, sau này cứ để Ninh Hi đi chơi cùng cô bé, không sao đâu.
Hắn thu lại ánh mắt, cúi xuống công việc cạnh bàn, qua một lúc sau, lại nhấc mấy bản tình báo bên tay xem một chút, sau đó đặt xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.
Hắc Kỳ quân phá Diên Châu, Hắc Kỳ quân phá Thiết Diêu Tử ở Đổng Chí Nguyên, hiện giờ quân đội đang đóng trại ở Đổng Chí Nguyên chờ đợi mười vạn đại quân Tây Hạ. Những tình báo này, hắn cũng xem đi xem đi rất nhiều lần. Hôm nay Tả Đoan Hữu tới, còn hỏi về chuyện này. Lão nhân là Nho giả bảo thủ, một mặt có tâm trạng cực đoan, mặt khác cũng không tán đồng với sự cấp tiến của Ninh Nghị, tiếp đó nữa, đối với một nhánh quân có thể chiến đấu như vậy, bởi vì cấp tiến mà có khả năng chôn thân bên ngoài, ông ta cũng cực kỳ sốt ruột, tới để dò hỏi Ninh Nghị có phải nắm chắc và có đường rút hay không —— Ninh Nghị thực ra cũng không có.
Chỗ mà thôi diễn chiến thuật có thể đạt tới được có hạn, đầu tiên suy đoán đối với quân tâm đều là mơ hồ. Nếu như nói một trận chiến ở Diên Châu còn cố gắng trong sự thôi diễn và nắm chắc, thì đối đầu với Thiết Diêu Tử trên Đồng Chí Nguyên, chỉ có thể nắm được đại khái. Hắc Kỳ quân mang theo đại pháo, hỏa dược, chỉ có thể phỏng đoán tương lai có cơ hội gặp phải Thiết Diêu Tử, nếu như chiến cục trước đó không kịch liệt, đại pháo và hỏa dược sẽ cất giấu, dùng trong chỗ mấu chốt này. Mà sau trận chiến ở Đổng Chí Nguyên, thôi diễn trước đó trên cơ bản đã mất đi ý nghĩa.
Bảy ngàn người đối đầu với mười vạn, cân nhắc đến sự uy hiếp cực lớn trong một trận tận diệt Thiết Diêu Tử, mười vạn người này tất nhiên đã có phòng bị, sẽ không khinh địch nữa, bảy ngàn người này sẽ gặp phải một khúc xương cứng. Lúc này, sĩ khí quân tâm của Hắc Kỳ quân rốt cuộc có thể chống đỡ họ tới mức nào, Ninh Nghị đã không có cách nào dự đoán nữa. Đồng thời, sau một trận chiến ở Diên Châu, sự tan rã của Thiết Diêu Tử quá nhanh quá dứt khoát, không thể ảnh hưởng đến đội quân Tây Hạ khác, hình thành nên thế tuyết lở, điểm này cũng rất đáng tiếc.
Hơn mười vạn binh lính có thể chiến đấu của Tây Hạ, vẫn hình thành ưu thế mang tính áp đảo đối với Tây Bắc, sau khi Thiết Diêu Tử bị diệt, bọn họ sẽ không rút lui. Một khi Hắc Kỳ quân lùi về sau, bọn họ ngược lại sẽ tiếp tục công kích Diên Châu, thậm chí công kích Tiểu Thương Hà, với thực lực của Chủng gia, thái độ của Chiết gia hiện giờ mà xem, hai nhà này cũng không có cách nào dùng tư thế chủ lực để gây ra đả kích mang tính quyết định đối với Tây Hạ.
Tổng hợp những điều này, lúc này đối với tiền tuyến, Ninh Nghị đã không còn là người quyết sách, hắn cũng chỉ có thể hơi mang theo sự khẩn trương, chờ đợi tin tức bước phát triển tiếp theo, nên chiến hay đi, là thắng là bại, hoặc là phải dùng đến trại Thanh Mộc —— đây là một nơi kinh doanh trường kỳ, xung quanh đã bị thế lực phụ cận thâm nhập đến thành cái sàng, khá là nhạy cảm —— Mà cái này phải tính toán cân nhắc đến người Nữ Chân và thậm chí cả thái độ của những thế lực xung quanh, đó bèn là một hồi chiến lược mới rồi.
Nhưng nói tóm lại, xuất kích lần này, Ninh Nghị trên cơ bản là hài lòng, phá Diên Châu, phá Thiết Diêu Tử, đều chứng minh chiến lược và quân tâm của Hắc Kỳ quân đã lên tới trình độ cực kỳ cao. Nhưng sự hài lòng này lại mang theo chút tiếc nuối, so sánh ngang bằng, người Nữ Chân đại thắng Xuất Hà Điếm*, ba ngàn bảy phá mười vạn, Hộ Bộ Đạt Cương*, hai vạn phá bảy mươi vạn, mà trong tình huống vẫn chưa có khí giới công thành hoàn chỉnh và chiến pháp không được coi là thành thục, nửa ngày đã công phá lên kinh thành —— bọn họ cũng không có hỏa dược.
* Xuất Hà Điếm: tây nam huyện Triệu Nguyên tỉnh Hắc Long Giang hiện nay, trận chiến của Nữ Chân với Liêu trước khi lập nên Kim quốc.
Hộ Bộ Đạt Cương: phía tây thành phố Ngũ Thường tỉnh Hắc Long Giang hiện nay, trận chiến nổi tiếng lấy ít địch nhiều trong lịch sử Trung Quốc, quân Kim toàn thắng, chủ lực Liêu quốc tổn thất nặng nề.
Nhánh Hắc Kỳ quân Hoa Hạ lúc này, rốt cuộc đã tới một mức độ nào rồi, sĩ khí phải chăng đã thật sự kiên cố không thể phá vỡ, so sánh ngang với người Nữ Chân là cao hay thấp. Đối với những chuyện này, Ninh Nghị không có mặt ở tiền tuyến, chung quy vẫn có một chút nghi hoặc và tiếc nuối.
Thực ra giống như Tả Đoan Hữu đã nói, nhiệt huyết và cấp tiến không có nghĩa có thể thấu tình đạt lý, có thể liều cả mạng, không đại diện cho việc thật sự khai mở dân trí. Cho dù là ở niên đại hắn đã từng sinh sống, phổ cập tri thức không đồng nghĩa có thể có được trí tuệ. Hơn chín mươi phần trăm người không thể vượt qua các yêu cầu đầu vào của sự tự chủ và trí tuệ —— đó là vấn đề về sự thống nhất của các mặt đối lập* giữa nhân sinh quan và thế giới quan —— huống chi là trong niên đại này.
*Là chỉ Quy luật thống nhất và đấu tranh của các mặt đối lập, hay còn gọi là Quy luật mâu thuẫn, là một trong ba quy luật cơ bản của phép biện chứng duy vật. Quy luật này vạch ra nguồn gốc, động lực của sự vận động, phát triển, theo đó nguồn gốc của sự phát triển chính là mâu thuẫn và việc giải quyết mâu thuẫn nội tại trong bản thân mỗi sự vật, hiện tượng.
Phá bỏ Nho gia, thay đổi một số thứ, nhét vào đó một số thứ, bất luận lời nói có hùng hồn tới mức nào, đối với mỗi bước tiếp theo đây, hắn cũng đều nơm nớp lo sợ. Chỉ bởi vì đường đã bắt đầu đi rồi, bèn không có khả năng quay đầu.
Hắn lo âu một hồi về tình hình chiến tuyến, sau đó lại cúi đầu xuống, bắt đầu tiếp tục quy nạp những tranh cãi và gợi ý trong ngày hôm nay với Tả Đoan Hữu.
……
Nơi đóng quân của Hắc Kỳ quân, tù binh Thiết Diêu Tử Thác Cát bị áp giải từ lều vải đi tới, xung quanh huyên náo thành một mảnh, hắn dùng năng lực tiếng Hán không thành thạo của mình cố gắng lắng nghe, vẫn không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi bị áp giải ra, hắn còn đang cùng một đồng bạn cũng bị bắt làm tù binh thấp giọng nói về những chuyện có khả năng xảy ra tiếp theo, đội quân cổ quái này đàm phán với vương sư Tây Hạ, bọn họ có thể sẽ được thả ra, và trừng phạt có thể gặp phải sau đó, vân vân và vân vân.
Không lâu sau, hắn mới hiểu được chuyện đã và có thể xảy ra trong sự chấn động bất ngờ và bàng hoàng.
- ……Ra khỏi Tiểu Thương Hà là vì cái gì? Đánh Diên Châu, đánh Thiết Diêu Tử là vì cái gì? Bây giờ rút lui, Lý Càn Thuận lấy lại hơi rồi, một đường đuổi tới Diên Châu, đôi bên giằng co chúng ta tiêu hao nổi không? Hiện giờ là cơ hội duy nhất, đánh hắn! Đánh cho hắn sợ! Ta không phải nói cơ hội này rất dễ nắm bắt, không phải nói Lý Càn Thuận rất dễ đánh, mười vạn con heo đều không dễ giết. Nhưng nếu không làm được, các huynh đệ đã chết của chúng ta sẽ chết vô ích.
- ……Trước khi đi ra Ninh tiên sinh đã nói gì? Tại sao chúng ta phải đánh, bởi vì không còn khả năng nào khác nữa! Không đánh thì chết. Bây giờ cũng như vậy! Cho dù chúng ta đánh thắng được hai trận, tình huống cũng như vậy, hắn còn sống thì chúng ta chết, hắn chết rồi, chúng ta mới sống!
- ……Nói cho các người biết, hai ngày sau, mười vạn đại quân, đầu của Lý Càn Thuận, ta phải lấy!
- ……Đánh thế nào? Cái đó còn không đơn giản sao? Ninh tiên sinh từng nói, chiến lực không ngang bằng, chiến pháp tốt nhất chính là xông thẳng vào bản trận, chẳng lẽ chúng ta phải nhắm vào mười vạn người mà giết, chỉ cần cắt đầu Lý Càn Thuận xuống, mười vạn người thì đã làm sao?
- ……Có phòng bị? Có phòng bị thì không đánh nữa sao? Các người chỉ nghĩ tới đánh kẻ địch không phòng bị à!? Có phòng bị, cũng chỉ có thể xông lên ——
- ……Nói mạnh miệng ai không biết, nói mạnh miệng ai không biết! Đối đầu mười vạn người, thì không cần nghĩ đánh thế nào sao? Chia một đường, hai đường, hay là ba đường, có từng nghĩ tới chưa? Chiến pháp, binh chủng của người Tây Hạ khác với chúng ta, Cường Nỏ, khinh kỵ, Bát Hỉ, gặp phải rồi thì đánh thế nào, tấn công thế nào, địa hình nào tốt nhất, chẳng lẽ không cần nghĩ sao? Nếu mọi người đều ở đây, nói cho các người biết, ta dẫn người ra rồi, đám tù binh đó, lôi từng kẻ ra, hỏi từng người một……
- ……Vị huynh đệ này, người ở đâu Tây Hạ đấy? Không muốn chết thì giúp đỡ cái nào……
Bị lôi ra trước bãi đất trống, Thác Cát đang bị làn sóng thông tin đập vào đến mức có chút hoảng hốt, hoàng đế bệ hạ dẫn mười vạn đại quân giết tới rồi —— hắn nhìn vào cảnh tượng như tiệc nướng buổi tối này: Đối diện với mười vạn đại quân ập đến, nhánh quân chưa đến vạn người này, phấn khích như đang đón lễ tết vậy.
Chuyện bọn họ đang thảo luận, không phải là chạy trốn sao?
Hắn nhìn quanh bốn phía, trong ánh lửa trại, vô số tiếng nghị luận xa xa gần gần vẫn đang vang lên, giữa vùng đất trống của một mảnh lều trại này, từng kẻ điên trong quân phục nhìn như bình thường đang nhìn vào hắn.
-……Nói chuyện đi chứ, vấn đề thứ nhất, Bát Hỉ các ngươi gặp địch, thông thường đánh thế nào hả?
Gió mạnh phấp phới, thổi qua mảnh đất mênh mông của Tây Bắc, ngày hè này sắp qua đi rồi.
Buổi sáng ngày hai mươi chín tháng sáu, mười vạn đại quân Tây Hạ sau khi nhổ trại ở vùng phụ cận thì tràn tới biên giới Đổng Chí Nguyên, chậm rãi tiến vào phạm vi giao chiến.
Một trận chém giết mãnh liệt nhất, đã tới theo ngày thu.