Ánh đèn lay động, tiếng ồn ào vang vọng từ trong ra ngoài doanh trại tràn vào vương trướng, từng đợt từng đợt như thủy triều. Một số đến từ đằng xa, lờ mờ có thể nghe thấy, nhưng cũng có thể nghe ra là tiếng vang của ngàn vạn người, có một số tiếng vang ở gần, đội ngũ chạy loạn, hò hét truyền lệnh, đem tin tức kẻ địch ép gần đẩy tới đây.
- Trẫm……
Lý Càn Thuận vẫn luôn trầm mặc đứng lên khỏi chỗ ngồi trong trướng:
- Trẫm……giờ đã tin thiên hạ có đội quân mạnh như vậy.
Trong vương trướng, đám người A Sa Cảm Bất cũng đều trở nên nghiêm túc, nghe thấy Lý Càn Thuận mở miệng nói chuyện.
- Nhưng trẫm không tin hắn có thể tiếp tục dũng mãnh! Lệnh Cường Nỏ chuẩn bị, dùng tên lửa đón địch!
A Sa Cảm Bất sững sờ một chút:
- Bệ hạ, sắc trời đã hết, vị trí địch quân không thể nhìn rõ, huống hồ còn có bộ hạ quân ta……
- Đã là đồng bạn quân ta, sao không quay đầu nghênh địch?
Ánh mắt Lý Càn Thuận quét qua, sau đó nói:
- Thiêu chết bọn chúng!
- Thiết Diêu Tử chuẩn bị!
- Cường Nỏ, Bát Hỉ chuẩn bị!
- Vệ Thú doanh chuẩn bị……
Nhảy ra khỏi vương trướng, trong ánh lửa trải dài, từng nhánh, từng hàng tinh nhuệ của Tây Hạ đã đang chờ đợi, bên ngoài bản trận, các loại cờ xí, bóng người đang chạy loạn, tứ tán bốn phía, có người chạy tới bản trận bên này, có người lại vòng tránh chỗ này đi. Lúc này, đội chấp pháp đang bảo vệ trận địa của vua Tây Hạ, ngay cả thám báo tung ra đều không được phép vào trong nữa, ở phía xa, có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đám người tháo chạy, đó là gói thuốc nổ từ trên trời cao ném xuống.
Quân Cường Nỏ thắp lên ánh lửa trong bản trận, sau đó có ánh sáng như hạt mưa bay lên bầu trời, xoay vòng rồi rơi xuống trong đám đông.
Xa xa đám người chạy nhanh, chém giết lan tràn, chỉ có thể lờ mờ thấy được một vài bóng dáng của binh sĩ Hắc Kỳ quân.
Lý Càn Thuận leo lên vọng gác làm bằng gỗ, nhìn vào tất cả những thứ hỗn loạn tan vỡ này, cảm thán tự đáy lòng:
- Đội quân tốt a......
Trong loáng thoáng, hắn cũng nhìn thấy khí cầu đang lơ lửng trên bầu trời đằng xa.
Trong quân doanh, A Sa Cảm Bất lên ngựa, cầm đao, quát lớn:
- Con em Đảng Hạng ở đâu!?
Trước mặt hắn, Chất Tử quân, Vệ Thú doanh chi chít dày đặc kéo dài, phát ra tiếng hưởng ứng động trời.
- Đi! Không đi sẽ chết a ——
Bên ngoài chỗ đóng quân, La Nghiệp và những đồng bạn khác xua đuổi hơn ngàn tù binh mất đi binh khí đang không ngừng đẩy tới.
Trong quá trình một đường giết tới này, hàng vạn Hắc Kỳ quân lấy đại đội làm đơn vị, thỉnh thoảng tập hợp, thỉnh thoảng tản ra xông vào chém giết, cũng không biết đã giết bao nhiêu trận. Trong quá trình này, một số lượng lớn quân Tây Hạ đã bị đánh bại, bỏ chạy, cũng có một số đã bị giết trong quá trình chạy trốn, đám người La Nghiệp dùng thứ tiếng Tây Hạ không trôi chảy bảo họ vứt bỏ binh khí, sau đó chém lên chân mỗi người một đao, cưỡng ép tiến lên phía trước. Trên đường đi này, lại gặp được khinh kỵ do Lưu Thừa Tông suất lĩnh, cả thế tan vỡ của quân Tây Hạ đã trở nên ngày càng lớn.
Khi nhìn thấy vị trí bản trận của Lý Càn Thuận, tên lửa dày đặc chi chít bay lên bầu trời, tất cả mọi người đều biết, thời khắc quyết chiến sắp tới rồi.
Bốn bề tối om, trong đêm, đồng bằng hiện lên vắng vẻ xa xăm, đầu người và sự ồn ào xung quanh cũng vậy. Cờ xí màu đen trong đêm tối như vậy, gần như không nhìn thấy nữa.
Sự tất tả chém giết gần nửa ngày trời, mệt mỏi và đau đớn đang cuộn trào tới, muốn chinh phục tất cả mọi thứ.
Còn bao nhiêu đồng bạn vẫn còn bên cạnh, không biết nữa.
Trở ngại cuối cùng ở ngay trước mặt, vậy sẽ có bao nhiêu khó khăn, cũng không cách nào ước lượng.
Nhưng hơn một năm trở lại đây, cái loại áp lực không có đường đi tiếp vẫn chưa bao giờ suy yếu. Áp lực của người Nữ Chân, áp lực của thiên hạ sắp loạn, áp lực đối địch với cả thiên hạ, mỗi giờ mỗi khắc thực ra đều luôn bao trùm lên người họ. Đi theo tạo phản, một số người bị lôi cuốn theo, một số người là một phút bốc đồng, tuy nhiên thân là quân nhân, xông pha nơi tiền tuyến, bọn họ cũng càng lúc càng có thể thấy rõ ràng, nếu thiên hạ diệt vong, Nữ Chân tàn sát bừa bãi, loạn thế nhân sẽ thê thảm đến một mức độ như thế nào. Đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi thấy được đôi chút khác biệt, họ sẽ chọn tạo phản, mà không phải đám bèo trôi theo dòng nước.
Nếu như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng sinh linh đồ thán đó, chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng từng gia đình bị hủy do binh lực lan tràn, nam nhân bị hành hạ đến chết, nữ nhân bị cưỡng bức, nhục nhã mà chết, chỉ sợ bọn họ sẽ chọn lựa con đường giống như những người khác: Trốn đến đâu không thể sống tạm bợ đến hết đời đây?
Nhưng cho dù là người ngu xuẩn đến thế nào, cũng sẽ hiểu, đối địch với người thiên hạ, là chuyện khó khăn đến mức nào.
Trong thời gian một năm này, dù là biểu hiện lạc quan cũng tốt, không sợ hãi cũng xong, suy nghĩ và tự ý thức như vậy, trên thực tế, trong lòng mỗi người đều có một phần. Có thể một đường tới đây, chỉ bởi vì có người nói với bọn họ, phía trước không có đường, vậy thì dùng đao giết ra một con đường, hơn nữa người bên cạnh cũng đều cầm lên thành đao ấy. Phá Diên Châu, diệt Thiết Diêu Tử, bọn họ đã là binh mạnh trong thiên hạ, tuy nhiên nếu cứ như vậy trở về Tiểu Thương Hà, chờ đợi bọn họ có thể chính là sự áp sát của mười vạn, mấy chục vạn đại quân, và nhuệ khí của người mình mất hết.
Trên đời này chưa từng có con đường dễ đi, mà hiện giờ, đường ở ngay trước mắt rồi!
- —— Đường ở ngay trước mắt rồi!
Âm thanh khàn đặc vang lên trong bóng tối, cho dù chỉ là nghe thấy, đều có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và gian nan trong giọng nói ấy, rát cổ bỏng họng.
- ......Là chết ở đây hay giết qua đó!
- ......Có còn sức lực không!?
- Tiến lên trước ——
Âm thanh thế này thế kia, không biết là ai đang hét, trong tất cả giọng nói, thực ra đều đã lộ ra sự mệt mỏi. Giết tới đây, các lão binh trải qua các cuộc chiến lớn nhỏ đều đang cố gắng tiết kiệm mỗi một chút sức lực, nhưng vẫn không có ít người, tự phát mà mở miệng hét lên, bọn họ có người là quân quan, có người lại là binh sĩ Hắc Kỳ bình thường, cố gắng hết sức, là để cổ vũ cho người bên cạnh.
Trận khiên lần nữa được ghép lại, Lô Tiết ngã xuống đất, trên người hắn từ trên xuống dưới đều dính đầy máu thịt kẻ địch, giãy giụa một lúc, có người bên cạnh kéo hắn dậy, người đó lớn tiếng gọi:
- Sao rồi!?
- Không......không sao!
Lô Tiết đi về phía trước, gia nhập khiên chắn trong tay mình vào đội hình.
Hỗn loạn to lớn, tên bay như mưa. Không lâu sau đó, kẻ địch đã tới từ phía trước! Đó là bộ binh tinh nhuệ nhất do Chất Tử quân, Vệ Thú doanh hợp thành, trận khiên ầm ầm đâm vào nhau, sau đó là sức cực lớn như dời non lấp biển! Người phía sau dùng trường thương cắm lên phía trước, có người ngã xuống đất, dùng mâu kích quét qua chân người. Trong khe hở của khiên chắn, có trường kích đâm tới, đang định kéo bừa, Lô Tiết một phát tóm được nó, dùng sức ấn xuống.
Cơ thể hắn vẫn đang ra sức dồn về phía trước trên khiên chắn, có đồng bạn trèo lên người hắn, vung mạnh một cái, phía trước rầm một tiếng, bốc lên ngọn lửa, đồng bạn ném chai cháy* này cũng ngay lập tức bị trường mâu đâm trúng, ngã rơi xuống.
*Chai cháy: hay còn gọi là chai xăng chống tăng, bom xăng, bom dầu và được biết đến với cái tên lóng là Cocktail của Molotov hay bom Molotov, là một loại vũ khí gây cháy có cấu tạo cực kỳ đơn giản, là một chai thủy tinh chứa đầy xăng cùng với một tim dầu – có thể chỉ đơn giản là một miếng giẻ buộc vào nút chai – để làm mồi lửa.
Trường kích trong tay Lô Tiết bắt đầu kéo lại, người xung quanh chen chúc, lưỡi ngang của trường kích dán trên mặt hắn, sau đó chậm rãi cắt vào da thịt, lỗ tai bị cắt thành hai nửa, sau đó là nửa má. Hắn nghiến chặt răng, phát ra tiếng hét, dùng sức đẩy tấm khiên, trường kích kéo ngược lại móc vào ngón tay hắn, đè xuống tấm khiên, máu trong tay trào ra, bốn ngón tay bị trường kích và tấm khiên đó cứng rắn chém đứt, cùng với máu tươi phun ra, sức mạnh của cơ thể đang mờ dần. Hắn vẫn dồn hết sức đẩy tấm khiên đó, trong miệng đang hét lên vô thức:
- Người đâu, người đâu.
Hắn không biết có ai có thể nghe thấy không.
Đồng bạn tay cầm trường mâu đâm mũi mâu ra từ bên cạnh, sau đó ép vào bên cạnh hắn, dùng lực đẩy khiên của hắn. Cơ thể Lô Tiết chậm rãi trượt về phía trước, máu trào ra từ ngón tay: Đáng tiếc quá. Hắn nhìn theo trận khiên đó, nghe thấy tiếng gào thét của vô số người, bóng tối đang dần nuốt chửng sức mạnh, tầm nhìn, sinh mệnh của hắn, nhưng khiến hắn cảm thấy vui mừng thanh thản là, tấm khiên đó, đã có người kịp thời chống lấy.
—— Chỉ bởi vì sự lùi về sau của một người, không phải chỉ là thất bại của một người đó. Lúc ngươi lùi về sau, đồng bạn của ngươi sẽ chết.
Đội quân Chất Tử quân lên đến hàng ngàn, hàng vạn người đẩy lên, và khi tiếp xúc trên chiến tuyến, bọn họ bắt đầu lùi về sau......
Thiết Diêu Tử xông ra khỏi đại doanh Tây Hạ, rút lui sơ tán binh sĩ tan tác, trước mặt bọn họ, trọng kỵ khoác thiết giáp liền thành một đường, như tấm bình phong che chắn khổng lồ.
Những thiết kỵ này đã không thể xung phong được nữa, kỵ sĩ mặc thiết giáp xuống ngựa, xua đuổi những con chiến mã mặc thiết giáp đó, đẩy ép chúng tới phía trước. Những mũi tên rực lửa bay trên bầu trời đêm, đồng thời, thỉnh thoảng cũng có những tảng đá do máy bắn đá của Bát Hỉ bắn ra xẹt ngang qua, Thiết Diêu Tử xung kích trong ánh sáng lập lòe, một nửa số đó va đập trên chiến tuyến thành một đống.
Kỵ sĩ bộ hành mặc thiết giáp và trọng kỵ thiết giáp giết thành một mảnh, tia lửa không ngừng phát ra trong bóng tối. Thuốc nổ binh sĩ phía sau mang theo đã cạn kiệt, những hàng ngũ này xua đuổi đội ngựa bị bịt chặt hai mắt, không ngừng xông giết, kéo dài về phía trước, ngay cả năm trăm Thiết Diêu Tử cuối cùng đều bị nuốt chửng, mất đi tốc độ xung kích.
Mà khinh kỵ đi vòng, bắt đầu phối hợp với bộ binh, phát động tấn công liều chết.
Chiến trường mênh mông cuồn cuộn lan tràn, trong đại dương người này, đao của Mao Nhất Sơn đã bị cong, trong quá trình đẩy khiên hắn đã đổi một thanh đao khác. Thanh đao này là hắn tiện tay lấy khi một đồng bạn bên cạnh hắn tên Tiền Tuy Anh ngã xuống, Tiền Tuy Anh, lúc cùng huấn luyện bị gọi là “Thiên Tuế Ưng” (Ưng ngàn tuổi – cách phát âm giống nhau), Mao Nhất Sơn thích cái tên của hắn, cảm thấy hiển nhiên là người có học vấn đặt giúp, đã nói:
- Nếu như ngươi không sống được một ngàn tuổi, vậy cái tên này quá đáng tiếc rồi.
Vừa nãy lúc ngã xuống, Mao Nhất Sơn trong lòng thầm nghĩ “Quá đáng tiếc rồi”, hắn cầm lấy đao của đối phương, muốn giết chết cái người đâm ra trường thương đối diện.
Nhưng bóng người đối diện lúc nha lúc nhúc, không chém nổi.
Vết thương cũ trên người Cừ Khánh đã tái phát, trên người cắm hai mũi tên, loạng chà loạng choạng tiến lên phía trước, miệng vẫn ra sức hò hét. Ghép đôi trên chiến tuyến, Hầu Ngũ toàn thân đầy máu, đâm mũi thương ra phía trước, lại đâm ra nữa, há miệng khàn giọng hét gào, trong đó toàn là bọt máu.
Lý Càn Thuận đứng trên đài quan sát đó, nhìn vào tất cả xung quanh, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Tây Hạ và Vũ triều giao tranh cùng nhau nhiều năm, chiến tranh sát phạt tới tới lui lui, từ lúc hắn còn nhỏ, đã từng trải qua và chứng kiến những chuyện binh phạt này. Tây quân Vũ triều lợi hại, Tây Bắc dân tính hung hãn, đó cũng là chuyện hắn đã chứng kiến được từ rất lâu trước đây. Thực ra, Tây Bắc Vũ triều nhanh nhẹn dũng mãnh, Tây Hạ lẽ nào không nhanh nhẹn dũng mãnh, tất cả những thứ trên chiến trận, hắn đều đã nhìn quen rồi. Duy nhất lần này, đây là chiến trường hắn chưa từng nhìn thấy.
Những người giết tới từ bóng tối xung quanh đó, rõ ràng không nhiều, rõ ràng bọn họ cũng đã mệt, nhưng áp lực truyền tới từ bốn xung quanh chiến trường, đang đẩy tới như dời non lấp biển.
Quân trận Chất Tử quân lay động, tại vị trí trung tâm của cuộc tiếp xúc, trận khiên vậy mà bắt đầu xuất hiện lỗ hổng, bị đẩy lùi về phía sau, mỗi một bước lùi về sau chậm rãi này, đều đồng nghĩa với việc vô số máu tươi trào ra. Càng nhiều Chất Tử quân đang bao vây từ hai phía, một phía trong đó gặp phải khinh kỵ, bọn họ được huấn luyện chặt chẽ tổ chức thành trận thương như rừng, mà trên bầu trời, một thứ gì đó đang rơi xuống, lọt vào đám đông.
Một tiếng ầm lớn vang lên, thịt nát bay ngang, sóng xung kích lan ra tứ phía, một lúc sau Cường Nỏ phía sau không ngừng bắn mưa tên lên bầu trời, một chiếc khí cầu duy nhất bay gần đến bản trận Tây Hạ bị mưa tên bao trùm, người điều khiển bên trên vì để ném xuống gói thuốc nổ đó mà đã hạ thấp độ cao của khí cầu.
Trong bóng đêm, thủy triều đỏ của máu và lửa dâng lên, khinh kỵ nhô ra, bộ binh chém giết, trọng kỵ đẩy tới, khí cầu nhiệt bay xuống, bốc cháy lên ngọn lửa, sau đó là bùng nổ cuốn tới. Một khắc nào đó, La Nghiệp mở khiên chắn ra:
- Lý Càn Thuận! Mượn cái đầu ngươi chơi một lúc ——
Bên cạnh hắn, tiếng hò hét phá vỡ bóng đêm này.
Thế binh sóng máu, lao ra ánh sáng phía trước ——