Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 869 - Chương 869: Sấm Vang Chớp Giật, Trường Phong Mênh Mang 15

Chương 869: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 15 Chương 869: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 15

Pháo hoa lệnh tiễn cảnh báo của thám báo Tây Hạ không ngừng vang lên trong không trung, tiếng vang dày đặc theo bước tiến của một bộ Hắc Kỳ quân, gần như liền thành một đường rõ nét —— bọn họ không bận tâm bị Hắc Kỳ quân phát hiện, cũng không bận tâm đến truy bắt và chém giết quy mô nhỏ xung quanh, đây vốn dĩ là nhiệm vụ thuộc về bọn họ: theo dõi gắt gao Hắc Kỳ quân, cũng gây áp lực cho họ. Nhưng trong khoảng thời gian trước, cảnh báo của thám báo vẫn chưa bao giờ tới tấp như vậy, lúc này nó đột nhiên trở nên dày đặc, cũng chỉ đại diện cho một chuyện.

Hắc Kỳ quân đã có hành động!

Ở sườn núi tương đối thoai thoải cách đó hai dặm, bóng dáng của Bộ Bạt gào thét như thủy triều, lao thẳng về phía tây bắc. Tổng số nhánh Bộ Bạt này hơn năm ngàn người, dẫn dắt bọn họ là tướng lĩnh trẻ tuổi Ngôi Danh Sơ, quý tộc Đảng Hạng được Lý Càn Thuận đánh giá cao, lúc này đang chạy trên dốc cao, lớn giọng quát tháo, ra lệnh cho Bộ Bạt tiến lên, chuẩn bị sẵn sàng tác chiến, chặn đường đi của Hắc Kỳ quân.

Ở khoảng cách hơn năm dặm từ chỗ này, một nhánh năm ngàn quân Bộ Bạt khác do tướng lĩnh Đô La Vĩ suất lĩnh tiến lên với thế gọng kiềm cùng với nhánh quân của Ngôi Danh Sơ, mục đích là kiềm chặt nhánh Hắc Kỳ quân ở đây.

Bộ Bạt di chuyển thần tốc trong núi, chiến lực cá nhân cực kỳ mạnh, bày trận giết nhau ở chiến trường chính diện có lẽ có chút khiếm khuyết, nhưng chỉ cần có thể giữ lại nhánh Hắc Kỳ quân này chốc lát, hình thế tiếp theo sẽ là một vạn người vây giết hơn ba ngàn Hắc Kỳ quân.

Hơn nữa, trong lòng Ngôi Danh Sơ cũng không cho rằng năm ngàn người dưới trướng mình không giết chết được đội ngũ cuồng vọng hơn ba ngàn người này. Lần này mười vạn đại quân tiến lên, bình ổn và thận trọng, nhưng thượng tầng cố nhiên tự có suy tính của mình, thân làm tướng lĩnh dẫn binh, lại sẽ không vì sự thất thủ của Thiết Diêu Tử mà hạ thấp bản thân mình, nhuệ khí của hắn vẫn là có.

Lùi một bước nói, dưới tiền đề mười vạn đại quân tiến lên, năm ngàn người đối diện với ba ngàn người nếu như không dám đánh, sau này không còn ai biết nên đánh trận thế nào nữa. Nâng cao cảnh giác, đối đãi bằng chiến pháp chính quy, không khinh địch, đây là thứ một tướng lĩnh có thể làm và cũng nên làm.

Ngôi Danh Sơ không hề khinh địch.

Ở bên ngoài hai dặm đông bắc, Hắc Kỳ quân đã xuất hiện trong tầm mắt, đang kéo dài về phía tây.

......

Pháo hoa cảnh báo của thám báo Tây Hạ đang vang lên trong không trung, giữa dãy núi, khinh kỵ chạy băng băng dùng tên nỏ xua đuổi thám báo Tây Hạ xung quanh, một đường hơn ba ngàn người mặt bắc này, kỵ binh không nhiều, giao chiến cũng không tính là lâu, cung tiễn vô tình, hai bên đều cùng có thương vong.

- Phiền chết được!

Trong hàng ngũ bộ binh di chuyển nhanh chóng đó, có người phàn nàn, Mao Nhất Sơn nghe thấy tiếng pháo đó, cũng nhếch răng cau mày theo, hô lên. Tiếp đó lại có người gọi:

- Nhìn bên kia!

- Bộ Bạt Tây Hạ!

Tiếng nói này truyền tới, bên phía Mao Nhất Sơn này, là Hầu ngũ quay đầu nói một câu:

- Bộ Bạt Tây Hạ, chú ý vào......

- Là nhánh quân vẫn luôn theo chúng ta đó phải không......

- Mẹ nó, cuối cùng coi như có thể xả giận rồi!

Càng có nhiều mệnh lệnh hơn được truyền tới. Mao Nhất Sơn rút đao, rất nhiều người bên cạnh cũng đột nhiên rút đao, quấn sợi dây đỏ trên chuôi đao vào cổ tay mình, siết chặt. Trong vô thức, đội ngũ đã bắt đầu gia tăng tốc độ, đại đội Bộ Bạt bên đó cũng đang gia tăng tốc độ. Hơn năm ngàn người, đồng dạng phủ khắp núi đồi.

Pháo hoa cảnh báo đã không vang lên nữa, đằng xa xa, giữa núi có thám báo nhìn sang bên này. Tốc độ chạy hai bên không hề chậm, dần đến khoảng cách một tầm tên. Bộ Bạt hơi giảm tốc độ trong sự hò hét khắp núi đồi, giương cung lắp tên. Đối diện, có người rống to:

- Lôi ——

Đây là quân lệnh ứng với cung tiễn sau trận.

Đao thuẫn thủ hàng đầu ầm ầm giơ cao khiên lúc đang chạy, tốc độ dưới chân đột nhiên phát lực đến cực hạn, một người hò hét, trăm ngàn người hò hét:

- Theo ta......xông lên a ——

Mũi tên trước mặt bay lên không trung! Đao khiên di chuyển như sấm sét!

- A ——

Mao Nhất Sơn giơ khiên, cúi người, hét lên một tiếng rồi chạy nhanh tới trước với một tốc độ cao, sau đó hắn nghe thấy một âm thanh tanh tách, mũi tên cắm trên mặt đất, bắt đầu bay lượn. Hắn không ngừng chạy! Mũi tên không làm hắn ngã xuống, tiếng bước chân dày đặc xung quanh gần như mang tới âm thanh ầm ầm, bắt đầu tiến lại gần.

Hàng ngũ của hơn ba ngàn người, chia thành hai nhóm, dùng tốc độ cao xông tới năm ngàn Bộ Bạt trên sườn dốc không được coi là gập ghềnh của vùng địa thế này.

Trong tầm nhìn, bóng dáng và tướng mạo của người Tây Hạ nhanh chóng bị kéo lại gần trong chấn động cực lớn, khoảnh khắc tiếp xúc, Mao Nhất Sơn “ha” thở ra một hơi, sau đó, trên trận địa, tiếng hét lên như sấm vang lên cùng ánh đao:

- ......Giết!!!

Tấm khiên đâm vào đám người, trường đao trong tay như muốn dùng hết sức lực toàn thân, chém xuống đầu người phía trước!

Sóng máu cuồn cuộn trào ra trên trận địa!

- Giết ——

Ngôi Danh Sơn đồng dạng cũng đang hò hét, sau đó nói:

- Chặn bọn chúng lại cho ta ——

- Giết a ——

Mao Nhất Sơn một đao chém xuống, cảm thấy bản thân hẳn là đã chém trúng sọ não, sau đó nhát đao thứ hai chém trúng thịt, bên tai đều là tiếng hò hét cuồng nhiệt, bên mình là vậy, đối diện cũng là cuồng nhiệt hò hét, hắn vẫn đang đẩy tới phía trước, ở vị trí mà trước đó cảm thấy như chiến tuyến giao tranh, hắn điên cuồng hò hét, đẩy vào bên trong hai bước, bên cạnh giống như địa ngục bể máu cuộn trào......

......

- ......Từ những gì hiện giờ xem ra, cả chiến tuyến phía trước, đã lôi kéo ra gần mười lăm dặm. Nhánh quân này mới có hơn ba ngàn người, phải đánh thế nào?

- ......Dựa vào những gì trước đó Thiết Diêu Tử gặp phải, hỏa khí của đối phương lợi hại, không thể không phòng. Nhưng nhân lực dù sao cũng có lúc thiếu thốn, mấy ngàn người giết tới đây, không có khả năng lắm. Ta cảm thấy, màn kịch quan trọng e là vẫn còn ở trong gần hai ngàn kỵ binh phía sau, bọn chúng đánh bại Thiết Diêu Tử, thu hoạch dồi dào a.

- ......Sự cân nhắc của bên phía đại tướng quân kia là có lý, dùng Bộ Bạt vây hãm hơn ba ngàn người kia ở chiến tuyến hơn mười dặm, khiến đầu cuối của đội quân bảy ngàn người này không thể hưởng ứng. Chẳng qua ta cảm thấy, không khỏi quá mức thận trọng rồi, cho dù là người Nữ Chân tự khen thiên hạ vô địch, gặp phải chiến cục thế này, cũng chưa chắc dám tới, trận chiến này cho dù thắng, cũng có chút mất mặt.

Trên đồng bằng, đây là một nhánh trung quân Tây Hạ một vạn hai ngàn người, tướng lĩnh Dã Lợi Phong và Diệp Bội Ma vừa cưỡi ngựa tiến lên, vừa thấp giọng thảo luận chiến cục. Sự kéo dài của đại quân mười vạn, đồng bằng mênh mông vắng vẻ, thêm hai nhánh đội ngũ nhỏ trước sau mỗi nhánh hơn ba ngàn người, luôn tạo cho người ta một cảm giác Bát Hỉ đập muỗi. Tuy rằng sự hủy diệt ly kỳ của Thiết Diêu Tử nhất thời khiến người ta kinh ngạc, nhưng thật sự đến hiện trường, suy nghĩ cẩn thận, lại khiến người khác hoài nghi, có phải thật sự đã chuyện bé xé ra to rồi không.

- Người Nữ Chân, nói ra lợi hại, trên thực tế Hộ Bộ Đạt Cương cũng là có nguyên do, nguyên do ở bên phía người Liêu đó —— từ xưa đến giờ lấy ít thắng nhiều, vấn đề đa phần đều nằm ở kẻ bại.

Nói đến đánh trận, Diệp Bội Ma học thức uyên thâm, hiểu biết cực sâu.

- Vậy ngươi cảm thấy, lần này sẽ thế nào?

- Chia binh hai đường, tâm lý cầu may. Nếu ta là tướng địch, thấy bên này sẽ không khinh địch, sợ là chỉ có thể thu binh chạy ra xa, tìm kiếm cơ hội lần nữa......

Lời nói đến đây, phía trước đột nhiên có động tĩnh truyền tới, xa xa nhìn ra, có thám báo kỵ binh đang chạy về phía này, tốc độ chạy đó không đúng! Trong đó có một kỵ sĩ tới đây, truyền đạt tin tức.

—— Phía trước tiếp chiến!

Giờ Mùi ba khắc, hơn ba ngàn Hắc Kỳ quân phía trước đó đột nhiên bắt đầu vòng lại phía tây, trước sau giờ Thân, tiếp chiến với Ngôi Danh Sơ, bộ quân Đô La Vĩ truy đuổi tới phía tây, cố gắng cùng vây lấy quân địch!

Theo kế hoạch, vào lúc này, nhánh đại quân do Dã Lợi Phong và Diệp Bội Ma dẫn dắt, sắp sửa xông lên phía bắc, chuẩn bị sẵn sàng mọi mặt. Hai người cũng có ý định như thế, chẳng qua, thực sự có chút ngoài ý muốn.

Đối phương vậy mà thật sự đánh rồi!

Nghĩ gì thế......

......

Vùng núi phía tây Hoàng Thạch Pha, tiếng hô giết sôi sục. Quân đội xung đột, chém giết, rời ra sau khi tiếp xúc......

Cho dù Ngôi Danh Sơ toàn lực hò hét cả đội ngũ, năm ngàn Bộ Bạt vẫn tách rời ra như nước biển bị tảng đá to đập rơi xuống, lúc Hắc Kỳ quân bóp nát vào trung trận, hắn dẫn theo thân tín xông lên, tiếp theo đó cũng chính diện đập vào cự thạch, hắn và một đội thân tín bị đánh cho tán loạn. Trên mặt hắn đã trúng một đao, nửa cái tai không còn, toàn thân đẫm máu được thân tín kéo ra tháo chạy.

Bộ Bạt là tinh nhuệ trong quân Tây Hạ, nhưng sở trường trận núi, không sở trường trận chiến, đây là đánh giá của không ít người, nhưng đây chẳng qua là phân tích đối với điểm mạnh và điểm yếu của họ, thật sự cần trận chiến, Bộ Bạt cũng không phải không thể đánh, bắt nạt một hai đội quân bình thường vẫn là không có vấn đề. Nhưng nhánh quân bóp nát tới này, trận chiến quá mạnh.

Trong lúc chạy vội có lẽ bọn họ sẽ theo bản năng mà tách ra, nhưng tại một khoảnh khắc tiếp chiến, hàng ngũ của đám đông dày đặc chi chít, gần như không có khe trống, sự kiên quyết khi va chạm và chém giết, khiến người ta khiếp sợ. Bộ Bạt quen với sự linh hoạt cũng cực kỳ dữ tợn, nhưng gặp phải sự va chạm như vậy, một lần sụp đổ của tiền trận, phía sau bèn đẩy bay như tuyết lở.

Không lâu sau đó, Đô La Vĩ suất lĩnh Bộ Bạt đuổi theo tới phía tây với tốc độ cao, lúc tới gần Hoàng Thạch Pha, bèn gặp phải tiểu đội Bộ Bạt tan tác khắp nơi, đợi đến khi đặt chân đến mảnh sơn dã này, nhìn thấy tình cảnh của chiến trường: Bộ Bạt bị giết tan tác phủ khắp núi đồi, xác chết máu thịt trên sườn núi kéo dài ra tận đằng xa, kéo ra một mảnh vết tích dài dằng dặc.

Sau khi đối phương giết tan đội quân của Ngôi Danh Sơ, chỉ dùng thời gian cực ít thu gom chữa trị người bị thương, sau đó dời đi về phía tây —— thực ra ngay cả người bị thương cũng không nhiều, số người bị trúng tên trong thời khắc xung phong chiếm một nửa người bị thương, sau một lúc giao chiến, cả đội ngũ Bộ Bạt bị đối phương thẳng tiến lên chém giết hung hãn đến hồ đồ.

Đô La Vĩ đứng trên sườn núi nhìn vào tất cả, năm ngàn thuộc hạ xung quanh cũng đang nhìn vào tất cả, có người nghi hoặc, có kẻ mỉa mai, Đô La Vĩ nuốt từng ngụm nước bọt:

- Đuổi theo đi chứ!

Trong lòng hắn biết, chuyện đã phiền phức rồi.

……

Ba mươi tháng sáu, buổi chiều giờ Thân, Khánh Châu. Trận chém giết đầu tiên giữa Hắc Kỳ quân và mười vạn đại quân Tây Hạ, sau gần một ngày vờn nhau, đột nhiên bộc phát.

Phụ cận Hoàng Thạch Pha, tổng cộng ba ngàn sáu trăm người chủ lực trung đoàn số Hai, số Ba Hắc Kỳ quân do Bàng Lục An, Lý Nghĩa suất lĩnh giao chiến cùng năm ngàn Bộ Bạt của Ngôi Danh Sơ Tây Hạ, không lâu sau đó, xuyên qua chính diện bộ quân của Ngôi Danh Sơ, đi về phía tây lần nữa đặt chân lên đồng bằng Đổng Chí Nguyên.

Cùng thời khắc đó, trên đồng bằng mặt tây nam, một đội nhân mã của Lâm Tĩnh Vi cùng di chuyển theo đội kỵ mã, lúc này đang nhìn vào bầu trời.

Hắn cau mày:

- Thời gian không nhiều nữa, sức gió này, không dễ xử lý lắm đâu……

Chỗ không xa, đội kỵ mã đang tiến về phía trước, mỗi người chia đôi ngả với bên này. Tần Thiệu Khiêm đã tới, hỏi thăm mấy câu, khẽ chau mày.

- Những thứ này, có thể dùng là chuyện tốt, nhưng nếu không thể dùng, vốn không nên trông mong quá nhiều. Lâm tiên sinh phụ trách bên này, tùy ý định liệu, chúng ta đi trước đây.

Lâm Tinh Vi gật gật đầu. Trên lưng đội ngựa bên cạnh hắn, đang vác theo từng cái rương một.

Ánh nắng rực rỡ, gió trên bầu trời không lớn. Vào lúc này, tin tức tiền trận tiếp chiến, đã tới từ phía bắc, truyền vào chủ lực trung trận của Tây Hạ.

Tin tức năm ngàn Bộ Bạt tiếp chiến, năm ngàn Bộ Bạt chớp mắt chiến bại, nối đuôi nhau mà tới, chớp mắt đã lan tràn ra cả đội quân.

Tất cả những người nhận được tin tức này, da đầu đột nhiên đều đang tê rần.

Giết tới đây rồi ——

Bình Luận (0)
Comment