Từ xưa tới nay, tố chất, sức mạnh của thể xác con người, đôi bên không có quá nhiều sự khác biệt. Phân biệt sự khác nhau giữa người với người, thứ nhất là tinh thần, thứ nhì......là sắc tộc.
Ánh trời rực rỡ, đồng bằng mênh mông, vó ngựa phi nước đại.
Cái gọi là sắc tộc, dùng quy tắc làm sợi dây liên kết, hợp sức mạnh của ngàn vạn người thành một. Yếu tố này, là sức mạnh to lớn để sắc tộc nhân loại có thể sinh sôi tồn tại, sức mạnh cá nhân nhỏ bé khó tả, duy chỉ có sức mạnh to lớn của quốc gia, của sắc tộc, có thể phân biệt sự chênh lệch sức mạnh giữa ta và người khác. Trăm ngàn vạn người lập thành một quần thể có sức mạnh cường đại, chứng minh bọn họ thích ứng được với quy tắc tự nhiên và thế giới, bọn họ là những người ưu tú, trăm ngàn vạn người lập thành một quần thể yếu ớt, cho thấy trăm vạn người này là những người kém cỏi, nhất định sẽ bị thế giới và tự nhiên đào thải.
Tĩnh Bình năm thứ hai, ngày ba mươi tháng sáu, buổi chiều trên Đổng Chí Nguyên này, trong lúc đang cưỡi chiến mã chạy băng băng, Trần Đông Dã nhớ tới lời Ninh Nghị nói trong Tiểu Thương Hà.
Sức mạnh của con người, một phần lớn nhất trong đó, không hề nằm trên người cá nhân chúng ta.
Khải giáp nặng nề như thành trì trói buộc lấy cơ thể, sự di chuyển của chiến mã bởi vì nặng nề mà có vẻ chậm hơn thường ngày, phóng tầm mắt ra phía trước, là chiến trận kéo dài của đội quân Tây Hạ, cự mã bị đẩy ra, tên phóng lên bầu trời. Phía trước thiết kỵ, chỉ vỏn vẹn hơn ba trăm đao thuẫn thủ đang giơ cao khiên chắn, đã xông tới trong làn mưa tên, bọn họ muốn đẩy cự mã ra. Một ngàn năm trăm binh trọng kỵ chia ra tới, phát động tiến công đối với đội quân Tây Hạ.
Đối với đám người Trần Đông Dã mà nói, duy nhất thời khắc này, bọn họ càng hiểu ý nghĩa những lời nói đó: Sức mạnh con người, không hề nằm trên người cá nhân chúng ta.
Từ nhiều năm trước tới đây, làm lính kiếm ăn, sống ngày tháng ngây ngô dại dột trong quân đội Vũ triều. Thiên hạ cực lớn, thế đạo lại rất nhỏ, mỗi người đều sống như vậy. Mỗi người đều chưa chắc không có hùng tâm tráng chí. Trong quân đội lấy vũ lực làm đầu, cũng có rất nhiều người võ nghệ cao cường, ý chí bừng bừng, gặp phải bất cứ ai đều dám thách thức. Một lời không hợp, rút đao đối mặt, các quan viên trong quân nhìn vào tính khí như ngọn lửa bừng bừng của các binh sĩ, đều cổ vũ những cuộc tranh đấu này, cho rằng như vậy bèn có thể huấn luyện ra đội ngũ lợi hại.
Ai ai cũng là kẻ ăn bám triều đình, từ trên xuống dưới, mọi người đều có lợi. Mỗi tháng quan viên phát tiền lương dư ra đến tận tay mỗi người, huynh đệ tình như thủ túc, tình cảm bộc lộ hết qua lời nói. Những chuyện này, không có gì không ổn, trong thời gian này, tất cả các nơi đều như vậy, phàm là người đều là một dáng vẻ ấy, không có ai lợi hại hơn người khác được mấy lần.
Sau đó người Nữ Chân tới, mấy chục vạn người bị mấy vạn người xua đuổi tan tác, dưới ngọn đồ đao máu chảy thành sông, người lợi hại cỡ nào trong quân đội cũng đều mất đi tác dụng ở chỗ này. Sau đó nữa là đến Hạ Thôn, rồi đến tạo phản, rất rất nhiều người từ đầu đến cuối cũng đều nghi ngờ khác biệt rốt cuộc ở chỗ nào. Trần Đông Dã là thành viên của Hoa Viêm hội, trong Tiểu Thương Hà thỉnh thoảng nghe Ninh Nghị nói chuyện trời đất, đối với rất nhiều thứ, chỉ là ghi nhớ trong lòng, chưa chắc có thể có cảm nhận quá sâu sắc.
Cho đến lần này ra ngoài, ù ù cạc cạc mà đánh hạ Diên Châu, rồi trong một trận nữa nuốt chửng Thiết Diêu Tử, cho đến lúc này, trong khoảnh khắc đội quân mấy ngàn người thật sự phát động tiến công đối với đại quân mười vạn, hắn cưỡi trên chiến mã, trong lòng cuối cùng đã cảm nhận được hết sức rõ ràng: Giữa người với người, là có sự chênh lệch cực kỳ lớn.
Sự chênh lệch sức mạnh đó, không phải là gấp một hai lần. Khác biệt giữa người với người, thực ra có thể trở thành mười lần, một trăm lần.
Chém giết phía trước đã bắt đầu, máu me bay tung tóe, hơn một ngàn trọng kỵ hợp thành từng nhóm mười người, phát động tấn công vào chiến tuyến dài mấy trăm trượng, rơi vào trận địch to lớn do một vạn hai ngàn người hợp thành như mưa rơi.
Khi thiết kỵ ầm ầm lao vào trận quân ngoan cố, âm thanh mà nó tạo ra nặng nề và đáng sợ. Chiến mã đang lao tới với tốc độ cao mất thăng bằng dưới sự va đập, Trần Đông Dã lao về phía trước dưới chấn động cực lớn, trận thương như rừng găm vào thiết giáp, hắn nghiến răng mở bừng mắt, đâm trường thương vào người Tây Hạ trước mặt, mũi thương đâm xuyên rách nhuyễn giáp, y phục, đâm vào da thịt, sau đó đâm ra, đẩy về phía trước, ào ào kéo xương cốt và cơ thể tung ra, máu tươi vung vãi. Trong khoảnh khắc này, thế giới trở nên hỗn loạn, vô số va chạm và đỏ tươi tràn ngập tầm nhìn, cơ thể hắn cũng ầm ầm đập xuống trong va chạm.
Kỵ binh giết tới bên cạnh hắn, một lúc sau, một người mặc giáp trụ thép bò dậy từ trong xác chết máu thịt, rút ra một thanh trường đao. Ở những nơi khác trên chiến trường, thiết kỵ vẫn rơi xuống như mưa.
Giờ Thân hai khắc, ở mặt nam chiến trường Đổng Chí Nguyên này, Tần Thiệu Khiêm suất lĩnh hơn ba ngàn người, phát động tiến công đối với đại quân một vạn hai ngàn người do tướng lĩnh Tây Hạ Một Tạng Dĩ Thanh suất lĩnh. Thân là lão tướng Tây Hạ kinh nghiệm sa trường nhiều năm, trong một lúc tiếp xúc, đội quân do Một Tạng Dĩ Thanh suất lĩnh đã ngoan cường chống trả.
Cùng lúc đó, một đội ngũ Hắc Kỳ khác nhảy lên Đổng Chí Nguyên từ phía bắc, đang cắm xuống phía tây nam dọc theo ngoại ô xưa cũ, dường như muốn vượt qua một vòng cung lớn để tụ hợp kỵ với binh ở phía nam. Vào lúc này, toàn bộ chiến trường đã chuyển động trên diện rộng.
Pháo hoa cảnh báo vang lên ngày càng tới tấp, thám báo truyền tin ra sức quất lên chiến mã dưới người, chạy băng băng trên đồng bằng. Cuối hè đầu thu, gió nhẹ phe phẩy, sắc trời trong xanh, thời gian vẫn đang vượt qua phạm trù “buổi chiều”, mà trên Đổng Chí Nguyên đã bị bao trùm bởi từng bầu không khí căng thẳng và ớn lạnh.
Đại quân hai vạn năm ngàn người được coi là bản trận của vua Tây Hạ Lý Càn Thuận đã dừng lại trên đồng bằng, chiến báo nối đuôi nhau mà đến đang gột rửa tâm trí, thậm chí cả tam quan của đám người A Sa Cảm Bất, Lý Càn Thuận.
Bắt đầu từ giờ Thân, hành động tiến công của Hắc Kỳ quân, đồng nghĩa với sự bùng nổ hoàn toàn của trận chiến. Trước lúc này, sự tiến lên phía trước của mười vạn đại quân, đối với thượng tầng Tây Hạ mà nói, từ đầu đến cuối luôn có hai loại suy đoán có khả năng đối với nhóm kẻ địch đóng quân ở biên giới Đổng Chí Nguyên này: Thứ nhất, nhánh quân này sẽ bỏ chạy; thứ hai, chiến lực thật sự của nhánh quân này, không hề cao đến mức không hợp lẽ thường.
Mà cùng với chiến báo không ngừng truyền tới, tâm lý kỳ vọng như vậy đang nhanh chóng bị rửa trôi và bong tróc ra từng mảng!
Cùng với sự giao chiến, tan tác của Ngôi Danh Sơ tại Hoàng Thạch Pha mặt bắc, nhánh quân Hắc Kỳ lấy bộ binh làm chủ nhảy lên bình nguyên, vẫn đang không ngừng tiến tới. Đô La Vĩ suất lĩnh năm ngàn Bộ Bạt theo sát phía sau, thử chặn đường lui của bọn họ, mà hơn một ngàn người của bộ Dã Lợi Phong, cũng đã bắt đầu tiến về phía tây.
Lúc này, có tổng cộng sáu nhánh quân vây quanh bản trận Tây Hạ hai vạn năm ngàn người. Lần lượt là năm đạo quân bộ binh do Dã Lợi Phong, Một Tạng Dĩ Thanh, Mị Ngoa Mai, Lý Lương Phụ, Ngôi Danh Vinh Khoa suất lĩnh và bốn ngàn khinh kỵ do Vũ Tàng Ma suất lĩnh, đội quân hơn sáu vạn người giống như một bức bình phong che chở bảo vệ cho Lý Càn Thuận. Mà vào khoảng giờ Thân, đội quân lớn do Một Tạng Dĩ Thanh suất lĩnh và đội quân khinh kỵ binh tuần tiễu đường nam đã phát hiện sự tiếp cận của hơn ba ngàn bộ kỵ Hắc Kỳ. Lúc đội quân bốn ngàn khinh kỵ quyết định quấy rối vu hồi*, đối phương đã tiến hành đáp trả bằng những hỏa khí có sức công phá cực lớn, đồng thời hơn ba ngàn người này khởi xướng tiến công đối với trên vạn người của Một Tạng Dĩ Thanh.
*Vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Trọng kỵ xé nát đồng bằng!
Giờ Dậu, trên chiến trường phía tây nam của bản trận Tây Hạ, một vạn người đã gục ngã tháo chạy. Trọng kỵ và bộ binh của Hắc Kỳ quân xé nát đội quân vạn người này, đại tướng Một Tạng Dĩ Thanh tự mình dẫn quân kháng cự, bị chém dưới đao của Hắc Kỳ quân. Bốn ngàn khinh kỵ dưới trướng Vũ Tàng Ma trốn tránh được binh lính thùng sắt của đối phương, yểm hộ đại đội tán loạn, vừa chiến đấu vừa rút lui.
Đây không phải là thắng lợi của binh pháp và mưu kế, trong thời gian gần hai năm, sau khi trải qua sự tan tác của Biện Lương, sự mài giũa ở Hạ Thôn, trị liệu trong Tiểu Thương Hà, và cả sự tôi luyện đánh bóng trong lần xuất binh này, nhánh Hắc Kỳ quân đi ra từ Tiểu Thương Hà này, đã không còn là đội quân bị chính trực và ngang bướng chi phối, dưới áp lực cực lớn mới có thể bộc phát ra sức mạnh kinh người nữa. Mũi đao chân chính đã được đội quân này nắm trong tay, trong khoảnh khắc này, biến thành sự xông pha hung hãn trên chiến trường.
- Bọn chúng lựa chọn phát động tiến công lúc này, là sợ hãi quân ta hạ trại!
Đối diện với sự tan tác thực sự của hai đội quân, A Sa Cảm Bất trong bản trận đã phản ứng lại được:
- Hơn bảy ngàn người, chia thành hai đội tiến công, cho dù chúng được thiên thần bảo hộ, cũng phải qua mấy trận liên tiếp. Trọng kỵ xung trận, mỗi ngày không quá một hai lần, rất nhiều người trong số chúng không sử dụng chiến mã của Thiết Diêu Tử. Bất luận đánh thế nào, hiện giờ đã rơi vào sự bao vây của quân ta, chiến lâu tất mệt mỏi. Nhưng để an toàn, ta cho rằng chúng ta nên xây dựng phòng ngự ngay lập tức, bày cự mã, đào hầm ngầm, lệnh cho Bát Hỉ, Cường Nỏ chuẩn bị, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công!
Lúc này mặt trời đã dần ngả về tây, Lý Càn Thuận sầm mặt xuống, gật gật đầu với kiến nghị của A Sa Cảm Bất, tận sâu trong lòng, hắn không thể không thừa nhận, sự tan tác của hơn một vạn người này đã dọa cho hắn sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Chiến lâu tất mệt mỏi. Bảy ngàn người, trẫm ngược lại muốn thử xem bọn chúng có thể đi tới trước mặt trẫm không!
Trên chiến trường mặt tây nam của bản trận Tây Hạ, một trận chém giết khốc liệt đã kết thúc, cái đầu của tướng lĩnh Tây Hạ Một Tạng Dĩ Thanh bị cắm trên cột cờ, xung quanh, xác chết ngổn ngang phủ khắp đồng bằng. Ở phía xa vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tháo chạy của binh lính Tây Hạ, còn có dấu vết của hàng nghìn khinh kỵ binh đang di chuyển —— trong trận chiến trước đó, một vạn người tan tác tách rời khiến cho những khinh kỵ này không thể tiến hành quấy rối Hắc Kỳ quân một cách chuẩn xác, đợi đến sau khi Một Tạng Dĩ Thanh bất ngờ bị chém, đại quân tan rã, bọn họ còn từng thử chạy bắn xung quanh, nhưng bị đại bác và pháo vô lương tâm bắt được bắn cho mấy phát, chông sắt và tiếng vang cực lớn trong đạn pháo gây ra thương tổn và kinh hãi cho mấy chục kỵ, lúc khinh kỵ Hắc Kỳ quân bên này xông tới, mới ép đối phương lùi lại và bỏ chạy.
- Thời gian của chúng ta không nhiều, không thể bị chúng dây dưa được, lập tức sắp xếp đội hình!
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Tần Thiệu Khiêm ngồi trên trọng kỵ hạ lệnh với người xung quanh, kèn hiệu tập hợp vang lên trên đồng bằng, từng tiểu đội một xuyên qua xác chết, máu tươi dưới đất để lại gần cờ đen, có người vung vẩy đao thương trong tay mình, sau một trận chiến kịch liệt, thực ra đã có thể cảm nhận được mệt mỏi, nhưng không có ai biểu lộ ra ngoài.
Xa hơn một chút về phía nam, sáu con ngựa đang kéo khinh khí cầu tiến về phía trước, Trần Hưng của “Mặc hội” đứng trong giỏ của khí cầu, cầm một cái kính viễn vọng nhìn ra xa, không lâu sau đó, hắn tháo sợi dây buộc khí cầu ra, tăng lửa, để khí cầu bay lên.
Hắn quay đầu vẫy vẫy tay với đám đông phía sau.
Khí cầu không chọn được phương hướng, thời gian có thể dừng lại trên bầu trời, có thể cũng không có cách nào kiên trì tới lúc cả cuộc đại chiến kết thúc, trước đó khí cầu bay lên, hạ xuống, đều cần một đội kỵ binh phía dưới đuổi theo, lúc này phạm vi hơn mười dặm đều là quân đội Tây Hạ, việc bay lên hạ xuống của hắn, có thể cũng chỉ có mặc theo số phận.
Giờ Dậu, khí cầu nhiệt đầu tiên bay lên, quả thứ hai cũng chậm rãi dập dềnh ở mặt nam.
Mặt bắc, đội quân Bộ Bạt do Đô La Vĩ suất lĩnh và đại đội của Dã Lợi phong đã hợp nhất ở nửa đường, không lâu sau đó, bọn họ cũng liền thành một mảnh với bản trận của Lý Lương Phụ vốn dĩ đi tới mặt tây, đại quân gần ba vạn người chia thành ba nhóm, liền thành một bức bình phong che chắn cực lớn trên mặt đất. Mà ở nơi cách bọn họ bên ngoài hai ba dặm, chủ lực trung đoàn số Hai, số Ba Hắc Kỳ quân do Bàng Lục An, Lý Nghĩa suất lĩnh đang ở vị trí song song với đại quân Tây Hạ, đan xen đi về phía tây nam, đôi bên đều đã nhìn thấy nhau.
- Bọn chúng có ba đội quân đã kết hợp lại rồi!
Một số ít thám báo chạy xông xáo ở vùng phụ cận để báo cáo tình hình phát triển bất cứ lúc nào, La Nghiệp dẫn đầu đại đội của mình chạy lên trước đội ngũ, nghiến nghiến răng:
- Cũng tốt, một lần quét sạch bọn chúng!
Hắn chỉ về phía trước, dùng tay ra dấu một chút, nói với đồng bạn đằng sau:
- Có thấy lá cờ chính giữa đó không! Xông vào nó! Dù cho bọn chúng có mấy vạn người, có thể cùng lúc chiến đấu với chúng ta có được mấy người!? Một lần đánh sập, đánh cho chúng sợ hãi, chém lá cờ này xuống, bao nhiêu người đều vô dụng!
- Đáng tiếc vẫn không rõ bản trận của Lý Càn Thuận ở đâu……
Thám báo kỵ binh cùng chạy bên cạnh quen thân với hắn, nói ra một câu, ngay sau đó, chỉ thấy trên bầu trời phía xa, có một luồng khói đen bốc ra từ chỗ đó, đằng xa xa, đó là khí cầu đang lẻ loi bay lên trời.
Sau làn khói đen, một cột khói đủ màu sắc khác bay ra theo nhiều hướng khác nhau. Trên đồng bằng, không ít người đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy đường nét như vậy. Trong trận quân này, Bàng Lục An nhìn về hướng đó chỉ chỉ, La Nghiệp nhấc tay lên, chậm rãi chém hai nhát về hướng đó.
Bên kia, đại quân ba vạn người, đã nhào tới chỗ này.
Mặt nam, chiến mã kéo theo khí cầu, chạy với tốc độ chậm theo một hướng nhất định nào đó được vạch ra bởi các đường trên bầu trời, đội kỵ mã hộ tống xung quanh, không lâu sau đó, khí cầu thứ hai bay lên trời, lúc những đám mây phía chân trời biến thành sắc màu như ngọn lửa, lại có một quả khí cầu thứ ba bay lên......
Phía trên mặt đất, máu lửa cuộn trào mãnh liệt, cũng đã ào ào rít gào, thiêu đốt gần như điên cuồng.
Va chạm hung tợn khiến người ta kinh sợ, đã xé toạc vùng đất này ——