Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 874 - Chương 874: Sấm Vang Chớp Giật, Trường Phong Mênh Mang 20

Chương 874: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 20 Chương 874: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 20

Bốn bề của đồng bằng, còn có những bóng dáng tương tự đang đi lại, chỗ vốn dĩ là bản trận của vua Tây Hạ, ngọn lửa đang dần dập tắt. Một lượng lớn xe hàng hóa, quân nhu bị để lại, quân nhân mệt mỏi đến cực điểm vẫn đang hoạt động, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, dìu đỡ nhau, băng bó vết thương, uống chút nước hoặc canh thịt, người vẫn còn sức lực được đưa ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm binh sĩ ly tán, bị thương khắp nơi, những binh sĩ được tìm thấy, cùng nhau dìu đỡ quay về được băng bó chữa trị ở mức độ nhất định, cùng ngả vào nhau tựa vào hàng hóa chất đống cạnh đống lửa, có người thỉnh thoảng nói chuyện, để mọi người không đến nỗi thiếp đi trong thời khắc mệt mỏi nhất.

Đã qua giờ Tý, sau đó là giờ Sửu, vẫn còn có người lục tục quay về, cũng có người vừa mới nghỉ ngơi một chút lại cầm theo ngọn đuốc, cưỡi lên chiến mã thu được vẫn còn có thể cử động ra ngoài đi tuần vòng quanh. Đám người Mao Nhất Sơn vào khoảng giờ Sửu mới quay về đây, vết thương của Cừ Khánh nghiêm trọng, được đưa vào bên trong lều trại chữa trị. Tần Thiệu Khiêm kéo lê thân xác mệt mỏi tuần tra trong nơi đóng quân.

Lúc nghỉ ngơi lần nữa, đám người La Nghiệp và Hầu Ngũ mới nhìn nhau nói một câu:

- Chúng ta thắng rồi?

Ánh bình minh vừa ló dạng, trong chỗ đóng quân tĩnh mịch, mọi người vẫn đang ngủ. Nhưng sẽ có người lục tục tỉnh dậy, lúc bọn họ lay đồng bạn bên cạnh dậy, vẫn có một số người đã ra đi mãi mãi trong giấc ngủ say tối qua. Dưới sự lãnh đạo của các quân quan, những người này lại lần lượt được phái ra ngoài, trong thời gian suốt cả ngày, tìm kiếm những xác chết bị bỏ lại, hoặc vết tích của những người bị thương vẫn may mắn sống sót trong đoạn đường tiến công của cả trận đại chiến.

......

Tĩnh Bình năm thứ hai, mùng một tháng bảy, thời điểm hoàng hôn, trên Đổng Chí Nguyên, có một nhánh quân hơn ba ngàn người đang bày trận, đại chiến đã dừng lại, từng cái xác chết bày ra bên cạnh, chi chít dày đặc chiếm trọn cả tầm mắt.

Độc nhãn tướng quân thân hình cao lớn đi tới phía trước, trên bầu trời một mé, mây tía cháy rực như ngọn lửa, trải rộng ra trên bầu trời rộng lớn, cờ đen nhuộm đầy máu tươi đang phất phơ trong gió.

Hắn nói một vài lời gì đó với nó, rồi nói thêm một vài lời nữa. Trong ánh hoàng hôn rực lửa, đang bầu bạn cùng những đồng bạn đã chết kia, quân nhân trong hàng ngũ trang nghiêm và kiên định, bọn họ đã trải qua sự tôi luyện mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, lúc này trên người ai cũng có thương tích, đối với quá khứ tôi luyện này, bọn họ thậm chí còn không có quá nhiều cảm giác thật, duy nhất có đồng bạn đã chết ngày càng chân thực

Không ai có thể không trả giá cho không gian sinh tồn của bản thân, bọn họ đã trả giá, rất nhiều người thậm chí đã trả giá bằng chính sự sinh tồn.

So với đại quân mười vạn mà trước đó Lý Càn Thuận ép tới, cờ xí che trời rợp đất, nhánh quân đội trước mắt này nhỏ bé đến đáng thương. Nhưng cũng tại thời khắc này, cho dù là bị thương đau đớn khắp người đứng trên chiến trường này, đội hình của bọn họ cũng dường như có tinh khí sục sôi vọt thẳng lên cao, khuấy động bầu trời.

Quân trận trên Đổng Chí Nguyên đột nhiên phát ra một hồi gầm rống, tiếng rống như sấm sét, một tiếng rồi một tiếng nữa, tiếng kèn quân mạnh mẽ cổ xưa vang lên trên chiến trường, truyền đi xa xa theo gió chiều.

Đây là lễ tế.

Trên đồng bằng ngày hôm nay, bọn họ vẫn chưa từng nghĩ tới chúc mừng. Đối với sự ra đi của các dũng sĩ, bọn họ dùng tiếng gào thét và kèn hiệu, mở đường cho những người ấy.

Còn vô số chuyện vẫn đang ở phía sau chờ đợi bọn họ. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này, bọn họ muốn nghỉ ngơi rồi......

......

Các nơi Tây Bắc, lúc này vẫn đang trong cái nóng oi bức được gọi là “thu lột da”, mấy ngàn Chủng gia quân do Chủng Liệt suất lĩnh bị hơn một vạn quân Tây Hạ truy đuổi, đang chuyển dời về phía nam. Hắn cũng có biết về cuộc tiến công của đại quân Tây Hạ trên Đổng Chí Nguyên. Nhánh quân đột nhiên lao ra từ trong núi đó đã bất ngờ hạ gục Thiết Diêu Tử với lợi thế về hỏa khí. Đối diện với mười vạn đại quân, bọn họ có lẽ chỉ có thể rút lui, nhưng lúc này, cũng coi như có thể cho mình cơ hội tạm nghỉ, bất luận thế nào, bản thân cũng nên uy hiếp đường lui, các nơi Nguyên, Khánh của Lý Càn Thuận, trợ giúp một ít cho bọn họ.

*Thu lột da: tiết trời vào thu, thời tiết vẫn còn rất nóng, mọi người không chịu nổi cái nóng sẽ lột sạch quần áo, cho nên mới có cách nói này.

Đội quân giết vua này khá là cường hãn, nếu như có thể thu về dưới trướng, có lẽ hình thế Tây Bắc vẫn còn có thể chuyển biến, chẳng qua bọn họ bướng bỉnh khó phục tùng, khi dùng phải thận trọng. Có điều cũng không sao, cho dù hợp tác cùng bàn mưu trước, một khi Tây Hạ có thể đuổi đi được, Chủng gia ở một đất Tây Bắc này, vẫn chiếm danh phận đại nghĩa và chính thống, đương nhiên có thể chế ngự bọn họ.

Mặt đông bắc, sau khi nhận được tin tức Thiết Diêu Tử bị hủy diệt, Chiết gia quân đã huy động toàn bộ lực lượng mà ra, thuận thế xuống phía nam. Chiết Khả Cầu lĩnh quân đang cảm thán, quả nhiên là người bị ép cuống lên là đáng sợ nhất —— trước đó hắn đã biết về tình hình thiếu lương của một vùng Tiểu Thương Hà đó —— dự định đánh hạ Thanh Giản làm thành quả thắng lợi. Trước đó hắn đích thực sợ quân đội Tây Hạ ép tới, tuy nhiên nếu Thiết Diêu Tử đã bị tiêu diệt, Chiết gia quân sẽ có thể tỷ thí với Lý Càn Thuận rồi. Còn về nhánh Hắc Kỳ quân đó, nếu bọn họ đã lấy được Diên Châu, cũng không ngại để bọn họ tiếp tục thu hút sự chú ý của Lý Càn Thuận, chẳng qua bản thân cũng phải nghĩ cách làm rõ át chủ bài tiêu diệt Thiết Diêu Tử của bọn họ mới được.

Người giết vua không thể dùng, hắn cũng không dám dùng. Nhưng thiên hạ này, kẻ lợi hại tự có vị trí của hắn, bọn họ có thể sống sót dưới lửa giận của Lý Càn Thuận hay không, hắn không quan tâm nữa.

Tiểu Thương Hà, tranh biện giữa người trẻ tuổi và lão nhân vẫn tiếp diễn mỗi ngày, nhưng trong hai ngày này, hai người đều có chút lơ đễnh, mỗi lúc trạng thái như vậy, lời Ninh Nghị nói, cũng ngày càng không kiêng nể gì nữa.

- ……Phương pháp luyện binh hiện giờ của Tiểu Thương Hà, là có hạn chế, vị trí mà chúng ta đang ở, cũng có chút đặc thù. Nhưng nếu như Tả công đã nói, nếu thật sự đánh với Nho gia, đánh với thiên hạ, đao sắc thấy máu, đối chọi gay gắt, cũng không phải là không có cách, nếu như toàn thiên hạ thật sự ép tới, các người không tiếc tất cả đều phải xử lý ta trước, vậy ta việc gì phải cố kỵ……chẳng hạn, ta có thể chia đều quyền ruộng đất trước, để người làm nông ai cũng có ruộng cày, sau đó ta lại……

- ……Trọng tâm mà ta muốn đánh, là tình lý pháp! Chỉ có thứ tự của ba chữ tình lý pháp này, là cặn bã lớn nhất của Nho gia……không sai không sai, ngài nói không sai, nhưng nếu thế đạo lại thay đổi, chữ lý bắt buộc phải đứng đầu……ơ kìa, ngài mắng ta có tác dụng gì, chúng ta nói đạo lý đi……

Lão nhân lại nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Đi vào trong sân, hoàng hôn đã rực lửa, Tô Đàn Nhi đang dạy Ninh Hi đọc viết trong sân, nhìn thấy Ninh Nghị bước ra, cười cười:

- Tướng công, ngươi lại cãi thắng rồi.

Chỉ thấy Ninh Nghị nhìn về phía xa, còn có chút thất thần, một lúc sau mới phản ứng lại, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu cười khổ:

- Không tính, có một số thứ nói bây giờ là nói càn, không nên nói ra.

Hắn nhìn về hướng mặt trời xuống phía tây, Tô Đàn Nhi biết hắn đang lo lắng chuyện gì, không quấy rầy hắn nữa. Qua một lúc sau, Ninh Nghị mới hít một hơi rồi lại thở dài một hơi, lắc đầu như đang chế giễu sự mất bình tĩnh của mình. Suy nghĩ rồi đi về phòng.

Kỵ binh truyền tin, lúc này đã đang trên đường cách bên ngoài mấy trăm cây số.

Trại Thanh Mộc, bầu không khí căng thẳng và nặng nề đang bao trùm tất cả.

Bên ngoài mấy ngàn dặm hướng đông nam, đội ngũ của Khang Vương phủ đi lên phía bắc, tới Ứng Thiên. Thiên hạ trầm mặc này, đang chuẩn bị cho lễ mừng đăng cơ của tân hoàng.

Sấm sét sắp sửa cuộn tới.

Bình Luận (0)
Comment