Ngày hai mươi bảy tháng hai, thời tiết bắt đầu ấm lên, cánh đồng hoang gần Chân Định tràn ngập những bông hoa với các màu sắc khác nhau.
Mặt đất có vẻ yên tĩnh, những con quạ bay xuống, mổ lên xác chết giữa những bông hoa dại kia. Máu tươi lan ra đã bắt đầu đông lại, Chân Định phủ, một trận đại chiến đã kết thúc được một ngày, thiết kỵ lan tràn, giẫm qua vùng đất này, tản ra trong phạm vi mấy chục dặm về phía nam, đội quân hơn mười vạn người, đang tháo chạy tứ tán.
Trung tuần tháng hai năm Kiến Sóc thứ hai Vũ triều, người Nữ Chân tuyên thệ xuất binh, mở màn cho lần chinh phạt Vũ triều thứ ba. Ngày hai mươi ba tháng hai, đội quân trung lộ Nữ Chân do Niêm Hãn suất lĩnh, vượt qua Nhạn Môn Quan không lâu bèn gặp phải sự ngăn cản của đại quân mười lăm vạn do tướng lĩnh Vũ triều Hậu Tín dẫn dắt.
Từ sau khi quân đội Nữ Chân phá Biện Lương và quay trở lại phía bắc vào năm ngoái, số lượng quân phụ thuộc vào Vũ triều trên danh nghĩa vẫn luôn tăng lên ở các khu vực mạn bắc Hoàng Hà và mạn nam Nhạn Môn Quan, một mặt, số lượng những kẻ vì muốn sinh tồn mà vào rừng làm cường đạo tăng vọt, một mặt khác, mấy nhánh quân đội trước đó từng đóng quân ở đây, vì để ứng phó với chiến sự tương lai, và cả củng cố địa bàn của mình, luôn dùng tư thế tạm thích ứng để không ngừng tăng cường quân bị.
Đến khi Khang Vương lên ngôi, đổi hiệu thành Kiến Sóc, Tông Trạch người phụ trách các công việc phòng thủ phía bắc không ngại xa xôi vất vả đi lại, trước sau thu nạp và tổ chức biên chế hàng vạn đến hàng chục vạn lực lượng dân gian ở mạn bắc Hoàng Hà vào hệ thống quân đội chính quy Vũ triều, lúc này, trên đất đai của mạn bắc Hoàng Hà, từng nhóm sơn phỉ, lực lượng quân đội cát cứ các phương này, đã hình thành nên phòng tuyến thứ nhất thống nhất đối ngoại, chống lại người Nữ Chân.
Hậu Tín Hậu Văn Kính vốn là thống soái của Võ Thắng quân, lần này người Nữ Chân nam hạ, hắn không lựa chọn tránh lui, nói với thuộc hạ:
- Quốc gia gặp nguy, đại trượng phu buộc phải gặp khó tiến lên.
Cho nên tuyên thệ mà tới, trong lúc giao chiến, Tông Hàn thấy đội quân này sĩ khí đang thịnh, nên không đối đầu, hai bên tới lui thăm dò hai ngày, sáng sớm ngày hai mươi sáu tháng hai, phát động tiến công đối với quân đội của Hậu Tín bằng thiết kỵ.
Võ Thắng quân lúc này, đã từng bại dưới tay người Nữ Chân trong hai lần đối phương nam chinh trước đó, lúc này vội vã tăng cường quân bị đến mười lăm vạn, bản thân cũng là vàng thau lẫn lộn. Tông Hàn tập kích vào đêm, Hậu Tín vốn dĩ vẫn coi như có chút chuẩn bị, nhưng mà sau khi tiếp địch, hơn mười vạn người vẫn xảy ra binh biến. Kỵ binh của Nữ Chân đâm xuyên phòng tuyến của Võ Thắng quân như nước lũ, tối đó, thi thể binh sĩ bị người Nữ Chân giết chết chất đống như núi, máu chảy thành sông, vào ngày hai mươi sáu, Ngân Thuật Khả thuận thế công hãm Chân Định phủ.
Sáng sớm ngày hai mươi bảy, binh sĩ tan tác chen chúc trên con đường, dãy núi phía nam Chân Định. Những binh sĩ tốt xấu lẫn lộn này điên cuồng tháo chạy về nam, có một số vốn dĩ xuất thân từ thổ phỉ giặc cỏ, sau khi được quân đội chính quy chiêu an và thu nạp, quản chế bởi quân pháp, cũng khơi dậy một đợt tâm huyết muốn chiến đấu với người Nữ Chân, nhưng mà trong quá trình đào thoát, những thứ này cuối cùng đã biến mất gần như không còn.
Trong huyện Nguyên Xương bên ngoài Chân Định sáu mươi dặm, đợt binh sĩ đầu tiên chen chúc tán loạn tới, trật tự đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, một tốp đội ngũ mấy trăm người xua đuổi bách tính trong huyện thành, nói cho họ biết tin tức người Nữ Chân giết tới, thúc giục mọi người chạy khỏi nơi này. Trong sự xua đuổi đó, bọn họ cũng bắt đầu cướp bóc tài phú, thóc gạo đã không có nhiều trong huyện thành, đồng thời đã xuất hiện hiện tượng cường bạo phụ nữ, huyện lệnh Lưu Đông Tu thử ngăn chặn cảnh tượng loạn lạc này, vào chiều nay, hắn bị giết chết trong sự xung đột, xác chết phơi tại đại đường huyện nha, không lâu sau đó, binh sĩ cướp bóc cũng tan tác như chim muông.
Những nơi xảy ra loại hiện tượng này, không chỉ có một vùng huyện Nguyên Xương. Các nơi Chân Định, Thái Nguyên vốn đã chịu đủ khói lửa chiến tranh trong cuộc chiến trước, nói theo một nghĩa nào đó, gần như đã là nơi bị bỏ rơi. Binh sĩ trên đường tứ tán đã hiểu được đại thế vùng phụ cận này đã mất. Vẫn có những người nhiệt huyết, bận lòng chạy về phía nam, gia nhập những quân đội, nghĩa quân khác, còn phần lớn bắt đầu lo nghĩ cho bản thân mình, hoặc trốn vào núi, hoặc bỏ đi nơi xa. Trong khoảng thời gian này, có không ít kẻ tìm kiếm thôn dân dân làng lân cận cướp bóc một lượt, hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó.
Thời kỳ bình định, thổ phỉ được chiêu an trở thành quân nhân, sau khi chiến bại, quân nhân bèn một lần nữa hóa thành sơn phỉ.
Bên trong mười vạn người tứ tán chạy tan tác, cuốn theo càng nhiều người tháo chạy hơn, trinh sát, thám báo các nơi tản mạn về các hướng khác nhau với tốc độ nhanh hơn nữa. Với phương thức như vậy, tin tức người Nữ Chân khí thế hùng hổ đã đẩy tới toàn bộ thiên hạ như thủy triều.
Càng có nhiều quân đội hơn nữa tập kết ở mạn bắc Hoàng Hà, nhưng mà sau khi được hiểu biết thêm về uy lực dùng binh của chiến thần Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Hàn, mọi người nhiều hơn là bắt đầu áp dụng thái độ cẩn thận, không dám có hành động liều lĩnh thêm nữa.
Phòng tuyến Hoàng Hà, Tông Trạch nhanh chóng tập kết binh lực có hạn trong tay, về việc gia cố phòng thủ ở Biện Lương, ven bờ Hoàng Hà, cùng lúc với việc viết thư ổn định quân tâm mấy nhánh nghĩa quân ở mạn bắc Hoàng Hà, ông ta cũng dâng chiếu đi Ứng Thiên, hy vọng bệ hạ lúc này có thể kiên quyết chống cự, để tăng sĩ khí quân tâm.
Mà tại Ứng Thiên, càng nhiều tin tức và tranh luận tràn ngập Kim Loan điện, hoàng đế Chu Ung hoàn toàn choáng váng, hắn mới đăng cơ nửa năm, quân đội Nữ Chân vô địch thiên hạ đã đánh tới phía nam. Lần này, Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn quân trung lộ lao thẳng xuống, hướng Thái Nguyên đã không còn chỗ hiểm có thể thủ, mà đội quân đông lộ do đám hoàng tử Nữ Chân Hoàn Nhan Tông Phụ, Hoàn Nhan Tông Bật nhào xuống Sơn Đông, khẩu hiệu đánh ra đều là tiêu diệt Vũ triều, bắt sống Chu Ung. Phòng tuyến đất bắc lúc này tuy rằng nhân số quân đội đang ở đỉnh cao, nhưng nhiều mà không dùng được, đối với việc bọn họ có thể chống đỡ Nữ Chân hay không, trên dưới triều đường, thật sự không ai có lòng tin.
Trong khoảng thời gian này, Tả tướng Lý Cương vẫn chủ trương phòng thủ nghiêm ngặt, kiên quyết kháng cự người Nữ Chân ở một tuyến Hoàng Hà, đợi quân cần vương đến phá vỡ đại quân Nữ Chân. Mà trong thành Ứng Thiên, vì chống cự Nữ Chân, lòng người căm phẫn, đám người thái học sinh Trần Đông, Âu Dương Triệt mỗi ngày bôn ba, hô hào chống cự.
Nhưng có thất bại của hai lần chống cự Nữ Chân trước đó, tiếng nói của phái chủ hòa trong triều đường lúc này cũng đã nổi lên, khác với thế cục của đám người Đường Khác ban đầu vì sợ chiến đấu mà bị khiển trách, lúc này, tiếng nói chủ trương tháo chạy về nam do Hữu tướng Hoàng Tiềm Thiện, Khu mật xứ Uông Bá Ngạn dẫn đầu cũng đã có thị trường. Không ít người cho rằng nếu Nữ Chân thật sự là thế lớn khó chống, có lẽ chỉ đành dời xuống phía nam trước, lấy không gian đổi lấy thời gian, dùng địa hình đường thủy chồng chéo phía nam, kiềm chế lợi thế chiến mã của người Nữ Chân.
Vì dù sao, chuyện Tĩnh Bình hoàng đế bị bắt lên phía bắc mới qua có một năm, hiện giờ vẫn là nỗi ô nhục lớn nhất của cả Vũ triều, nếu như Kiến Sóc đế mới lên ngôi cũng bị bắt đi, Vũ triều sợ là thật sự phải tiêu rồi.
Lý tính mà nói, trong mấy năm tiếp theo đây, nhánh đại quân Nữ Chân nhanh chóng quật khởi thậm chí bây giờ còn chưa thấy suy yếu này, thoạt nhìn đều giống như vô địch thiên hạ, cũng không ai có thể chống lại —— tuy rằng dường như đã từng có một nhánh quân, nhưng đối với chư công triều đường hiện nay, đều có chút không thể quá cân nhắc đến nó, vì dù sao đầu lĩnh của nhánh quân đó từng ngạo nghễ nói với bọn họ trên điện Kim Loan:
- Một đám phế vật.
Nếu như người đó chỉ là đánh chết Đồng Quán, giết chết Chu Triết, có lẽ cũng thôi đi. Nhưng mà một câu nói như vậy, thực ra cũng đã nói rõ, trong mắt đối phương, những người khác không khác gì với tham quan, gian thần trong miệng bọn họ. Đây là thứ mà đám người bao gồm cả Lý Cương vẫn không thể chịu đựng nổi.
Hiện giờ, thế cục Tây Bắc mà người đó đang ở, cũng đã hoàn toàn khiến người ta không thể dự đoán.
Tiểu Thương Hà cũng đã đột nhiên trở nên khẩn trương rồi.
Huấn luyện đối với binh sĩ, mỗi ngày đều đang tiến hành. Hàng hóa một lượng lớn, có thể vơ vét ở bên ngoài vào, cũng không ngừng ra ra vào vào trong núi này —— trong đó cũng bao gồm sự qua lại với trại Thanh Mộc.
Bên bãi sông, một buổi huấn luyện vừa mới hoàn tất, La Nghiệp bỏ lại những binh sĩ gần như mệt lả người kia, vốc nước sông lên vội vàng rửa mặt, rồi bước nhanh về phía doanh trại, cầm lấy quyển sổ nhỏ và bút than ra, lúc đi tới quần thể phòng ốc ở sườn núi, gặp được hai binh sĩ thần sắc nghiêm túc đang chạy đi vội. Hai người này đều là thành viên của Mật Trinh bộ trong hệ thống Trúc Ký, La Nghiệp cũng quen biết bọn họ, giữ một người lại:
- Sao vậy?
Tin tức Nữ Chân xâm lược phía nam truyền tới, bầu không khí trong cốc của cả Tiểu Thương Hà cũng bắt đầu khẩn trương và tiêu điều, những người quản tình báo mỗi ngày sợ là đều sẽ bị người khác hỏi thăm rất nhiều lần, hy vọng sớm nghe ngóng được tin tức cụ thể bên ngoài trước một bước. Người đó cũng cực kỳ thân với La Nghiệp, đều là thành viên của Hoa Viêm hội, nhìn ngó xung quanh, có chút khó xử:
- Không phải chuyện bên ngoài, lần này có thể sẽ phải bị xử phạt.
- Chuyện gì vậy?
La Nghiệp nhíu mày:
- Các người phạm lỗi gì à?
- Mặt bắc, chuyện của Lư chưởng quầy, ngươi cũng biết đó. Có người nói cho người nhà hắn biết, hôm nay mẫu thân của Minh Phường đi tìm Ninh tiên sinh khóc lóc kể lể, hy vọng có tin tức chính xác.