Màn đêm đang dần đến gần, khi tia nắng cuối cùng hắt xuống chân trời phía tây, sắc trời đã ngả dần từ cam sang xanh chì, màn đêm xanh biếc như thủy triều ập tới.
Tiếng ồn ào cực lớn vẫn đang tiếp diễn trên đồng bằng, tiếng va chạm của binh khí, tiếng chiến mã phi nước đại, tiếng la hét của những người bị thương, đủ loại âm thanh và tiếng hò hét như thác lũ. La Nghiệp vẫn đang đẩy tấm khiên ra sức chạy về phía trước, đồng bạn bên cạnh đâm trường thương ra từ phía trên, phía dưới của tấm khiên, máu tươi phun trào, dưới chân hắn giẫm lên một cái xác vẫn còn hơi cử động, một mũi thương xẹt qua bên cạnh gò má hắn.
- Ba! Hai ——
La Nghiệp hét lớn, khi cuối cùng hét ra tiếng “Một!”, đột nhiên mở ra trận khiên, người xung quanh đồng thanh la hét, đao thép trong tay La Nghiệp chém ra, phía trước vẫn còn trường thương đâm tới, suýt chút nữa đâm trúng vai hắn, đao thép, trường thương của đồng bạn bên cạnh ra sức vung chém, đâm giết trong tiếng kêu gào. Tên binh sĩ Tây Hạ ở ngay trước mặt La Nghiệp đầu bị chém một đao, trên cổ trúng một đao, máu tươi cuồn cuộn phun ra như suối, một thanh trường thương lại đâm vào cổ hắn, mũi thương xuyên ra sau gáy, dùng sức đè xuống.
Máu tươi phun ra vẫn còn nóng hổi, trong mắt binh sĩ Tây Hạ dường như vẫn còn lưu lại thần sắc dữ tợn, chẳng qua bất cứ ai trúng loại vết thương này, đều không thể có ý thức gì nữa. Mà cho dù như thế, xác chết của hắn vẫn không ngừng bị đẩy lùi về sau trong biển người, trong lúc lùi về sau cũng không ngừng thấp dần. Sau lưng hắn vẫn còn binh sĩ, sau khi đồng bạn phía trước bị chém chết, những binh sĩ đang lùi về sau từng lớp từng lớp lộ mặt ra, đao thương của đám người La Nghiệp, bèn tiếp tục không ngừng chém xuống bọn họ!
Thêm một hàng ngũ Tây Hạ nữa sụp đổ, cánh tay La Nghiệp hơi run rẩy, hắn dẫn theo thủ hạ đuổi ra ngoài, không ngừng mở rộng phạm vi truy đuổi và chém giết. Xung quanh là bóng người chen chúc chạy trốn, hơi thở của máu tươi khiến lòng người nôn nao. Trên bầu trời đằng xa, một vệt sáng nữa xuất hiện, thỉnh thoảng, cũng có mũi tên lửa bắn ra một hướng nào đó. Trên ánh trời dần tối, cờ soái Tây Hạ cách đó không xa đã ầm ầm sụp đổ trong ánh lửa chiếu rọi.
- Bọn chúng đổ rồi! Chém tướng! Đoạt cờ ——
La Nghiệp hò hét, giọng nói đều đã có vẻ khàn đặc. Tác chiến, xông trận liên tục, không phải không có mệt mỏi. Chém giết trên chiến trường, đối đầu giữa sự sống và cái chết, mỗi một đao đều có thể khiến người ta dốc hết sức lực, nếu là lính mới vừa trải qua chuyện này, cho dù trên chiến trường không chém được đao nào, cảm giác căng thẳng tột độ sau khi trải qua chiến tranh cũng sẽ tiêu hao hết thể lực của một người. Đám người La Nghiệp đã là lão binh, tuy nhiên sự tất tả xung trận, bôn ba di chuyển hơn mười dặm bắt đầu từ chiều, đều đang vắt kiệt sức lực của mỗi người.
Nhưng không có ai dừng lại, cũng không có ai bằng lòng dừng lại. Trên đường nếu có người ngã xuống, đồng bạn bên cạnh sẽ lôi hắn dậy:
- Đi —— giết Lý Càn Thuận!
Tổng số Hắc Kỳ quân giết từ phía tây bắc xuống đây chỉ vỏn vẹn có hơn ba ngàn người, nhưng trận tuyến hình thành trong cuộc tiến công lại hơn mười tốp. Sự tiến công của thương thuẫn kiên định như núi, thường sau một lúc bế tắc, sẽ đè bẹp kẻ địch trước mắt với khí thế bộc phát bất ngờ, có ta vô địch. Sự bộc phát trong khoảnh khắc này, hàng chục người lao vào chém giết mà không màng sống chết, là một sức ép không thể ngăn cản nổi đối với kẻ địch đang cố gắng chống cự phía trước.
Trong quân đội Tây hạ, bộ binh vốn dĩ không được coi là tinh nhuệ. Bộ Bạt sở trường đi đường núi, tố chất binh sĩ cá nhân đáng kinh ngạc, nhưng kết trận thường không ổn. Trên chiến trường trực diện, Tràng Lệnh Lang với quy mô lớn nhất trên thực chất tương đương với bia đỡ đạn, đa số được tạo thành từ những người không phải tộc nhân Đảng Hạng. Cho dù Tây Hạ lập quốc nhiều năm, những binh sĩ này cũng đã thoát ly tính chất binh nô lệ, nhưng trên bản chất sợ là vẫn cùng một trình độ với binh sĩ Vũ triều, cho dù lần này di chuyển theo vương kỳ được xưng là tinh nhuệ trong Tràng Lệnh Lang, nhưng sao có thể chịu được áp lực cực lớn một cách chính diện như vậy.
Binh sĩ Hắc Kỵ xông tới một trận bạo phát liều chết, theo sau đó bèn là một cuộc rút lui trên diện rộng. Cho dù binh Cường Nỏ hàng sau có thể gây sát thương cho Hắc Kỳ quân với lợi thế về khí giới, nhưng khi ba ngàn người xông vào bên trong ba vạn người, một chút sát thương này cũng đã ít đến mức đáng thương.
Khi màn đêm buông xuống, trên chiến trường hàng vạn người đã hỗn loạn không thể phân biệt được trước sau. Cờ soái của Dã Lợi Phong bị đẩy đổ trong lúc rút lui, trong đại quân bị đánh tan tác, hai đội hình còn lại cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Mà xa hơn một chút về phía nam, một trận chém giết kinh người, đang lan rộng về phía bắc.
Mũi tên tung bay lên không trung, chiến mã chạy băng băng, tốc độ bốn vó tung bay đã được đẩy đến giới hạn, khinh kỵ của Hắc Kỳ quân đuổi theo khinh kỵ Tây Hạ trên đồng bằng với tốc độ cao, không ngừng thu hẹp khoảng cách trong cục diện hỗn loạn!
- Đi mau! Đi mau! Nhanh phân tán ——
Tiểu đội trưởng khinh kỵ Tây Hạ hét lớn trong tốc độ phi nước đại của chiến mã dưới hông, cách hắn không xa, một kỵ binh của Hắc Kỳ quân cầm trường đao trong tay đang tiến đến với tốc độ cao, sau vai khinh kỵ này còn đang cắm một mũi tên, cho dù sắc trời tối đen, Ngột Dã dường như cũng có thể thấy được sự điên cuồng trong mắt đối phương.
Đây là khinh kỵ, trong phần lớn tình huống, vốn dĩ không phải dùng để xung trận, đặc biệt không phải dùng để đối đầu.
Mũi tên thỉnh thoảng bay ra, hầu hết chúng đã mất đi ý nghĩa với tốc độ cao như vậy. Bên cạnh Ngột Dã còn có thủ hạ theo cùng, bên cạnh đối phương cũng có đồng bạn, nhưng kỵ binh đó cứ đâm sầm tới với tốc độ cao như vậy.
- Aaaaaaaaa ——
Ngột Dã dùng lực ghìm cương ngựa, chiến mã đột ngột chuyển hướng, mất thăng bằng dưới chân, khinh kỵ Hắc Kỳ quân xẹt ngang qua đồng dạng ngựa cũng loạng choạng về phía trước, trong chớp mắt, khói bụi khổng lồ bốc lên. Thân người và thân ngựa lăn lộn vặn vẹo dưới đất, ngoại trừ Ngột Dã, năm sáu khinh kỵ Tây Hạ cũng bị ảnh hưởng trong lần va chạm này, trong chớp mắt va đụng một loạt sáu bảy con ngựa. Khinh kỵ binh chạy không đủ nhanh phía sau bị khinh kỵ binh của Hắc Kỳ quân lao tới, dùng trường thương đâm rớt xuống ngựa.
Tướng lĩnh Tây Hạ Vũ Tàng Ma suất lĩnh khinh kỵ binh tương tự cũng đang chạy —— giáp trụ tướng lĩnh của hắn thực sự quá bắt mắt, có mấy kỵ binh đang cùng vây tới với tốc độ cao trên đồng bằng, đầu tiên là mũi tên bắn ra, tiếp đó là húc tới với tốc độ cao như không cần mạng.
- Kéo dãn khoảng cách, phân tán bọn chúng —— kéo dãn khoảng cách ——
Tiếng hét lạc giọng của Vũ Tàng Ma đến lúc này đã hơi kiệt sức, bốn ngàn kỵ binh lúc này đã bị chia cắt thành mấy khúc trên đồng bằng, rất nhiều kỵ binh đang bị truy giết, không ngừng bỏ chạy —— Vũ Tàng Ma không phải là tướng lĩnh bất tài, hình thế ban đầu cũng không nên như thế này.
Vào khoảng giờ Dậu buổi chiều ngày hôm nay, trọng kỵ do Tần Thiệu Khiêm suất lĩnh đã xông vỡ đội quân chủ lực của Một Tạng Dĩ Thanh, chém chết Một Tạng Dĩ Thanh, sau đó bèn tiến công tới bản trận của Lý Càn Thuận ở mặt đông bắc. Vũ Tàng Ma suất lĩnh bốn ngàn khinh kỵ bị ống sắt và đại pháo đó bắn cho mấy phát, mà sau đó khinh kỵ đối phương giết tới, kỵ binh bên này bị đội quân cuốn theo bại lui. Một mặt bởi vì người mình chi chít dày đặc trên chiến trường, kỵ binh cũng không dễ thi triển, một mặt khác cũng có ý nghĩ yểm hộ bại binh. Nhưng sau khi trấn tĩnh lại một chút, Vũ Tàng Ma cũng nhìn ra được điểm yếu của đối phương.
Trong số hơn ba ngàn người tiến lên, có gần một ngàn năm trăm trọng kỵ, một ngàn khinh kỵ, một ngàn bộ binh. Tuy rằng trọng kỵ không sợ mũi tên, nhưng khinh kỵ và bộ binh không thể may mắn tránh khỏi, cho dù hỏa khí đối phương lợi hại, nhưng khinh kỵ binh bên mình nhanh chóng xoay chuyển, tốc độ cũng nhanh. Hắn điều chỉnh đội hình một lượt, khinh kỵ binh bám riết lên như kẹo da trâu, phóng ra với tốc độ cao, vừa chạm lập tức rời đi, hỏa khí của đối phương căn bản vẫn không thể bố trí xong, mũi tên đã gây ra sát thương. Mà khinh kỵ dưới trướng Vũ Tàng Ma chia thành bốn đại đội, luân phiên quấy rối từ các hướng khác nhau, khi một nhánh quân Tây Hạ khác có thể nhìn được bóng dáng từ phía xa, nhánh Hắc Kỳ quân tiến tới này, gần như đã bị quấy rối tới mức phải dừng lại.
Sau đó một ngàn khinh kỵ thoát ly trung tâm, bắt đầu khởi xướng công kích tới kỵ binh của Vũ Tàng Ma.
Về kỹ xảo xung phong, bắn ra, kéo dãn khoảng cách, nhánh tinh nhuệ khinh kỵ dưới trướng Vũ Tàng Ma này không thua bất cứ ai trong thiên hạ, sau khi đôi bên trải qua hai lần bắn nhau mang tính thăm dò, Vũ Tàng Ma đã triển khai quấy rối một lần nữa đối với trọng kỵ và bộ binh chủ lực của đối phương, mà cùng lúc đó, khinh kỵ đối phương cũng đã phân tách.
Một đội trong đó chia thành nhiều nhóm, triển khai tấn công đối với đội kỵ dưới trướng Vũ Tàng Ma.
Vũ Tàng Ma cũng không thèm để ý chuyện này. Tán kỵ phi nhanh tốc độ cao trên đồng bằng có lẽ có thể làm giảm đáng kể sự uy hiếp của cung tên, nhưng cho dù có xông vào chém giết trong cự ky gần, Vũ Tàng Ma có ưu thế về quân số sao phải sợ đối phương chỉ có ngàn kỵ. Hắn lệnh cho kỵ binh dưới trướng cố gắng hết sức kéo dãn đối phương, đồng thời bắn tên nghênh địch và quấy rối trận bộ binh. Bốn ngàn kỵ binh xoay vòng và đụng độ với tốc độ cao trên chiến trường, trận bộ binh bên đó giơ cao khiên chắn, yên lặng chờ đợi. Mà phía đối diện, quân đội Tây Hạ cũng đã tiến đến một nơi gần hơn.
Cũng chính vào lúc này, khinh kỵ Hắc Kỳ quân tiến gần và tinh kỵ dưới trướng Vũ Tàng Ma đã triển khai một vòng chém giết đầu tiên.
Đối phương theo bên cạnh đội kỵ mã ngàn người chạy tới, dùng hình thức đao thép chém đùi ngựa, điên cuồng xông vào!
Những kỵ binh Hắc Kỳ xông tới này, theo nhóm năm hoặc mười người, trên đường tới, cũng có người bị mũi tên bay tới bắn hạ. Tuy nhiên khi đến gần, trong tình huống hai bên đều đang chạy với tốc độ cao, đối phương không đọ đao, chỉ va chạm, đó gần như là lấy mạng đổi mạng thực sự. Sự va chạm tốc độ cao của mấy kỵ ban đầu, Vũ Tàng Ma vẫn chưa phát giác ra được có gì không ổn, chỉ có kỵ binh Tây Hạ gần đó, cảm nhận được khí tức điên cuồng trong tiếng gầm thét đột ngột “Rác rưởi chết đi —— ” của đối phương. Vì để tránh né hỏa khí của đối phương, kỵ binh Tây Hạ lúc này cũng đang chạy nhanh, năm sáu kỵ, bảy tám kỵ va chạm thành một đống, chiến mã, kỵ sĩ trên ngựa cơ bản đều là thập tử nhất sinh.
Sự va đập điên cuồng của một con chiến mã, đôi khi có thể khiến một nhóm người khiếp sợ, cho dù là lão binh kinh nghiệm nhiều năm trên sa trường, đều sẽ có chút không rét mà run trước một hành động như vậy. Trải qua bao nhiêu sinh tử đi nữa, có người không sợ chết, nhưng không có ai tìm đến cái chết.
Sự xuất hiện liên tục của loại va đập điên cuồng này gần như phá vỡ đội hình của bốn ngàn kỵ binh ngay sau đó. Tiếp đó bèn là cưỡi ngựa và bắn tên với tốc độ cao để tránh né xung kích của đối phương, sau đó nữa, kỵ binh Hắc Kỳ đuổi theo phía sau, mấy ngàn kỵ binh hết tốc lực theo sau Vũ Tàng Ma chạy trốn khỏi chiến trường. Khinh kỵ binh Hắc Kỳ quân không ngừng thúc giục chiến mã bằng hình thức rút hết sinh lực chiến mã, liều mạng xông tới, mà Vũ Tàng Ma là trọng tâm của cuộc tấn công này.
Đám người Vũ Tàng Ma không hề biết, tướng lĩnh suất lĩnh khinh kỵ binh lúc này chính là trung đoàn trưởng Lưu Thừa Tông của trung đoàn đặc chủng Tiểu Thương Hà, sau khi nhận được mệnh lệnh ngăn chặn kỵ binh Tây Hạ của Tần Thiệu Khiêm, nhánh kỵ binh ngàn người này không có bao nhiêu nghi vấn. Sự tình rất khó làm được, nhưng ngoại trừ nó ra cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đầu tiên chính bản thân Lưu Thừa Tông muốn dẫn một nửa kỵ binh xông lên trước, nhưng Chu Hoan, tham mưu trưởng trung đoàn đặc chủng giành lấy nhiệm vụ này. Đây là một vị tướng lĩnh thường ngày ít nói nhưng cực kỳ giỏi về tâm kế, gặp phải bất cứ việc gì đều có đầy mưu tính, luôn bị người ta cười mắng là “tham sống sợ chết”, nhưng giống như Ninh Nghị, cũng khá được mọi người tôn trọng vì thái độ coi “giải quyết vấn đề” như tín điều cao nhất. Hắn suất lĩnh hơn trăm khinh kỵ đầu tiên triển khai xung phong, sau đó âm thầm biến mất vào trong khói bụi và máu thịt của vòng đầu xung đột, một số chiến sĩ dưới trướng theo bước chân của hắn.
—— Không có ai muốn chết, chẳng qua vấn đề cần giải quyết, cao hơn cả tính mạng.
Lúc đó mặt trời đang dần lặn, đội ngũ trọng kỵ và bộ binh ở đó lặng lẽ nhìn đồng bạn phát động tấn công vào kỵ binh gấp bốn lần họ, gần như đồng quy vu tận, sau đó nhặt đao khiên, trường mâu, bắt đầu nghênh đón đội quân Tây Hạ đang tiến tới, lúc này, cùng với sự ra đi của kỵ binh, bọn họ chỉ còn lại hai ngàn năm trăm người.
Màn đêm đen kịt cuối cùng cũng nhấn chìm tất cả, đủ loại ánh lửa thắp sáng trên cánh đồng, thưa thớt và lốm đốm. Trong bản trận của vua Tây Hạ, những đống lửa lớn trải dài từng mảng từng mảng, đủ loại chiến báo, theo cùng với bại binh từng người một, không ngừng lao tới. Binh sĩ tan tác tới trong bóng đêm đó đầu tiên là một hai người, sau đó là một hai đội, bắt đầu từ chiều, vỏn vẹn thời gian hai canh giờ, ác ma Hắc Kỳ đó giết vào phòng tuyến Tây Hạ, lúc này, một số lượng lớn bại binh đang nhào tới thành hình như thủy triều.
Một số tướng lĩnh tan tác bị đẩy ra chém giết trong quân doanh.
Vua Tây Hạ nghe thấy những tin tức hỗn loạn này, thần thái hắn đã từ giận dữ, nổi trận lôi đình, dần chuyển sang trầm mặc, thẫn thờ, yên tĩnh. Giờ Thìn hai khắc, tan vỡ lớn hơn đang tràn tới, mặt tây, ác ma Hắc Kỳ giết tới đang cuốn theo đội quân tan tác, đẩy tới bản trận Tây Hạ.
Đôi bên tiến vào tầm mắt.