Vũ triều, Tĩnh Bình năm thứ hai, buổi chiều ngày ba mươi tháng sáu, Tây Bắc Khánh Châu, Đổng Chí Nguyên.
Trời cao mây nhạt.
Mười vạn đại quân chủ lực của Tây Hạ, đang kéo dài tới hướng đông bắc từ biên giới Đổng Chí Nguyên.
Mười vạn người mênh mông cuồn cuộn, trước trước sau sau kéo dài khoảng cách hơn mười dặm trên địa hình giáp giới giữa khe núi và đồng bằng. Phạm vi bức xạ của đại quân có hình bầu dục, bởi vì binh chủng và cách tiến quân khác nhau, nguyên cả chiến trường được phân chia thành nhiều tầng theo các tập đoàn quân trận.
Trải dài phía trước quân trận là đội quân thám báo rải rác, một vạn Bộ Bạt chia thành hai nhóm theo sát phía sau, tiếp đó nữa, Cầm Sinh quân, Tràng Lệnh Lang*, quân Cường Nỏ và cả Bộ Bạt còn lại trước trước sau sau phân chia thành năm tập đoàn, bảo vệ trung trận tiến về phía trước, bốn ngàn khinh kỵ di chuyển tự do giữa trung trận và tiền trận, lúc này lại đã rơi xuống phía cuối quân trận, dự phòng các cuộc tấn công bất ngờ từ đồng bằng phía sau. Xung quanh vương kỳ của Lý Càn Thuận, lấy Chất Tử quân*, Vệ Thú quân tinh nhuệ nhất của Tây Hạ làm chủ lực, phối hợp với Cường Nỏ, Bát Hỉ và cả năm trăm Thiết Diêu Tử còn lại, tổng cộng hơn hai vạn năm trăm người, từ từ tiến lên.
*Tràng Lệnh Lang: gồm các binh sĩ người Hán tráng kiện bị Tây Hạ bắt được, dùng làm bia đỡ đạn khi tác chiến, giúp giảm thiểu tổn thất về người của quân đội Tây Hạ.
Chất Tử quân: tên một đội quân thời nhà Nguyên, để ngăn chặn các cuộc binh biến của chư hầu và các tướng lĩnh, đã cho gọi con cái họ thành lập quân đội để tiện kìm hãm, trong này có thể hiểu là đội quân của con em hào tộc.
Trong chế độ quân sự Tây Hạ, binh sĩ trước giờ luôn được chia thành chủ phó, thông thường tỷ lệ này là một một, trong binh chủng tinh nhuệ ví dụ như Thiết Diêu Tử, có lúc sẽ mở rộng thành một ba. Thông thường mà nói, chủ binh thiện chiến, phó binh sẽ kém hơn nhiều, nhưng lần xuôi nam này, chiếm lĩnh rất nhiều nơi, bản thân nó chính là một kiểu lọc. Phó binh không thiện chiến bị phân công đi các nơi, phụ trách thu gặt, áp giải lương, tinh nhuệ thật sự được dùng để tiến lên phía trước. Lần này đại quân Lý Càn Thuận ép tới, những đội quân Tây Hạ khác bèn nhanh chóng hoàn thành chuyện thu lương, đồng thời chờ đợi trận đại chiến này kết thúc.
Đại quân tiến lên, trập trùng lên xuống, lúc quân trận mấy vạn chậm rãi tiến bước, cờ xí liên miên thành một mảnh, đây là trung trận. Vương kỳ Tây Hạ đang tiến lên trên mảnh đồng bằng này, thỉnh thoảng có thám báo tới, báo cáo tình hình xung quanh, phía trước và phía sau. Lý Càn Thuận một thân quân trang, ngồi trên chiến mã, chú ý những tình báo truyền tới này cùng đại tướng A Sa Cảm Bất.
Xung đột và va chạm mang tính thăm dò, đã xuất hiện bắt đầu từ hôm qua.
Tại biên giới trên Đổng Chí Nguyên này, khi đại quân Tây Hạ tiến tới, nhánh kẻ địch Hắc Kỳ quân mà bọn họ đối mặt đó đã nhổ trại mà đi. Chiều hôm qua đột nhiên nghe thấy, đây dường như là một chuyện tốt, nhưng trong tình báo đến ngay sau đó, đang ấp ủ ác ý sâu sắc.
Tuy nhiên, một đội ngũ bảy tám ngàn người, đối mặt với mười vạn đại quân Tây Hạ nhào tới, chia thành hai đường, nhổ trại mà đi, một nhánh quân đi về bắc, một nhánh quân đánh bọc sườn phía nam với đại đa số chiến mã, trở về Đổng Chí Nguyên —— nếu như nói nguyên cả đội quân này rút lui còn có khả năng là chạy trốn, chia thành hai đường, chính là rõ ràng phải khiến đại quân Tây Hạ chọn lấy hay bỏ —— bất luận mục đích của họ là quấy rối hay chiến đấu, thứ biểu lộ ra, đều là ác ý sâu sắc.
Đồng thời, dưới sự so sánh giữa mười vạn và bảy ngàn, bên phía bảy ngàn người lựa chọn chia binh, hành động này nói kiêu ngạo cũng được mà ngu dốt cũng xong, thứ đám người Lý Càn Thuận cảm nhận được, đều là sự khinh bỉ sâu vào tận xương cốt.
Nhưng người Tây Hạ không chia binh, trung trận vẫn cứ chậm rãi tiến lên, nhưng tiền trận đã bắt đầu tiến mạnh về hướng của bộ binh đông bắc. Thám báo và hơn vạn Bộ Bạt nhào thẳng vào đội ngũ chỉ hơn ba ngàn người đó, khinh kỵ theo dõi chặt đường lui, thám báo theo sát kỵ binh mặt nam mà hành động, bèn kéo dài chiến tuyến đến phạm vi hơn mười dặm, khiến cho đầu cuối hai đội quân này không thể nhìn thấy nhau.
Mỗi một đội quân Tây Hạ phân bố trên chiến trường này hiện giờ, đều có thể áp đảo đối phương trên ưu thế nhân số. Một khi gặp địch, ai cũng đều có thể giao chiến một cách phóng khoáng, một nhánh quân tiếp chiến, một nhánh quân khác lập tức phối hợp hoàn hảo. Đây không phải Hộ Bộ Đạt Cương, mà cho dù đối phương thật sự là đội quân vô địch như người Nữ Chân, trước khi đối phương xông tới trung trận, người Tây Hạ cũng có thể dùng chiến thuật thêm dầu* dây dưa kẻ địch đến chết!
*Chiến thuật thêm dầu: trên thực tế là một phương pháp tấn công mang tính thăm dò, nhưng có lúc vì nguyên nhân địa hình, khí hậu, trang bị mà bất đắc dĩ phải sử dụng; thường đề cập đến phương pháp sử dụng các nhóm quân nhỏ tấn công lần lượt, giống như đổ dầu vào đèn, một lần không đủ, thêm chút nữa vẫn không đủ, thêm chút nữa.
Ở giữa quân trận, Lý Càn Thuận lúc này đã nén cơn giận trong lòng, đối với đội quân cờ đen đột ngột tới này, suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này chính là đánh bại chúng, quét sạch chúng, thiêu rụi chúng thành tro bụi. Với tư cách là người chinh phục, người chiến thắng tuyệt đối trong phần lớn thời điểm của lần xuất chinh xuống phía nam này, trong thời gian mấy ngày vừa qua, nỗi nhục nhã và khinh bỉ hắn cảm nhận được còn nhiều hơn thời gian một năm trước cộng lại. Nếu không phải sự hủy diệt của Thiết Diêu Tử thực sự quá nhanh, bất luận thế nào hắn đều sẽ không bao giờ đối mặt với loại tình huống xấu hổ trước mắt, dùng mười vạn đại quân rụt rè đối phó với một nhánh quân bảy ngàn người.
Giờ Mùi ba khắc, cũng là hai giờ rưỡi chiều của hậu thế, trong tin tức mà phía trước truyền về, Hắc Kỳ quân vẫn đang men theo vùng núi biên giới Đổng Chí Nguyên đi về phía bắc, chưa có hành động lớn……
……
Bên ngoài hơn mười dặm, khu vực biên giới tiếp chiến, thung lũng và núi non nối liền với đồng bằng cách đó không xa. Là một phần của cao nguyên hoàng thổ, cây cối và thảm thực vật ở đây cũng không rậm rạp, một con suối từ sườn đồi đổ xuống, chảy vào thung lũng.
Không lâu sau giữa trưa, mặt trời ấm áp treo lơ lửng trên bầu trời, xung quanh có vẻ yên tĩnh, có một con cừu gầy đang gặm cỏ trên sườn đồi, cách đó không xa có một vườn rau cằn cỗi, một ngôi nhà nhỏ thô sơ, một nam tử ăn mặc rách nát đang lấy nước từ con suối nhỏ.
Núi non cằn cỗi, gần đó cũng chỉ có một hộ gia đình này, nếu như muốn tìm một cái tên, thì nơi này trong miệng một số người có tên là Hoàng Thạch Câu, tên cũng không được nhiều người biết tới. Trên thực tế, cả đất Tây Bắc, nơi gọi là Hoàng Thạch Câu, có lẽ vẫn còn khá nhiều. Sau buổi trưa này, đột nhiên có tiếng vang truyền đến.
Nam tử lấy nước nhìn về phía bắc một cái, âm thanh là từ bên đó truyền qua, nhưng không thấy thứ gì. Sau đó, mặt nam lờ mờ vang lên tiếng vó ngựa.
Nam tử đứng ở nơi đó xách theo cái thùng vỡ của mình, nhìn vào chỗ cách đó không xa, có hai kỵ sĩ cưỡi ngựa từ phía nghiêng dưới chạy băng băng tới, bọn họ mặc quân phục thô ráp có lông tơ, tóc căn bản cạo trọc, chỉ chừa hai túm tóc hai bên thái dương xõa xuống —— cái này vừa nhìn đã biết là cách ăn vận của dị tộc, nam tử khẽ sững sờ, hai kỵ sĩ dị tộc này cũng khẽ nheo mắt nhìn hắn, sau đó một người chỉ chỉ con cừu gầy trên núi đó, hai người gia tăng tốc độ chạy về phía trước, có người giương cung lắp tên.
Nam tử phản ứng lại, bỏ thùng gỗ xuống đột nhiên bắt đầu chạy, phương hướng hắn chọn lại không phải là con cừu kia, mà là căn nhà ở không xa đó —— trước cửa nhà, một bé gái nhem nhuốc khó coi đang i i a a bước ra.
Hai tên kỵ sĩ càng phi càng nhanh, nam tử cũng càng chạy càng nhanh, chỉ là một chạy tới căn nhà, một bên từ bên dưới xuyên lên, khoảng cách ngày càng gần.
Kỵ sĩ giương cung bắn một mũi tên, vù một tiếng bắn trúng vào mông con cừu đó, con cừu rầm một tiếng đổ xuống đất, sau đó bò dậy liền chạy. Hai kỵ sĩ dị tộc trong miệng nói gì đó, một người trong đó cười lớn, kỵ sĩ trước đó giương cung rút đao xông tới con cừu, một người khác lại nhìn theo nam tử chạy như bay từ phía trước kia, hơi chuyển cây cung, rút đao chém một phát.
Phát giác được chỗ chiến mã đang lao tới, nam tử kia gào khóc ra sức nhảy một cái, cơ thể lăn ầm ầm trên tảng đá, miệng kêu thảm thiết —— sau lưng hắn đã bị chém trúng, chẳng qua vết thương không sâu, vẫn chưa tổn hại đến tính mạng. Tiểu cô nương bên căn nhà đó thử chạy tới. Một bên khác, kỵ sĩ xông tới đã dùng đao chém con cừu, nhảy xuống ngựa thu hoạch chiến lợi phẩm. Kỵ sĩ vung đao bên này xông ra một đoạn, quay đầu ngựa tươi cười chạy băng băng quay lại
Nam tử bị chém trúng vào lưng lăn lộn vài cái, kêu khóc trèo lên từ dưới đất, lại chạy về phía con gái hắn. Phía sau, kỵ binh dị tộc đó càng tới càng gần, lúc đến sau lưng, nam tử lại cắn răng một cái, kêu lớn bổ nhào ra, một lần này, cơ thể của hắn đập cái rầm xuống đất, đầu kêu vang ong ong. Xung quanh cũng không biết động tĩnh gì, ầm ầm ầm, một thân hình từ bên cạnh hắn bay qua đó, trong tai, có ngôn ngữ của dị tộc đó đang hô to.
Hắn lo lắng cho con gái, cố gắng mở mắt, định thần, một bên tầm mắt, chiến mã đang lăn ầm ầm từ trên đá vụn xuống, kỵ sĩ vốn dĩ xông tới hắn đó lăn lộn mấy vòng, đã không còn tính mạng, trên ngực hắn có cắm một mũi tên.
Bên đầu tầm mắt lắc lư kia, một bóng dáng chiến mã lao xuống với tốc độ cao, vượt qua kỵ sĩ giết con cừu kia, tiếng kim loại va chạm vang lên, sau đó là bóng người bay ra, máu tươi nở rộ. Lúc giãy giụa để trèo lên, hắn mới nhìn thấy, hai người giết tới là hai kỵ sĩ người Hán.
Người nhà quê, lại sống một mình quen rồi, không biết nên nói chuyện thế nào, hắn cố nhịn đau đớn đi tới, ôm lấy con gái đang i i a a. Hai kỵ sĩ người Hán nhìn hắn một cái, một người trong đó lấy ra một cái ống tròn kỳ quái nhìn ra xa, một người khác đi tới lục soát trên người kỵ sĩ đã chết, sau đó lại cau mày, lấy ra một gói thuốc trị thương và một đoạn băng vải, ra hiệu cho vết đao sau lưng hắn:
- Rửa một chút, băng bó một chút!
Trên bầu trời mặt bắc lại vang lên một tiếng ầm, giống như là châm ngòi pháo, tiếp ngay đó lại là một tiếng vang. Kỵ sĩ đưa thuốc trị thương cho nam tử nói:
- Đi, có thể đi thì mau đi, chỗ này không thái bình.
Một người khác lờ mờ như nói một câu:
- Hắn có thể đi đâu, tự mình cầu phúc......
Sau đó hai người đều lên ngựa, đi về một hướng, bọn họ cũng có nhiệm vụ của mình, không thể ở lâu vì một thường dân trong núi.
Nam tử sau lưng đau đớn, cố gắng bôi một ít thuốc cho mình, thử băng bó đằng sau lưng. Sau đó một bên tầm mắt của hắn, có cờ xí màu đen đột nhiên xuất hiện ở giữa núi, đầu tiên là một hai binh sĩ, sau đó là từng nhóm binh sĩ, băng qua dãy núi, liên miên bất tận vượt qua đi về phía tây bắc. Nam tử ngơ ngác nhìn đội ngũ đi qua từ giữa dãy núi, cách đó không xa, tiếng pháo nổ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, giống như đang không ngừng cảnh báo, báo cáo thứ gì đó, không lâu sau, đoàn quân nọ xối xả xuyên qua dãy núi!
......