Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 896 - Chương 896: Xuân Đến Ta Không Mở Miệng Trước 2

Chương 896: Xuân đến ta không mở miệng trước 2 Chương 896: Xuân đến ta không mở miệng trước 2

Lời nói của hắn cực kỳ nhanh, nói tới chuyện này, La Nghiệp gật gật đầu, hắn cũng biết đến tin tức này. Vốn dĩ lúc ở Vũ triều, dưới danh nghĩa Hữu tướng phủ có Mật Trinh Tư, một bộ phận trong đó đã dung nhập vào Trúc Ký, sau khi Ninh Nghị tạo phản, hệ thống tình báo trong Trúc Ký vẫn lấy tên là Mật Trinh. Một trong ba người phụ trách trong đó, chính là Lư Diên Niên Lư chưởng quầy, năm ngoái là Lư chưởng quầy khai thông đường mậu dịch đầu tiên phía bắc Kim quốc, chuộc về một số thợ thủ công bị người Nữ Chân bắt đi, nhi tử của hắn Lư Minh Phường hay nói hay cười, có chút giao tình với La Nghiệp, năm nay chưa tới hai mươi, xưa nay vẫn hay theo Lư Diên Niên làm việc.

Lần này trước khi Nữ Chân nam hạ, mặt bắc đột nhiên bắt đầu quét sạch gian tế người phương nam, sau mấy ngày im hơi lặng tiếng, do thành viên Trúc Ký trốn chạy từ phía bắc về mang theo tin tức, tiểu đội tình báo do Lư Diên Niên dẫn dắt xông pha đi đầu, bị phục kích ở Vân Trung, Lư Diên Niên chưởng quầy sợ là đã chết, những người còn lại cũng lành ít dữ nhiều. Hành động lần này của cao tầng Nữ Chân cực kỳ ác liệt, vì để phối hợp đại quân nam hạ, trong một vùng mười sáu châu Yến Vân dấy lên một màn gió tanh mưa máu đáng sợ, người Hán chỉ cần hơi có hiềm nghi sẽ gặp phải đồ sát.

Đám người Trúc Ký đối mặt với chuyện này tuy rằng trước đó đã có phương án dự phòng, nhưng dưới bầu không khí đồ sát không coi người Hán là người này, cũng là tổn thất nặng nề. Sau đó tin tức đại quân Nữ Chân ồ ạt xuôi nam mới truyền tới.

La Nghiệp khẽ nghĩ ngợi:

- Hoắc thẩm thật ra cũng là người hiểu chuyện, hẳn sẽ không gây thêm quá nhiều phiền phức cho Ninh tiên sinh mới đúng.

- Không phải vì cái này……

Người kia thở dài một tiếng, xa xa nhìn thấy một đồng bạn khác đã đang vẫy tay thúc giục, phất phất tay:

- Ầy, qua một thời gian nữa ngươi sẽ biết thôi. Chuyện này không được truyền ra ngoài, càng không được nhắc với người khác nữa.

Hắn nhấc chân là đi ngay, La Nghiệp phản ứng lại:

- Ta biết rồi.

Trong khoảng sân trên sườn núi, Tô Đàn Nhi bầu bạn với Lư gia phụ nhân đang khóc lóc nỉ non, đang nhẹ nhàng an ủi —— thực ra đối với bất cứ một nữ nhân nào mà nói, trong tình huống trượng phu, nhi tử đều có khả năng đã chết, an ủi sợ rằng đều là vô lực.

Mà trong một gian phòng nghị sự ở chỗ khác, trung cao tầng của bộ phận tình báo Trúc Ký đều đã tề tựu tới, Ninh Nghị lạnh lùng nhìn bọn họ:

- ……Các ngươi cảm thấy người trong sơn cốc đều không có vấn đề, các ngươi cảm thấy bằng hữu bên cạnh mình đều trung thành đáng tin cậy, bản thân các ngươi cảm thấy có một số chuyện là chuyện lớn, có một số chuyện là chuyện nhỏ, cho nên chuyện nhỏ mới có thể lơ là thiếu cảnh giác. Các ngươi có biết không, các ngươi đang làm tình báo đấy!

- Hiện giờ có lẽ các ngươi vẫn không nhìn rõ được tầm quan trọng của bản thân mình, cho dù ta đã nhắc đi nhắc lại với các ngươi nhiều lần! Các ngươi là mắt xích quan trọng nhất trong chiến tranh sinh tử, liệu địch tiên cơ! Liệu địch tiên cơ, là khái niệm gì! Các ngươi đang đối diện với kẻ địch gì!

*Liệu địch tiên cơ: liệu: dự liệu, dự tính; cơ: vạch kế hoạch, có nghĩa là vạch kế hoạch trước đối thủ một bước.

- Người Nữ Chân, bọn họ đã bắt đầu xuôi nam, không ai có thể chặn đứng được bọn họ, chúng ta cũng không thể! Tiểu Thương Hà trại Thanh Mộc cộng lại chưa đến năm vạn người, còn không xứng nhét kẽ răng cho bọn họ. Các ngươi cho rằng người bên cạnh đều đáng tin, nói không chừng lúc nào đó sẽ có kẻ tham sống sợ chết nương nhờ bọn họ! Sự tín nhiệm của các ngươi không có ý nghĩa, cho rằng là đương nhiên của các ngươi không có ý nghĩa, kỷ luật mới có ý nghĩa! Các ngươi bớt đi một sơ sót, thêm một thành quả, đồng bạn của các ngươi, có thể sẽ sống sót thêm mấy trăm mấy ngàn người, nếu các ngươi đã cảm thấy bọn họ đáng tín nhiệm đáng tin cậy, các ngươi nên có kỷ luật nghiêm khắc nhất chịu trách nhiệm với bọn họ.

- Hoắc thẩm là một nữ nhân thấu tình đạt lý, nhưng bất kể có thấu tình đạt lý hay không, Lư chưởng quầy có thể sẽ không trở về được nữa. Nếu như các ngươi lợi hại hơn, trước khi người Nữ Chân ra tay, các ngươi sẽ có thể phát giác ra được hành động của bọn họ. Các ngươi có không gian để nâng cao không? Ta cảm thấy, chúng ta có thể ra tay trước với điểm yếu của bản thân, lần này, chỉ cần từng thảo luận với người bên cạnh tin tức chưa được công khai, đều phải chịu phạt! Các ngươi cảm thấy có vấn đề gì không?

Lời này của hắn vừa nói xong, trong phòng vang lên một trận:

- Không có.

Ninh Nghị gõ mấy cái xuống bàn:

- Người Nữ Chân sắp tới rồi, chúng ta có chịu ảnh hưởng hay không, rất khó nói, nhưng rất có khả năng, có bao nhiêu sự chuẩn bị có thể đều không đủ. Đánh bại Tây Hạ, không phải chuyện gì tốt đẹp, chúng ta đã tiến vào tầm mắt người khác quá sớm rồi, đây thực ra là tình huống xấu nhất, các ngươi……

Hắn vẫn chưa nói xong, bên ngoài có người báo cáo, đó là Tiểu Hắc phụ trách truyền tin cho hắn, hắn bước tới nói mấy câu, Ninh Nghị dừng lại, sau đó nhìn vào đám đông trong phòng:

Tình huống xấu nhất, vẫn là tới rồi.

Ngày hôm nay, trong những người trong phòng, không có mấy người nghe thấy nội dung câu nói kia, cho dù nghe được, cũng không truyền ra ngoài, nhưng mà tối hôm nay, phần lớn trong cốc vẫn biết được đã xảy ra chuyện gì. Sứ giả do quân đội Nữ Chân phái tới đã đến trong cốc, truyền đạt thông điệp cuối cùng đối với Tiểu Thương Hà.

Nghe thấy tin tức này, trong thung lũng sông có người căm phẫn, có người hưng phấn, cũng có người trong lòng lo sợ. Chưa có sự tổ chức của bên trên, đám người La Nghiệp bèn tự phát triệu tập binh sĩ, mở họp động viên tinh thần, kiên định ý chí chiến đấu. Nhưng đương nhiên, quyết sách chân chính, vẫn phải do bên phía Ninh Nghị hạ xuống.

Trong đêm hôm nay không có mấy người biết được Ninh Nghị và sứ giả kia đã nói những gì. Ngày thứ hai, đám người La Nghiệp sau khi huấn luyện hoàn tất đã lên lớp theo lịch trình đã sắp xếp, tụ tập với nhau, thảo luận thế cục của đại quân Nữ Chân xuôi nam lần này.

Lúc này, tin tức điều động của đại quân Nữ Chân trong thung lũng sông đều đã rõ ràng. Quân trung lộ Tông Hàn, quân đông lộ Tông Phụ, Tông Bật, đều nhắm thẳng vào Ứng Thiên, không cần cân nhắc. Mà thứ uy hiếp Tây Bắc thật sự, chính là quân tây lộ của người Nữ Chân, trong nhánh quân này, do người Kim hợp thành chỉ có vạn người, nhưng mà người lĩnh quân tuyệt đối không thể xem thường, chính là Hoàn Nhan Lâu Thất, một trong những đại tướng có chiến tích lớn lao nhất trong quân Nữ Chân.

Trong quân Nữ Chân, người này chiến công hiển hách, ban đầu chính là hắn đã bắt sống Thiên Tộ đế và Gia Luật Đại Thạch của Liêu quốc. Trong khoảng thời gian Nữ Chân hai lần chinh phạt Vũ triều, hắn từng chiến thắng vô số ở các vùng Thái Nguyên, Quan Thiểm, sở trường nhất là lấy Kim binh làm trung tâm, phụ trợ có lính hàng, ngụy binh, mở rộng đấu pháp tự thân, thường thường binh tướng dưới trướng càng đánh càng nhiều, đều cực kỳ có thủ đoạn trên phương diện chính trị quân sự, chiến lược chiến thuật. Cho dù lúc này trong người Nữ Chân đại tướng xuất hiện lớp lớp, sợ rằng hắn vẫn là kẻ mạnh nhất về mặt chiến thuật.

Như lời Ninh Nghị đã nói, cùng lúc với đánh bại Tây Hạ, Tiểu Thương Hà cũng đã sớm rơi vào tầm mắt người Nữ Chân, ví dụ việc sứ giả Nữ Chân tới đây đồng nghĩa với mưu đồ của cao tầng Kim quốc đối với bên này, vậy quân đội Tiểu Thương Hà rất có khả năng phải đối đầu với vị chiến tướng Nữ Chân vô địch này. Hắc Kỳ quân tuy rằng có chiến tích bảy ngàn người đánh bại đại quân Tây Hạ mười vạn, nhưng mà bên phía đối phương, kẻ địch liên tục bị đánh bại, sợ rằng phải tính bằng hàng trăm vạn rồi, hơn nữa chuyện chiến đấu chênh lệch xa về binh lực một so với hơn mười, ở đâu cũng có.

Một đám người đang thảo luận trong phòng, ngoài cửa dần dần truyền tới tiếng nói chuyện, trong âm thanh đó có Ninh Nghị, cũng có vài câu tiếng Hán hơi kỳ lại. Đám đông dừng cuộc thảo luận, bên phía cửa, Ninh Nghị và một bóng dáng mặc quan phục Kim quốc đã xuất hiện.

“Soạt” một tiếng vang lên, đám đông nhìn ra phía cửa, đồng loạt đứng dậy, sứ thần Kim quốc đó rõ ràng đã sững sờ một chút, Ninh Nghị nhìn khắp đám người trong phòng:

- Vị này là sứ giả tới từ Kim quốc, Phạm Hoằng Tế Phạm sứ thần, Phạm tiên sinh, đây là con em trong quân của ta.

Hắn khoát khoát tay:

- Chúng ta đi thôi.

Phạm Hoằng Tế đó nhìn một vòng, mỉm cười:

- Quả nhiên không hổ là anh hùng hào kiệt, chẳng trách có thể đánh được chiến tích như thế, ờ, đúng rồi, Phạm mỗ nhớ tới một chuyện.

- Ồ?

- Lúc rời khỏi Vân Trung, Cốc Thần đại nhân và Thời viện chủ có nhờ Phạm mỗ mang tới hai thứ, tặng cho Ninh tiên sinh chiêm ngưỡng, lúc này nhiều người như vậy ở đây, không ngại cùng xem thử.

Phạm Hoằng Tế đó đang nói, hai vệ sĩ theo phía sau đã tới, lấy ra hai chiếc hộp lớn vẫn luôn treo bên người, đi vào trong phòng, bên này Trần Phàm cười híp mắt đi tới, Ninh Nghị cũng mở tay ra, cười nói:

- Là lễ vật sao? Chúng ta vẫn nên qua một bên xem đi.

- Không sao cả, không sao cả.

Hai người kia thân hình cao lớn, nghĩ tới cũng là dũng sĩ trong quân Nữ Chân, lập tức bị Trần Phàm đè lại, trong sự từ chối đơn giản, bộp một tiếng, một trong hai cái hộp bị đè vỡ, Phạm Hoằng Tế thuận thế xốc cái hộp lên, có ít vôi bột tung ra, Phạm Hoằng Tế tóm lấy thứ bên trong cầm trên tay, ánh mắt Ninh Nghị khẽ ngưng đọng, không đổi nụ cười, nhưng không ít người bên trong đã nhìn thấy.

Đó là một cái đầu người.

Trong gian phòng trầm mặc giây lát, trong mơ hồ, dường như có người xiết chặt nắm tay hơi kêu răng rắc, giọng nói của Ninh Nghị vang lên:

- Thứ này mang tới đây, các người là có ý gì?

Lời nói của hắn đã trở nên bình thản, cũng không ngăn cản đối phương nữa, sứ giả tên Phạm Hoằng Tế này mỉm cười, bưng lấy cái đầu người đã được ướp vôi đó, đi vào bên trong cửa, đặt đầu người lên bàn. Mà một tên vệ sĩ khác cũng cầm theo hộp gỗ đi vào, đặt xuống, mở hộp ra.

Trong gian phòng, tất cả mọi người đều bình tĩnh nhìn về bên này, ánh mắt Phạm Hoằng Tế nhìn thẳng bọn họ, cười rồi quét qua.

- Không có gì, trước đây không lâu, có một số người gây chuyện trong Vân Trung Phủ, đây là hai vị trong số đó. Bọn họ muốn mua nô lệ người Hán ở Vân Trung Phủ, đưa về Trung Nguyên, loại chuyện này Kim quốc chúng ta không cho phép, nhưng hai vị này là dũng sĩ, sau khi bọn họ bị bắt, có tra tấn thế nào đều không chịu nói ra lai lịch của mình, cuối cùng tự vẫn mà chết. Cốc Thần đại nhân xúc động vì sự dũng cảm quyết đoán của họ, thậm chí bội phục, nói, đây có thể là người của các vị, nhờ Phạm mỗ đưa tới cho các người nhận thử, nếu đúng thật, cũng tiện cho bọn họ được chôn cất tử tế.

Phạm Hoằng Tế mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, ánh mắt Ninh Nghị cũng bình tĩnh, mang theo nụ cười, ánh mắt của đám người trong phòng cũng đều bình tĩnh, có người khóe miệng còn nhếch lên một vòng cung. Đây là sự yên tĩnh quỷ dị tới cực điểm, sát khí dường như đang ấp ủ, tứ tán. Nhưng mà Phạm Hoằng Tế không sợ bất cứ ai, hắn là sứ giả của nhánh quân mạnh nhất thiên hạ này, hắn không cần sợ hãi bất cứ ai, cũng không cần sợ hãi bất cứ chuyện gì.

Trên bàn, hai mắt Lư Diên Niên mở ra, yên lặng nhìn trừng trừng phía trước, trống rỗng và tĩnh mịch.

Chính cùng lúc với quân đội Nữ Chân đang lao xuống cả thiên hạ, trong một góc của Tây Bắc này, thời gian, đang ngưng đọng một cách ngắn ngủi.

Một khúc nhạc đệm nho nhỏ……

Bình Luận (0)
Comment