Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 876 - Chương 876: Sấm Vang Chớp Giật, Trường Phong Mênh Mang 22

Chương 876: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 22 Chương 876: Sấm vang chớp giật, trường phong mênh mang 22

Mùng bốn tháng bảy, tin tức dày đặc đã hoàn toàn đẩy ra trên đất Tây Bắc. Đội quân của Chiết Khả Cầu thẳng tiến đến thành Thanh Giản, lúc hắn quay đầu nhìn quân đội phía sau mình, lại đột nhiên cảm thấy, đất trời đều có chút thê lương.

Đội quân chưa đến vạn người đó, đánh bại hơn mười vạn quân Tây Hạ bằng một đòn tàn nhẫn đến cực điểm. Khi một đội quân như vậy xuất hiện trên đất đai Tây Bắc này, vị trí của mình, nên đặt ở đâu đây……

Bên ngoài thành Nguyên Châu, Chủng Liệt nhìn vào thành trì cách đó không xa, trong lòng cũng có tâm trạng tương tự. Đội quân phản nghịch giết vua đó, làm thế nào để đạt được tới trình độ này……

Trại Thanh Mộc đã kéo dài bầu không khí căng thẳng trong một thời gian dài, ngày hôm nay, tiếng hoan hô cực lớn kéo dài một đường từ bên ngoài cổng trại vào, sôi sục cả một sơn cốc. Một bên mé sơn cốc, có một gian nhà chuyên để sắp xếp cho người có thân phận đặc biệt. Một cô bé trên mặt có vết đao chạy như bay trên con đường nhìn có vẻ thô sơ đó:

- Tam gia gia! Tam gia gia ——

Trong gian nhà bên cạnh, từng người nhà họ Tô đang có vẻ ngạc nhiên, bối rối thậm chí không thể tin nổi mà châu đầu ghé tai.

- Tiểu Thất.

Tô Dũ thần sắc già nua, tinh thần cũng hơi uể oải đang ngồi trên ghế bập bênh, nheo mắt lại, đỡ lấy tiểu cô nương đang chạy băng băng tới.

- Sao thế? Chạy nhanh như vậy.

- Tam gia gia tam gia gia tam gia gia……

Tiểu cô nương khoa chân múa tay, bắt đầu kích động nói năng lộn xộn mà tường thuật lại tin tức nghe được đó, lão nhân trước là mỉm cười, sau đó nụ cười nhẹ kia dần mất, trở nên trầm tĩnh, nghiêm trang, đợi khi tiểu cô nương nói xong một lượt, ông ta giơ tay khẽ vuốt đầu cô bé, sau đó nghiêng tai nghe ngóng tiếng hoan hô trong mây kia. Ông ta cầm lấy gậy chống, run rẩy đứng dậy.

Từ khi Ninh Nghị tạo phản, gia tộc Tô thị bị cưỡng ép di dời tới đây, ngoại trừ những lúc đối diện với mấy đứa trẻ, trên mặt Tô Dũ chưa từng có nụ cười nào nữa. Ông ta không hiểu Ninh Nghị, cũng không hiểu được Tô Đàn Nhi, chẳng qua so với sự trách mắng hoặc sợ hãi của những tộc nhân khác, lão nhân càng có vẻ trầm mặc hơn. Những chuyện thế này, là thứ mà cả đời của vị lão nhân này chưa từng nghĩ tới, bọn họ đã sống ở đây được một năm. Trong thời gian này, không ít người nhà họ Tô còn chịu sự canh chừng và hạn chế, đến lần này người Nữ Chân uy hiếp trại Thanh Mộc ở phía bắc, bầu không khí trong trại căng thẳng, không ít người nhà họ Tô cũng âm thầm bàn bạc những chuyện khuất tất.

Lão nhân đều biết hết cả, ông ta biết sự ngu xuẩn của bọn họ, nhưng những đứa trẻ ông ta coi trọng nhất, đều đã tham gia vào hàng ngũ tạo phản, ông ta còn có gì có thể nghĩ nữa đây. Dáng vẻ như vậy, duy nhất chỉ đến lúc này, Tiểu Thất vẫn luôn theo cạnh bên người Tô Dũ mới nhìn thấy trên người lão nhân đột nhiên xuất hiện khí tức không giống lắm với ngày thường.

Ông ta chậm rãi đi lên phía trước, đi tới ven đường, sơn cốc hiện ra hình bậc thang, ở đây bèn có thể nhìn thấy đám người phía dưới, càng nghe thấy tiếng hoan hô đó rõ nét hơn. Lão nhân gật gật đầu, rồi lại gật gật đầu, chống gậy một lúc, qua một hồi lâu sau, tiểu cô nương mới nghe được giọng nói trầm thấp, khàn khàn truyền tới trong gió núi.

- Lợi hại……

- Con rể Tô gia ta……lợi hại……

- Tam gia gia……

Tiểu cô nương qua đó, kéo tay ông ta……

……

Tiểu Thương Hà, vào buổi chiều, bắt đầu có mưa.

Lão nhân sải bước đi trên con đường núi trơn trượt, quản sự theo cùng đang giơ ô, định đỡ ông ta, bị lão nhân một phát đẩy ra. Một tay ông ta đang cầm mảnh giấy, vẫn đang run run.

Khoảng sân trên sườn núi đã ở ngay phía trước, lão nhân cứ như vậy đi nhanh vào, trên gương mặt trước giờ luôn nghiêm túc của ông ta đã dính nước mưa, môi cũng đang run khẽ. Ninh Nghị đang ngồi dưới hiên ngắm mưa to đến xuất thần, mắt thấy đối phương tiến vào, bèn đứng dậy.

- Tả công, có chuyện gì mà gấp như vậy.

- Người của ngươi, người của ngươi……

Tả Đoan Hữu đưa tờ giấy qua đó, đây là tình báo mà Tả gia ông ta đưa tới. Lão nhân cũng không hề do dự gì giao ra:

- Người của ngươi, một vạn người, đã đánh bại đại mười vạn đại quân Tây Hạ. Bọn họ đánh bại được mười vạn đại quân Tây Hạ……

- Đúng á.

Ninh Nghị nhận lấy tình báo, cầm trên tay, gật gật đầu. Hắn không xem —— hiển nhiên, chuyện cần biết, hắn cũng đã biết đầu tiên rồi.

- Lão phu vốn dĩ lo lắng, ngươi để người của ngươi bỏ mạng hết bên ngoài rồi. Không ngờ tới……không ngờ tới các ngươi có thể làm được tới bước này. Ngươi, các ngươi đã cứu được cả Tây Bắc……

Với tính cách mà nói, Tả Đoan Hữu trước giờ là một lão nhân nghiêm túc lại có chút cực đoan, ông ta rất ít khi khen người khác. Nhưng trong giờ khắc này, ông ta không tiếc bày tỏ sự tán dương và kích động của mình đối với chuyện này. Ninh Nghị gật gật đầu lần nữa, thở dài một tiếng, khẽ cười.

- Đúng đó, ta……vốn dĩ cũng đang đoán bọn họ có làm được hay không. Tốt quá, bọn họ làm được rồi.

Tả Đoan Hữu liên tục gật đầu, ông ta đứng dưới mái hiên, nhìn trời mưa, rồi lại nhìn sang Ninh Nghị, khẽ cau mày:

- Người trẻ tuổi, thoải mái phải cười lớn. Ngươi đã đánh thắng trận rồi, còn giả vờ với lão già này làm gì!

Ninh Nghị mỉm cười, hắn nhìn Tả Đoan Hữu, cười một lúc:

- Nhưng mà đã chết rất nhiều người. Ta không xem chiến báo cũng biết, tất phải chết rất nhiều người.

- Há có thắng lợi nào mà không có người chết?

- Bọn họ đều là người tốt, người có giá trị, cũng là……người có tư cách sinh tồn.

Ninh Nghị nhìn cơn mưa lớn này, nói rằng:

- Một số người luôn nhìn nhận người với người không khác nhau là mấy, ta trước giờ không cho là như vậy, giữa người với người, có sự chênh lệch gấp mười, gấp trăm lần, có đủ thể loại, đủ sự khác biệt. Lão nhân gia người luôn nói, thứ ta dạy họ trong Tiểu Thương Hà, chưa chắc là trí tuệ, ta đồng ý. Tuy nhiên, thân là binh sĩ, có thể liều cả tính mạng của mình, làm được đến bước này, giành được thắng lợi thế này, bọn họ lẽ ra nên càng là người có tư cách sinh tồn.

Tả Đoan Hữu nhìn về phía trước, cũng gật gật đầu:

- Một điểm này, lão phu cũng đồng ý.

- Ví dụ như người tầm thường, một đời nước chảy bèo trôi, nếu không bị giết cố nhiên vui mừng, nếu có bị giết, ta cũng chưa bao giờ thấy quá thương xót cho bọn họ. Người sống trên đời, phải đánh đổi cho sự sinh tồn của bản thân, những người này đã đánh đổi……nhưng mà, mới càng khiến người ta đau lòng. Bọn họ nên sống sót nhất. Nếu như tất cả người trên đời đều có thể như vậy, hoặc là……ít nhiều làm được một chút ít, bọn họ đều có thể không cần phải chết.

Tả Đoan Hữu nhíu mày.

- Cho nên, ta vui mừng vì thắng lợi, đồng thời, cũng cảm thấy đau xót. Ta cảm thấy, sự đau xót này cũng là chuyện tốt.

Mưa ào ào trút xuống, giọng nói của Ninh Nghị bình tĩnh, trần thuật suy nghĩ phức tạp mà giản đơn này. Trong gian phòng bên cạnh, Cẩm Nhi thò đầu ra:

- Tướng công.

Nhìn thấy Tả Đoan Hữu ở đó, có chút ngại ngùng hạ thấp giọng:

- Đồ đạc thu dọn xong rồi.

- Ngươi muốn ra ngoài……

Tả Đoan Hữu nhìn bên đó một cái, lát sau, gật đầu nói:

- Cũng phải, các ngươi thắng rồi, phải tiếp nhận Diên Châu rồi nhỉ……

- Cũng không hẳn.

Phía trước khoảng sân, có một tiểu đội vệ binh, đang tập kết tới trong mưa, cũng có xe ngựa, Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, nhìn vào mấy người đang tụ tập.

- Đã đánh thắng rồi, người liều mạng nên có thời gian nghỉ ngơi.

Hắn nói:

- ……Đến lúc để những mưu hèn kế bẩn lên đài rồi.

Nghe lời này của Ninh Nghị, lão nhân khẽ cau mày……

Tháng bảy, Hắc Kỳ quân bước lên hành trình trở về Diên Châu, trong biên giới Tây Bắc, một lượng lớn đội quân Tây Hạ đang chạy trốn và tiến về các hướng khác nhau trong trạng thái hỗn loạn, trong thời gian mấy ngày vua Tây Hạ mất liên lạc, có mấy nhánh quân đội đã trở về phòng tuyến Hoành Sơn, một số quân đội đang cố thủ thành trì chiếm được. Tuy nhiên không lâu sau đó, lửa giận ấp ủ lâu ngày ở Tây Bắc, sắp sửa bùng phát vì sự tan vỡ chính diện của mười vạn đại quân đó.

Có lẽ vẫn còn một khoảng thời gian rất dài nữa trước khi toàn bộ sự kiện xâm lược phía nam của Tây Hạ biến mất. Trong Tiểu Thương Hà, kẻ phản nghịch lớn nhất đó cũng ra khỏi núi sau thắng lợi của Hắc Kỳ quân, đi về Diên Châu. Trung tuần tháng bảy, hệ thống hoàng đế mới tiến gần Ứng Thiên phủ, đã nhận được tin tức từ Tây Bắc truyền tới này. Một năm sau khi quân chủ Vũ triều bị giết trên điện, một vạn phản loạn Võ Thụy Doanh vung ra một đao trong bối cảnh hỗn loạn như vậy ở Tây Bắc, một đòn này, đã đánh tan lực lượng của cả Tây Hạ.

Thiên hạ sắp nghiêng, mới có quỷ ma múa loạn. Niên đại hỗn loạn nhất, thật sự sắp đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment