Bóng đêm mênh mông mà xa xăm.
Dưới bóng đêm rộng lớn, bánh xe nghiền khổng lồ tụ tập hơn mười vạn người đang tan rã vỡ nát, trong ánh lửa lớn nhỏ lốm đa lốm đốm, xung đột vô trật tự của đám đông kịch liệt và to lớn.
Giờ Hợi, làn sóng hỗn loạn lớn nhất đang phân tán trong nơi đóng quân của bản trận Tây Hạ, người và chiến mã chạy hỗn loạn, ngọn lửa đốt cháy lều vải. Hàng trước của Chất Tử quân đã bị lõm xuống, hàng sau không tự chủ được mà lùi về sau hai bước, sự tan rã như tuyết lở đã xuất hiện khi mọi người vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì. Một nhánh Hắc Kỳ quân xông vào trận địa Cường Nỏ dẫn đến phản ứng dây chuyền, tên nỏ bay loạn trong ánh lửa hỗn loạn. Bầu không khí la hét, chạy loạn, ngột ngạt và sợ hãi trói chặt mọi thứ, đám người La Nghiệp, Mao Nhất Sơn, Hầu Ngũ ra sức chém giết, không có bao nhiêu người nhớ được thứ gì đó cụ thể, bọn họ giết vào chỗ sâu trong ánh lửa, đầu tiên là một bước, sau đó là hai bước......
Chiến mã thiết giáp bị xua đuổi vào trong chỗ đóng quân, có chiến mã đã ngã xuống, Tần Thiệu Khiêm tháo mũ giáp của hắn xuống, tung giáp trụ ra, cầm trường đao lên. Tầm mắt của hắn, cũng đang khẽ run. Phía trước, binh sĩ Hắc Kỳ quân lao thẳng vào hàng ngũ bên địch.
Đội kỵ binh hơn hai trăm người phụ trách thả khí cầu đã xuyên qua bại binh dày đặc, cắm xuyên tới.
Áp lực nhào tới từ trong bóng tối, áp lực truyền tới từ trong hỗn loạn nội bộ, buổi chiều này, bảy vạn người bên ngoài vẫn chưa chặn được đội quân đối phương, áp lực do sự tan rã cực lớn đó mang tới đều đang bùng phát. Điểm tiến công của Hắc Kỳ quân không chỉ có một, nhưng trên mỗi một điểm, những binh sĩ toàn thân nhuốm máu, ánh mắt hung tợn điên cuồng vẫn bùng phát ra lực sát thương cực lớn, đánh tới bước này, chiến mã đã không cần đến nữa, đường lui cũng không cần nữa, tương lai dường như cũng đã không cần cân nhắc tới......
Trong bóng đêm, tiệc tối đã lên tới cao trào, sau đó nhào ra tấn công theo mấy phương hướng.
Từ trật tự đến rối loạn, từ dồn nén đến bành trướng, đám người đẩy tan đầu tiên là từng mảnh từng mảnh, dần dần trở thành từng tốp từng tốp, từng đám từng đám, đến cuối cùng tan nát thành rải rác lẻ tẻ, ánh lửa lốm đốm cũng bắt đầu thưa thớt dần. Đổng Chí Nguyên to lớn như vậy, sóng người to lớn như vậy, đến khi giờ Hợi sắp qua, chỉ còn gió thổi qua cánh đồng trống.
......
Trên đồng bằng vang lên tiếng sói tru.
Mùi máu tanh lan rộng đã thu hút động vật săn mồi trên đồng nội, ở chỗ rìa mép, bọn chúng tìm thấy những xác chết, xúm lại và cắn nuốt. Thỉnh thoảng, xa xa truyền tới tiếng người, ngọn đuốc được thắp lên. Đôi khi, cũng có sói hoang lần theo mùi máu tanh trên cơ thể người ta mà đi theo.
Trong phạm vi hơn mười dặm, thỉnh thoảng vẫn sẽ xảy ra những trận chém giết thuộc về quy luật tự nhiên, bại binh từng tốp lớn hoặc nhóm nhỏ vẫn đang đi qua, âm thanh trong bóng tối xung quanh, đều sẽ khiến họ trở thành những chú chim sợ cành cong.
Sau sự tan vỡ của phạm vi bên ngoài, là trung trận bị đột phá, mà sau đó, là sự tán loạn của bản trận. Thắng bại trên chiến trận, thường khiến người ta mê muội không thể lý giải. Đội quân không tới một vạn người lao vào mười vạn người, khái niệm này chỉ có thể nghĩ tới qua loa sơ sài. Nhưng duy nhất khi chém giết nơi chiến tuyến, áp lực và nỗi sợ ập đến trong khoảnh khắc đó mới thật sự sâu sắc và chân thực, những binh sĩ tán loạn này sau khi đại khái biết được tin tức bản trận hỗn loạn, thì chạy càng nhanh hơn, đã không dám quay đầu lại.
La Nghiệp và hai đồng bạn bên cạnh cùng dìu đỡ nhau, đang đi trên đồng bằng tối tăm. Bên phải là một huynh đệ dưới trướng hắn, tên là Lý Tả Ti, bên trái lại là Mao Nhất Sơn, người đồng hành gặp được giữa đường. Người này trung thực chất phác, ngơ ngác ngây ngốc, nhưng trên chiến trường là một tay cừ khôi.
Lúc đội quân Tây Hạ tan tác, bọn họ một đường truy đuổi giết tới, có một số người đã sức lực cạn kiệt, nhưng một số ít người vẫn đang theo các phương hướng khác nhau một đường truy sát —— bọn họ cuối cùng bị bỏ lại. Lúc ý thức được xung quanh không có ai nữa, La Nghiệp đứng một lúc, cuối cùng bắt đầu quay lại, ba người máu, đôi bên dìu đỡ lẫn nhau mà không có nhiều trò chuyện. La Nghiệp cất tiếng lải nhải:
- Không sao chứ, không sao chứ? Không thể dừng, không được dừng, lúc này phải gắng gượng......
Hắn vẫn luôn thấp giọng nói câu này, Mao Nhất Sơn thỉnh thoảng sờ sờ trên người:
- Ta không có cảm giác nữa, nhưng mà không sao, không sao......
- Không được dừng lại, duy trì tỉnh táo......
- Chúng ta......thắng rồi?
- Không biết nữa, không biết nữa......
La Nghiệp vô thức trả lời như vậy.
Bọn họ một đường chém giết xuyên qua đại doanh Tây Hạ, truy đuổi tàn binh từng đám từng đám lớn đang chạy, nhưng đối với thắng bại trên cả chiến trường, đích thực không rõ lắm.
Trên con đường, tìm được một ngọn đuốc sắp tắt, thổi thổi rồi cầm nó đi về phía trước. Trên đường có mùi máu tanh, dưới đất có xác chết, bọn họ đưa đuốc qua đó xem, một lát sau, tìm được hai đồng bạn bị thương, nằm tựa lưng dưới đất, giống như chết rồi vậy, nhưng La Nghiệp dò ra được họ vẫn còn hơi thở, bộp bộp vỗ vào mặt mỗi người một cái, sau đó lấy một túi da nhỏ trên người xuống.
- Không thể ngủ, không thể ngủ, uống nước đi, một ngụm nhỏ......
- Trên người ngươi có vết thương, ngủ sẽ chết đấy, nào, gắng gượng, gắng lên nào......
Sau đó là năm người dìu đỡ nhau tiến về phía trước, đi thêm một lúc nữa, đối diện có tiếng sột sà sột soạt vang lên, có bốn bóng dáng đứng lại, sau đó truyền đến âm thanh:
- Ai?
- Hoa Hạ......
- Hai một hai một hai, Mao......
Mao Nhất Sơn mở miệng báo cáo đội hình đội ngũ, hắn thuộc về tiểu đội hai, trung đội một, đại đội hai, tiểu đoàn một, trung đoàn hai, ngược lại khá dễ nhớ. Vẫn chưa dứt lời, đối diện đã nhìn rõ được mấy người trong ánh sáng yếu ớt, cất tiếng nói:
- Nhất Sơn?
- Hả? Trung, trung đội trưởng? Hầu đại ca?
Bốn người đó cũng là dìu nhau đi tới, Hầu Ngũ, Cừ Khánh đều có trong đó. Chín người tụ họp lại, vết thương của Cừ Khánh khá nặng, gần như trực tiếp ngất đi. La Nghiệp cũng quen biết với bọn họ, lắc lắc đầu:
- Khoan đi nữa đã, khoan đi nữa đã, chúng ta......nghỉ ngơi một lúc trước......
Tiếng gió gần nửa đêm rít gào, trên đồng cỏ hoang vu nổi lên từng trận máu tanh, mấy người kiếm được ít cỏ khô củi lửa, lột hai bộ quần áo trên xác binh sĩ Tây Hạ tìm được cách đó không xa rồi nhóm lửa lên, cùng lúc đó đun nước, băng bó cho Cừ Khánh bằng gói thuốc trị thương mang theo trên người, tiếp đó lại lần lượt băng bó cho những người khác một cách khó khăn.
Chín người lúc này đều là kiên cường gắng gượng làm chuyện này, vừa chậm rãi bôi thuốc, băng bó, vừa thấp giọng nói về chiến cục.
- Thắng rồi sao?
- Các người đuổi theo ai?
- Vua Tây Hạ? Các người đuổi theo Lý Càn Thuận à? Hình như ta cũng vậy......
- Cũng không biết có phải thật không, đáng tiếc rồi, không chém được cái đầu đó xuống......
Cho dù là thời khắc như vậy, trong lòng La Nghiệp vẫn suy nghĩ về Lý Càn Thuận, trong cái lắc đầu, không khỏi tiếc nuối. Hầu Ngũ gật đầu:
- Đúng đó, cũng không biết là bị ai giết rồi, ta thấy nhánh quân đuổi ra đó, giống như là thắng rồi. Chắc là ai đã giết vua Tây Hạ nhỉ? Nếu không sao lại chạy......
Đống lửa đang hừng hực cháy, những lời nói xì xà xì xào này cứ ngươi một câu ta một câu, đột nhiên, cách đó không xa truyền tới âm thanh, đó là một tràng tiếng bước chân, cũng có ánh sáng của ngọn đuốc. Đám đông từ gò đất phía sau kéo đến, sau một lúc, đôi bên đều nhìn thấy nhau.
Đó không phải Hắc Kỳ quân, nhìn thấy trong ánh sáng của ngọn đuốc bèn là quân đội Tây Hạ, tuy rằng trong tầm mắt có chút chật vật, nhưng trên người những người này không có bao nhiêu vết thương, bọn họ chưa từng dính máu, đám đông có tận hai ba mươi người. Hai bên vừa nhìn thấy, đối phương bèn dừng lại ở đó, mười mấy người phía trước tay cầm trường mâu, cũng có người rút đao ở hông ra.
Bên này, không ai nói gì, Mao Nhất Sơn một thân đầy máu tươi yên lặng chốc lát, hắn cầm lấy trường đao dưới đất, đứng dậy.
Gió thổi khắp mặt đất, ngọn lửa đang bùng cháy, kéo dài hình bóng im lặng và đáng sợ đó. Tiếp đó là La Nghiệp, hắn đứng dậy, khóe miệng vẫn khẽ cười. Tiếp theo, đám người bên cạnh đống lửa cũng lần lượt chậm rãi đứng dậy, chín bóng người đứng đó, La Nghiệp giơ đao lên.
- Phải bỏ mạng tại đây rồi.
La Nghiệp thấp giọng nói:
- Đáng tiếc không giết được Lý Càn Thuận, tên quân quan đầu tiên sau khi ra khỏi núi còn bị các ngươi cướp mất rồi, đúng là vô vị mà......
- A......
Hầu Ngũ nhìn về phía trước, lơ đễnh nói:
- Ở đây không phải vẫn còn một tên sao? Nhường cho ngươi thấy thế nào?
- Ha, ta......ớ......
Hắn đang định nói mấy câu gì đó, lập tức sững sờ, bên kia tầm mắt, hai ba mươi người chậm rãi lùi về phía sau, sau đó co giò bỏ chạy.
- ......
Bên cạnh đống lửa yên lặng một lúc lâu.
- Ha ha......
- Hà hà......
Lúc thanh âm vang lên, đều là tiếng cười yếu ớt:
- Dọa chết ta rồi......
- Ngươi nói xem, không phải chúng ta thắng rồi chứ?
- Xem ra là vậy đó......
- Ha ha ha ha —— đồ nhát cáy!
Trong ánh lửa lập lòe, chín bóng người đứng đó, tiếng cười lan ra xa trên cánh đồng này......