Buổi tối cuộc chiến kết thúc đó, không có giấc mơ.
Cơn đau không lúc nào giảm bớt, đã không liên quan gì đến việc có bị thương không, thương thế nặng hay nhẹ nữa. Cả cơ thể đều không giống như của mình, vào ban ngày của mùng một tháng bảy, khi tri giác dần dần quay lại, là khắp người từ trên xuống dưới nóng bừng như lửa đốt, ngàn vạn con trùng đang bò qua bò lại trong máu. Đến đêm hôm nay, giấc mơ đã trở về.
Đó là tầm nhìn trong bầu trời đen kịt, kẻ địch như thủy triều, mũi tên tung bay tới, không biết là lưỡi đao sắc bén hay gió lạnh cứa lên má. Nhưng bầu trời đen kịt đó không có vẻ ngột ngạt, xung quanh cũng có người, cưỡi chiến mã đang phi nước đại, bọn họ cùng tiến lên phía trước nghênh đón.
Có người vung trường kích ngang dọc, chém giết ở chỗ không xa, đó là bóng dáng quen thuộc, xung quanh bao nhiêu kẻ địch tràn lên, vậy mà cũng không thể nhấn chìm hắn. Cũng có người từ bên cạnh vượt lên:
- Để ta đi.
- ……Theo ta xung trận.
Sau khi nói câu đơn giản, bóng người thường ngày ít nói đó dẫn theo người dưới trướng xông ra ngoài, bên cạnh có lính cần vụ* của hắn, là một người trẻ tuổi khá hoạt bát, khác với thượng cấp của hắn, thích nói chuyện cũng thích cười, lúc này lại chỉ mím môi, ánh mắt sắt đá.
*Lính cần vụ: chuyên đảm nhận công việc tạp vụ trong quân đội.
- Chu Hoan, Tiểu Dư……
Trong lòng hắn cảm thấy không đúng, trận kỵ như nước đó chạy nhanh qua người hắn, xông tới trận địch phía trước, cứ xông lên mãi, đẩy ra vô số kẻ địch……
Trong tối tăm, Lưu Thừa Tông ngồi dậy.
Tiếng vang trong tai tựa như ảo giác:
- Để ta đi……
Trong lúc bừng tỉnh này, bọn họ dường như vẫn còn sống, vẫn đang xông tới những kẻ địch đó. Nhưng mà sự tĩnh mịch trong lều như đáy giếng, hắn ngồi trên giường rất lâu. Người đã chết, chung quy vẫn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lưu Thừa Tông đứng dậy khoác y phục vào, vén rèm đi ra khỏi lều, lính cần vụ bên cạnh muốn ra theo nhưng bị hắn ngăn lại. Tiệc mừng đêm qua kéo dài không ít thời gian, có điều, trong nơi đóng quân vào lúc sáng sớm này, lửa trại đã bắt đầu trở nên ảm đạm, màn đêm sâu xa mà yên tĩnh. Có một số chiến sĩ ngủ gục bên đống lửa, Lưu Thừa Tông từ đầu phía sau lều vải qua đó, lại thấy một chiến sĩ ngồi tựa vào rương gỗ vẫn đang mở trừng mắt, ánh mắt hắn nhìn vào bầu trời đêm, không hề nhúc nhích, tối hôm trước, một số chiến sĩ chính là chết một cách lặng lẽ như thế. Lưu Thừa Tông đứng một lúc, thật lâu sau mới thấy ánh mắt chiến sĩ đó khẽ chớp.
Một chiến sĩ ngồi trong bóng râm của căn lều, dùng mảnh vải lau thanh trường đao trong tay mình, miệng đang lẩm bẩm nói gì đó.
Binh sĩ phụ trách canh gác đứng trên đống hàng hóa chất cao, tay nắm trường thương, không hề nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn vào bóng đêm sâu đằng xa, cũng giống như ngẩn ngơ xuất thần.
Trong đêm này, không biết có bao nhiêu người bừng mở mắt từ trong giấc mộng, sau đó rất lâu không có cách nào ngủ lại được nữa.
Hắn đi tới lều vải của những người bị thương nặng, nhưng không đi vào, tiếng rên rỉ đau đớn từ bên trong truyền ra, thỉnh thoảng có người đồng hành chữa trị di chuyển. Đây có thể là khu vực không yên tĩnh nhất trong cả nơi đóng quân này rồi. Lúc đi ra khỏi chỗ này, trong bóng tối bên ngoài, cũng có động tĩnh.
Hơi có mùi máu tanh truyền tới, bóng người và ngọn đuốc đang di động ở đó, cửa bên này có lính gác đang đứng nghiêm, Lưu Thừa Tông đi tới thấp giọng dò hỏi:
- Sao thế?
- Báo cáo. Có một bầy sói tới, người của chúng ta đã ra ngoài giết rồi, hiện giờ đang lóc da lấy thịt.
- Nhưng thịt sói ăn không ngon a.
- Mọi người đang nghĩ, lần này người Tây Hạ tới, tuy rằng đã bị đánh tan, nhưng lương thực của Tây Bắc này, sợ là cũng còn lại không nhiều, thứ có thể ăn được, dù sao càng nhiều càng tốt.
Lưu Thừa Tông gật gật đầu, vỗ vỗ vai người đó, binh sĩ đằng xa nhóm lửa lên. Có người cầm lấy trường đao, rạch bụng xác sói ra. Trong hình bóng phản chiếu bởi ánh lửa, còn có người đang thấp giọng cười nói.
Hắn nhìn vài cái, rồi quay đầu rời khỏi.
Chân trời tăm tối đã luồn lên màu xanh chì, cũng có binh sĩ đã sớm xuất hiện, bên cạnh đống lửa thiêu xác, một số binh sĩ đang ngồi trên chỗ đất trống, tất cả mọi người đều im lặng như tờ. Không biết từ lúc nào, La Nghiệp cũng đã tới, huynh đệ dưới trướng hắn cũng có không ít người đều chết trong trận đại chiến này, trong giấc mơ của hắn đêm đó, thiết nghĩ cũng có anh linh bất diệt xuất hiện.
Có người đi tới, lặng lẽ nắm một nắm tro, cho vào một cái túi nhỏ, màu trắng bạc dần dần sáng lên, trên đồng bằng, Tần Thiệu Khiêm lặng lẽ rắc tro vào gió, cách đó không xa, Lưu Thừa Tông cũng nắm một nắm tro rắc ra ngoài, để bọn họ bay trong gió ban mai giữa đất trời này.
Có người hét lên giữa cánh đồng.
- Sau ngày hôm nay, chúng ta cùng nhau rồi!
Buổi sáng hôm nay, mọi người dùng phương thức của mình, gửi gắm niềm thương nhớ trong lòng. Sau đó lúc lần nữa nắm chặt trường đao trong tay, bọn họ hiểu rõ: Trận chiến này, chúng ta thắng rồi.
Tĩnh Bình năm thứ hai, cuối tháng sáu, hơn chín ngàn Hắc Kỳ quân đã đánh bại hết tổng cộng tổng cộng mười sáu vạn đại quân Tây Hạ, bắt đầu trận chiến đầu tiên chấn động thiên hạ ở đất Tây Bắc.
……
Nguyên Châu, hơn sáu ngàn Chủng gia quân đang xuôi về nam, một đường ép tới vị trí châu thành Nguyên Châu. Buổi sáng mùng ba tháng bảy, đội quân dừng lại.
- Lý Càn Thuận đang bận thu lương, cũng đang bận đánh đuổi một vạn Hắc Kỳ quân đó, khó trông nom được trước sau, người ở lại Nguyên Châu, không phải tinh binh, rắc rối thực sự, là Lý Ất Mai theo sau chúng ta, binh lực của bọn chúng gấp đôi quân ta, lại có kỵ binh, nếu có thể đánh bại chúng, Lý Càn Thuận tất nhiên sẽ bị tổn thất rất lớn, chúng ta có thể lợi dụng tình hình chiếm lấy Nguyên Châu.
Trên chiến mã, Chủng Liệt đang chỉ vào bản đồ, trầm giọng nói mấy câu này. Năm nay hắn bốn mươi sáu tuổi, chinh chiến nửa đời, từ khi Nữ Chân hai lần nam hạ, Chủng gia quân liên tục tan tác, sau khi thành Thanh Giản bị phá, Chủng gia càng là mộ tổ bị đào bới, Tây quân Chủng gia danh chấn thiên hạ, giờ chỉ còn hơn sáu ngàn, hắn cũng là râu tóc bạc nửa, cả người như có đủ thứ chuyện quấn lấy đến nỗi đột nhiên già đi hai mươi tuổi. Có điều, trong quân trận lúc này, hắn vẫn có được khí thế trầm ổn và đầu óc tỉnh táo.
Lý Càn Thuận một đường đuổi theo, hắn suất lĩnh nhánh tàn bộ Chủng gia này không ngừng tất tả, đợi đến khi chủ lực đại quân Lý Càn Thuận về đông, hắn mới coi như hơi có cơ hội tạm nghỉ một chút. Đại quân Tây Hạ theo phía sau giờ vẫn còn số lượng một vạn hai ba ngàn, tướng lĩnh Lý Ất Mai cũng là trọng tướng của hoàng tộc Tây Hạ.
Phó tướng Tây quân bên cạnh hơi cau mày:
- Muốn đánh bại Lý Ất Mai, có lẽ tạm thời có thể được, nhưng mà quân ta giờ chỉ còn chừng này người, nếu như vẫn muốn lấy Nguyên Châu, tổn thất không nói, sau khi Lý Càn Thuận đuổi được quân Hắc Kỳ, đại quân nhất định ép tới, đến lúc đó chỉ sợ không còn sức chiến tiếp. Sao không tranh thủ cơ hội lần này, đi đến nơi khác tạm nghỉ ngơi một chút, sau khi chiêu binh mãi mã, mới hành động mạo hiểm.
Chủng Liệt nhìn hắn một cái:
- Chỉ cần chữ Chủng của Tây quân này vẫn còn, đi tới đâu Lý Càn Thuận sẽ không tới? Hắc Kỳ quân kia thiếu lương, công hạ Diên Châu còn biết tiến thủ, chúng ta có cơ hội này, còn có gì để do dự nữa. Chỉ cần có thể gây thêm phiền phức cho Lý Càn Thuận, chính là chuyện tốt đối với chúng ta, chiêu binh mãi mã, có thể vừa đánh vừa chiêu. Hơn nữa quân đội Hắc Kỳ đó hung hãn như vậy, đối diện Thiết Diêu Tử đều dám cứng rắn chiến đấu, chúng ta mang theo lá cờ Chủng gia này, nếu cả Nguyên Châu đều không lấy được, sau này há chẳng phải để người ta chê cười sao!?
Bao nhiêu năm trở lại đây, Chủng gia Tây quân hào khí cao ngất trời, tuy rằng đã bại trước trận của Nữ Chân, nhưng khí thế như vậy vẫn chưa tan đi. Hoặc có thể nói, chỉ cần Chủng gia vẫn còn, hào khí như vậy sẽ không phai mờ. Đám đông sau đó bắt đầu bàn luận đấu pháp và phần thắng khi đối đầu với Lý Ất Mai. Lúc bàn bạc được một nửa, thám báo đã tới.
—— Đại quân Lý Ất Mai rút về phía đông.
- Rút về đông?
Các tướng lĩnh cau mày:
- Là muốn tung hỏa mù, vòng lại công kích chúng ta sao?
- Hắn muốn vòng lại chỗ nào……
- Lập tức phái người theo dõi chặt bọn chúng……
- Lệnh cho toàn quân nâng cao cảnh giác……
Sự việc bất thường tất có chỗ kỳ lạ, đều là những người kinh qua chiến trận lâu năm, đám đông đầu tiên bèn bắt đầu đề phòng cẩn thận, ngươi một câu ta một lời suy đoán ý đồ chiến lược của đối phương. Cứ như vậy mà trôi qua chưa đến nửa canh giờ, có một thám báo đã tới.
- Lý Ất Mai có hành động gì rồi!?
- Chiến báo của Đổng Chí Nguyên……
Giây lát, bầu không khí kỳ dị bao trùm nơi này.
- Đây là……thứ ở đâu truyền tới……
Khi tin tức truyền vào Chủng gia quân, nhất thời không ai tin, mà tình báo tương tự như vậy cũng đang khuếch tán đi các phương hướng đông, bắc, nam. Khi nó được truyền vào Chiết gia quân đang xuôi nam, chờ đợi nó, vẫn là sự lên men thuộc về hai chữ “chân thực” trong bầu không khí quỷ dị. Trinh sát của Chiết gia ngày đêm lên phía bắc, trong buổi chiều ngày hôm nay, giao tình báo tương tự vào trong tay Chiết Khả Cầu. Chiết Khả Cầu trên chiến mã trầm mặc một lúc, không nói gì. Chỉ có ở chỗ gần hơn một chút, phản hồi mới xuất hiện tương đối nhanh chóng.
Bên ngoài thành Khánh Châu, trên một đội ngựa đang di chuyển chậm rãi, nữ tử quay đầu lại:
- Ha ha, mười vạn người……
Tiếng cười của nàng hơi có chút điên cuồng:
- Mười vạn người……
Thời gian nửa tháng, một đao bổ ra từ trong núi mặt đông bắc đó, bổ nát tất cả mọi thứ chắn ngay phía trước. Thủ đoạn của nam nhân đó, đều đã quét sạch những nhận thức cơ bản của con người. Nàng vốn dĩ cho rằng, rất nhiều những chướng ngại giăng xung quanh Tiểu Thương Hà kia, nên là một tấm lưới khổng lồ mới đúng.
Vốn dĩ cũng cho rằng, nương tựa vào Điền Hổ, dựa vào thế lực của Điền Hổ, một ngày nào đó, con cự hổ này sẽ cho hắn một đòn ấn tượng sâu sắc. Tuy nhiên trong giờ khắc này, khi nàng tưởng tượng đến tình cảnh cả thế lực của Hổ Vương chặn ngay trước mặt đối phương, đột nhiên cảm thấy……không có sức lực……
- Mười vạn người……
……