Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 897 - Chương 897: Nghiến Răng

Chương 897: Nghiến răng Chương 897: Nghiến răng

Ánh sáng và bụi bay vần vũ, trong ngoài gian phòng im ắng, giống như không có ai ở đó. Hơi thở mùa xuân hơi se lạnh, mang theo chút ẩm ướt thấm vào da thịt người. Phạm Hoằng Tế đứng đó, nhìn vào đám đông trong phòng, dò xét sắc mặt từng người. La Nghiệp nhìn hai cái đầu người trên bàn, sau đó bình tĩnh dời ánh mắt đi chỗ khác, Ninh Nghị đứng ngoài cửa mỉm cười, hắn đánh giá Phạm Hoằng Tế, sau đó cũng đánh giá biểu cảm đám đông trong phòng, đúng lúc Phạm Hoằng Tế dường như muốn nói gì đó, hắn đã mở miệng trước.

- Ha ha, Phạm sứ giả lá gan lớn thật, khiến người ta bội phục.

- Ồ?

Phạm Hoằng Tế quay đầu lại, cười nhìn Ninh Nghị đang đi vào

- Ninh tiên sinh sao lại nói thế.

- Nếu hai vị dũng sĩ này thật sự là người của Tiểu Thương Hà, Phạm sứ giả tới đây như vậy, há có thể toàn thân trở ra.

Ninh Nghị đi tới trước cái bàn đó, vỗ vỗ lên chiếc hộp gỗ, cười nói.

Phạm Hoằng Tế cũng cười:

- Ha ha, Ninh tiên sinh nặng lời rồi, Phạm mỗ không nghĩ vậy đâu, nếu hai vị dũng sĩ này thật sự là người trong quý thuộc, quý thuộc* lại không khôn ngoan như vậy, sợ rằng lần này thiên hạ đại biến, Tiểu Thương Hà cũng khó toàn thân trở ra ấy. Hoặc là……không còn thân mà thối lui đâu.

*Quý thuộc: ý chỉ quý tộc, hoặc cách gọi tôn trọng đối với nhân viên thuộc hạ của người khác.

- Như trước đây chúng ta đã nói, vậy phải đánh thử mới biết.

Ánh mắt Phạm Hoằng Tế ngưng lại, nhìn Ninh Nghị một lúc, cất tiếng nói:

- Nếu nói như vậy, hai vị này, thật sự là dũng sĩ trong Tiểu Thương Hà rồi?

Ánh mắt Ninh Nghị quét qua đám đông trong phòng, ngắt từng chữ một:

- Đương nhiên không phải.

- Nhưng ta xem biểu cảm của quý thuộc hạ, không phải nói thế đâu.

Phạm Hoằng Tế ung dung thong thả, từng chữ từng chữ một, Ninh Nghị lập tức cũng lắc lắc đầu, ánh mắt ôn hòa.

- Phạm sứ giả, cách nghĩ của Cốc Thần đại nhân và Thời viện chủ, ta hiểu. Nhưng ngài cầm theo hai cái đầu người cứ vậy mà bày ra ở đây, trước mặt ngài là một đống người trẻ tuổi chơi đao, dù là bất cứ ai đều sẽ cảm thấy ngài đang khiêu khích. Hơn nữa nói một câu thật lòng, quý quốc bắt đi gần hai mươi vạn người ở Biện Lương, cố nhiên là Vũ triều vô năng, ta không muốn đối địch với quý quốc, nhưng nếu thật sự có cách cứu những người này, cho dù là lấy lại, ta cũng bằng lòng đi làm. Phạm sứ giả, như Ninh mỗ hôm qua đã nói, Tiểu Thương Hà tuy có giới hạn người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang, nhưng rất bằng lòng qua lại thương mại với người. Ngài xem, Kim quốc các người một trận đánh đã bắt được mấy chục vạn người, nếu thật sự chịu mua bán, các người kiếm bộn không lỗ mà.

Phạm Hoằng Tế đang định nói chuyện, Ninh Nghị tiến gần, vỗ vỗ vai hắn:

- Phạm sứ giả với thân phận là người Hán, có thể ngồi ở vị trí cao tại Kim quốc, tất có thế lực ở quê nhà đất bắc. Ngài xem, nếu mối làm ăn này là các vị đang làm, chúng ta liên thủ, chưa chắc đã không phải chuyện tốt đẹp.

Ninh Nghị còn muốn nói, đối phương đã khoát khoát tay:

- Ninh tiên sinh quả nhiên khéo ăn nói, chẳng qua tù binh người Hán không được phép buôn bán với ngoại bang, đây là quyết sách của Đại Kim ta, không dễ thay đổi. Thế nên, ý tốt của Ninh tiên sinh, chỉ đành phụ lòng thôi, nếu đầu người này……

- Ầy, ai nói quyết sách không thể thay đổi, tất có biện pháp điều hòa mà.

Ninh Nghị chặn câu nói của hắn lại:

- Phạm sứ giả ngươi xem, chúng ta đã giết hoàng đế Vũ triều, hiện giờ an phận ở một góc Tây Bắc này, cái cần là một danh tiếng tốt. Các người bắt tù binh Vũ triều, nam tử làm công, nữ nhân sung làm kỹ nữ, cố nhiên có tác dụng, nhưng kiểu gì cũng có một ngày dùng hỏng chứ. Ví dụ nói, tù binh này bị đánh mắng, chân gãy rồi tay gãy rồi, ốm yếu sắp chết, vô dụng với các người, các người ra một cái giá, bán cho ta bên này. Ta cho họ cái chết tử tế, thiên hạ tự nhiên sẽ cho ta một danh tiếng tốt, các người lại có thể kiếm được một khoản. Ngươi xem, người không đủ, các người đến miền nam bắt là được rồi. Quân đội Kim quốc thiên hạ vô địch, tù binh ấy mà, còn chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Đề nghị này, mấy người Niêm Hãn đại soái, Cốc Thần đại nhân và Thời viện chủ, chưa chắc không có hứng thú, nếu như Phạm sứ giả có thể thúc đẩy từ bên trong, Ninh mỗ tất có hậu tạ.

Phạm Hoằng Tế nhíu mày:

- ......Người gãy tay gãy chân, sắp chết, các ngươi cũng cần?

- Đương nhiên càng muốn người khỏe mạnh lành lặn, nhưng vạn sự khởi đầu nan mà, suy nghĩ của chúng ta không nhiều, có thể từ từ.

- Ninh tiên sinh, đây không phải chuyện Phạm mỗ có thể làm chủ, vẫn nên nói về đầu người này trước, nếu như hai người này không phải quý thuộc, Phạm mỗ sẽ phải......

Bầu không khí vốn dĩ tiêu điều trong phòng, lúc này trở nên có chút quái dị, Phạm Hoằng Tế kia cũng là người tài, kéo chủ đề về lại, bèn muốn đi tới lấy hai cái đầu người kia. Cũng đúng lúc này, Ninh Nghị giơ tay đẩy cái hộp có đặt đầu người ở chỗ gần một cái:

- Đầu người cứ để lại đi.

- Hửm?

Phạm Hoằng Tế nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm Ninh Nghị, từng chữ từng chữ một, như đã nắm bắt được thứ gì đó:

- Ninh tiên sinh, như vậy sẽ dễ nảy sinh hiểu lầm đó.

- Hiểu lầm hay không, quan hệ không lớn.

Ninh Nghị tùy ý xua xua tay:

- Nếu đều là dũng sĩ, tất nhiên sẽ thuộc về một nơi nào đó của mặt nam này, vừa hay Phạm sứ giả đưa tới, ta nghe ngóng một chút, công khai tuyên truyền cho bọn họ, mà sau đó sẽ đưa đầu người trở về, đây chính là nợ ân tình, có nợ ân tình, mới có qua lại, mới có chuyện làm ăn. Phạm sứ giả, lễ vật mang tới, làm gì có chuyện lấy về.

- Nếu Ninh tiên sinh cầm rồi, Phạm mỗ trở về, sẽ phải bẩm báo theo sự thực đấy.

- Đương nhiên phải bẩm báo theo sự thực, khẳng định phải bẩm báo, Phạm sứ giả cứ việc nói người này là của Tiểu Thương Hà ta, hoặc thuật lại chuyện ngày hôm nay nguyên vẹn không thay đổi gì, đều không sao cả. Cho dù người này thật sự là của ta, cũng chỉ biểu hiện ý định thành khẩn của ta muốn làm chuyện buôn bán thôi mà, Phạm sứ giả không ngại thuận thế nhắc tới chuyện này một chút.

Ninh Nghị ôm vai Phạm Hoằng Tế

- Nào, Phạm sứ giả, chỗ này vô vị, ta dẫn ngươi đi xem kỳ trân dị vật mang từ thành Biện Lương ra.

- Ngươi......

Phạm Hoằng Tế còn muốn vùng vẫy, Ninh Nghị đã đưa hắn ra ngoài rồi. Đám đông chỉ nghe thấy Phạm Hoằng Tế kia sau khi ra cửa lại nói:

- Ninh tiên sinh miệng lưỡi ngon ngọt, chỉ sợ vô dụng, hôm qua Phạm mỗ đã nói lần này đại quân đến là vì cái gì rồi. Nếu Tiểu Thương Hà không chịu hàng, không chịu lấy ra thứ như hỏa khí, Phạm mỗ có nói gì đều không có ý nghĩa.

- Ninh mỗ cũng là câu nói đó, các người muốn đánh, chúng ta sẽ tiếp. Nữ Chân giết ra từ bạch sơn hắc thủy*, thế mạnh không thể địch được, chẳng qua là để cầu sống mà thôi, chúng ta cũng như vậy, nếu Lâu Thất tướng quân tâm ý đã quyết, chúng ta tất sẽ khảng khái đối đãi, chuyện này đơn giản. Nhưng nếu hơi có thể xoay chuyển, Ninh mỗ đương nhiên sẽ thích hơn nhiều, Phạm sứ giả không cần chê ta lắm mồm, chỉ cần quý quốc công chính, công bằng, có thiện ý, chuyện hỏa khí, cũng không phải không thể bàn mà.

*Bạch sơn hắc thủy: ý chỉ Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang, rộng ra là chỉ khu vực Đông Bắc Trung Quốc, xuất phát từ 《Kim sử - Thế kỷ》: Vùng đất sinh ra Nữ Chân có Hỗn Độn Giang, Trường Bạch Sơn. Hỗn Độn Giang cũng gọi là Hắc Long Giang, cho nên cái gọi là “bạch sơn hắc thủy” cũng là vậy.

- Ồ......

- Chẳng qua chúng ta ở trong núi, vật này chính là gốc rễ lập thân của Hoa Hạ quân ta, thật sự đổi đi, bên phía Đại Kim cũng phải có thành ý, có rất nhiều thành ý mới được. Chuyện như vậy, thiết nghĩ Phạm sứ giả có thể hiểu được? Ha ha, mời đi bên này......

Giọng nói của hai người đi xa dần, trong phòng vẫn yên tĩnh. Bày ra trên bàn, hai cái đầu của Lư Diên Niên và phó thủ Tề Chấn Tiêu đang nhìn đám đông trong phòng, một khắc nào đó, mới có người đột nhiên đập mạnh xuống bàn một cái. Cừ Khánh trước đó chủ trì giảng bài và thảo luận trong phòng cũng không nói gì, hắn đứng một hồi, cất bước ra ngoài. Đại khái nửa canh giờ sau, mới bước vào lại, Ninh Nghị tiếp đó cũng tới, hắn đi vào trong phòng, nhìn vào đầu người trên bàn, ánh mắt kính cẩn.

Một hồi sau, hắn quay đầu lại, nhìn vào đám người vẫn cứ đứng mãi trong phòng:

- Mặt bị vả sưng hết rồi nhỉ?

Trong đám người, người trẻ tuổi tên Trần Hưng nghiến nghiến răng, sau đó đột nhiên ngẩng đầu:

- Báo cáo! Trước đó tên họ Phạm kia lấy đồ ra, ta không khống chế nổi, tiếng xiết tay sợ đã bị hắn nghe thấy, tự xin chịu phạt!

Bên cạnh cũng có người nói:

- Ta cũng xin tự chịu phạt!

- Ninh tiên sinh, ta đi giết chết hắn, dù sao hắn đã nhìn ra được rồi.

Lại có một người nói như vậy.

- Giống như Tây Hạ vậy, dù sao là phải đánh, vậy thì đánh thôi! Ninh tiên sinh, chúng ta chưa chắc đánh không lại Hoàn Nhan Lâu Thất!

- Cùng lắm là chết!

Ánh mắt Ninh Nghị quét qua gương mặt bọn họ, hơi nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm, nghiêng đầu nhìn cái đầu của Lư Diên Niên lần nữa:

- Ta để các người có chính trực, chính trực dùng sai chỗ rồi nhỉ?

Hắn vòng qua bên kia bàn, ngồi xuống, gõ mấy cái xuống mặt bàn:

- Trước đó các người thảo luận kết quả là gì? Chúng ta khai chiến với Lâu Thất, chắc thắng không?

- Không có.

La Nghiệp cất tiếng nói.

- Tốt nhất là có thêm nhiều thời gian nữa.

Ninh Nghị nhìn hắn một cái:

- Đánh Tây Hạ, là mục tiêu chiến lược đã định ra từ trước, bất luận có làm ra chuyện gì đối với sứ giả Tây Hạ, chiến lược không đổi. Mà bây giờ, bởi vì bị tát một cái, các ngươi đã muốn thay đổi chiến lược của mình, khai chiến sớm hơn, đây là các ngươi đã thua, hay là bọn họ đã thua?

Lời nói của hắn bình tĩnh, trong phòng không có câu trả lời, Ninh Nghị nói tiếp:

- Kim quốc lấy người Nữ Chân làm chủ, người Hán có thể có vị trí trên triều đường, đều không được phép xem thường. Phạm Hoằng Tế ra oai phủ đầu với ta, không sai, ta rất khó chịu, Lư chưởng quầy đã chết rồi, khiến ta càng khó chịu hơn. Nhưng trước đây ta từng nói với các ngươi cái gì? Không phải cứ nổi giận đùng đùng thì gọi là nam nhân, cái gọi là nam nhân, phải chăm nom tốt cho người đằng sau các ngươi, các người đều là tướng lĩnh dẫn binh, mỗi người dưới tay có mấy trăm mạng người, lúc các ngươi đưa ra quyết sách, không được phép có chút đùa bỡn hay kích động nào, các ngươi bắt buộc phải bình tĩnh đến cực điểm cho ta, mỗi một phần bình tĩnh của các ngươi, có thể đều là mấy mạng người.

Ánh mắt hắn nghiêm nghị quét qua một vòng, sau đó, khẽ thả lỏng:

- Người Nữ Chân cũng là như vậy, Hoàn Nhan Hi Doãn và Thời Lập Ái nhìn trúng chúng ta rồi, sẽ không kết thúc ổn thỏa. Nhưng hôm nay hai cái đầu người này bất kể có phải của chúng ta không, quyết sách của họ cũng sẽ không thay đổi, Hoàn Nhan Lâu Thất sẽ bình định những nơi khác trước, rồi mới đến tìm chúng ta, ngươi giết chết Phạm Hoằng Tế, bọn họ cũng sẽ không xông tới ngay ngày mai, nhưng……chưa chắc không thể trì hoãn, chỉ cần có thể thêm chút thời gian, ta quỳ xuống trước hắn đều được. Mới đây thôi, ta đã tặng bọn hắn mấy thứ thư họa, ấm đồng, đều là vật báu vô giá.

- Tặng quà có cái bí quyết.

Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút.

- Công khai tặng cho mấy người bọn họ, bọn họ nhận lấy rồi, trở về có thể cũng sẽ lấy ra. Cho nên ta chọn mấy thứ ngọc khí nhỏ, nhưng càng quý trọng hơn, hai ngày này, còn phải lén lút tặng riêng mỗi người bọn họ một lượt, cứ như vậy, cho dù đồ tốt ngoài mặt đều lấy ra hết rồi, nhưng sau lưng, hắn vẫn sẽ có lòng riêng. Chỉ cần có lòng riêng, tin tức mà hắn báo về nhất định sẽ có sai lệch, sau này các ngươi làm tướng, phân biệt tin tức, cũng nhất định phải chú ý kỹ điểm này.

Ninh Nghị trầm mặc một lúc, nói:

- Chuyện tặng quà, ra vẻ đáng thương này, các ngươi có ai bằng lòng đi cùng ta không?

Câu này vừa nói ra, đám đông trong phòng bắt đầu lục tục cất lời, xung phong đứng ra:

- Ta!

- Ninh tiên sinh, ta bằng lòng đi!

Ninh Nghị cười cười:

- Đùa thôi.

Hắn đứng dậy:

- Vẫn là câu nói đó, các ngươi là quân nhân, phải có chính trực, chính trực này không phải dùng để các ngươi choáng váng đầu óc, làm hỏng chuyện. Chuyện ngày hôm nay, các ngươi khắc ghi trong lòng, tương lai có một ngày, thể diện của ta phải nhờ các ngươi tìm về, đến lúc đó nếu như người Nữ Chân không được xử lý đến nơi đến chốn, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

- Còn về bây giờ, làm sai rồi phải nhận, chịu đánh cũng phải đứng nghiêm. Đầu của Lư chưởng quầy và Tề huynh đệ phải qua mấy ngày nữa mới có thể an táng, các ngươi đều phải nhớ kỹ bọn họ cho ta, chúng ta không phải người đau nhất.

Hắn nhìn hai cái đầu người đó, qua một lúc lâu, mới thở ra một hơi:

- Được rồi, thằng cháu ta và huynh đệ Trúc Ký đi giả vờ, chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi thôi, hai ngày này, nhìn thấy đám người họ Phạm, khống chế bản thân mình……

Hắn gõ gõ xuống bàn, quay người ra cửa.

- ……Phải thân thiện.

Trong thời gian một ngày sau, Ninh Nghị bèn qua đó lần nữa, bàn luận chuyện làm ăn với Phạm Hoằng Tế, nhân cơ hội mấy người tới riêng lẻ, tặng quà cho bọn họ.

Vào ngày hai mươi chín tháng hai, Phạm Hoằng Tế rời khỏi Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị tiễn hắn thật xa, lúc chia tay cuối cùng, Phạm Hoằng Tế quay đầu nhìn, thấy gương mặt cười thành khẩn của Ninh Nghị, tâm trạng trong lòng có chút không thể quy nạp.

Thực ra, nếu như thật sự có thể làm chuyện làm ăn nhân khẩu với đám người này, đoán chừng cũng không tệ, đến lúc đó gia tộc của mình sẽ có được lợi ích vô số, hắn nghĩ vậy. Chẳng qua Cốc Thần đại nhân và Thời viện chủ bọn họ chưa chắc đồng ý, đối với loại người không chịu đầu hàng này, Kim quốc không cần thiết phải giữ lại, hơn nữa, sự coi trọng của Cốc Thần đại nhân đối với hỏa khí, cũng không phải chỉ là một chút xíu hứng thú thôi đâu.

Lâu Thất đại nhân lần này kinh lược Quan Thiểm, đó là chiến thần trong tộc Nữ Chân, tuy rằng thân là Hán thần, Phạm Hoằng Tế cũng có thể biết rõ sự khủng bố của vị chiến thần này, không lâu sau đó, hắn tất sẽ quét sạch tất cả của mạn bắc Tây Bắc và Hoàng Hà này.

Đáng tiếc……

Lúc này, ở các đất Tây Bắc, không chỉ có Tiểu Thương Hà, các nơi, các thế lực thuộc về Chiết gia, Chủng gia, người Nữ Chân đều phái ra sứ giả, tiến hành thuyết phục chiêu hàng. Mà trên mảnh đất Trung Nguyên rộng lớn này, đại quân ba lộ Nữ Chân tràn xuống mãnh liệt, đội quân Cần vương Vũ triều số lượng lên tới hàng trăm vạn tập kết các nơi, chờ đợi khoảnh khắc va chạm ấy.

Không lâu sau, va chạm tới rồi.

Vân Trung Phủ.

Lư Minh Phường yếu ớt bò ra từ nơi ẩn náu, lặng lẽ tìm kiếm thức ăn trong đêm tối. Đó là phòng xá cũ nát, đình viện lộn xộn, thương thế trên người hắn nghiêm trọng, ý thức mơ hồ, bản thân hắn cũng không rõ làm thế nào để tới được đây, thứ duy nhất nắm chắc là thanh đao trong tay mình.

Một tràng tiếng bước chân và tiếng nói chuyện dường như đi qua từ bên ngoài, Lư Minh Phường hít sâu một hơi, ngọ nguậy đứng dậy, thử tìm được thứ khả dụng trong căn phòng cũ nát đó. Phía sau truyền đến một tiếng cót két.

Cửa đã mở ra, rồi lập tức đóng lại.

Lư Minh Phường khó khăn giơ thanh đao lên, cơ thể hắn lắc lư hai cái, bóng dáng đó đi tới đây, bước chân nhẹ nhàng, gần như không có tiếng động.

- Không cần phải sợ, ta là người Hán.

Giọng nói này mềm mại bình ổn, hiếm gặp, mang theo chút khí tức kiên định, là giọng nói của nữ tử. Trước lúc hắn ngã xuống, đối phương đã đi tới, vững vàng đỡ lấy tay và bả vai hắn. Một khắc trước lúc hôn mê, hắn nhìn thấy góc nghiêng gương mặt đó trong ánh trăng nhẹ. Xinh đẹp, dẻo dai mà bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp Trần Văn Quân.

Bình Luận (0)
Comment