Buổi tối mùng hai tháng ba, Tiểu Thương Hà, một buổi tang lễ nho nhỏ đang được cử hành.
Phát tang là hai nhà —— trên thực tế chỉ có thể tính là một nhà —— Lư Diên Niên bị đưa trả đầu về kia trong nhà còn có lão thê, nhưng phó thủ Tề Chấn Tiêu chỉ đơn độc một mình, hiện giờ, huyết mạch coi như đã hoàn toàn đứt đoạn. Còn về những nhân viên tình báo Trúc Ký vẫn chưa có tin tức đó, vì không tính đã chết chắc, nên lúc này cũng không tiến hành lo liệu.
Trong lều dài được dựng lên trên núi, người tới truy điệu đa phần là thành viên Trúc Ký và quân nhân quen biết với hai nhà này, cũng có bằng hữu tốt của người chưa xác định được an nguy, cũng đến ngồi. Thức ăn không thịnh soạn, mỗi người một ly rượu nhạt. Cả nhà Ninh Nghị cùng đám trung cao tầng trong quân như Tần Thiệu Khiêm phụ trách tiếp đãi khách khứa, nói qua một lượt cho mọi người biết về ngọn nguồn đại khái sự việc, những gì người Nữ Chân đã làm và cả ứng đối của bên này, cũng có người tâm trạng trở nên sục sôi căm phẫn, tuy nhiên bị quân quan đồng hành thấp giọng nói mấy câu, lần nữa im lặng, chỉ là nắm chặt tay ngay dưới bàn.
Sau thời gian nửa năm đánh bại Tây Hạ, Tiểu Thương Hà vẫn luôn không ngừng mở rộng phát triển trong bầu không khí yên ắng, đôi khi cảnh tượng tấp nập người bên ngoài tràn tới, hàng hóa ra vào gần như sắp khiến người ta quên đi một năm ngột ngạt trước khi đối đầu Tây Hạ đó. Thậm chí, thời gian an phận một góc gần hai năm, những binh sĩ đến từ vùng đất giàu có và đông đúc Trung Nguyên kia đều đã dần dần quên đi dáng vẻ của Trung Nguyên rồi. Chỉ có tin tức về cái chết như vậy, đang chứng minh cho mọi người thấy, xung đột gay gắt từ đầu đến cuối chưa bao giờ dừng lại ở nơi bên ngoài núi này.
Va chạm chém giết đã từng xuất hiện dưới thành Biện Lương, sớm muộn —— hoặc đã bắt đầu —— sẽ xuất hiện trên mảnh đất này.
Ninh Nghị cài hoa trắng bước đi trong lều dài, cúi đầu thấp giọng chào hỏi với mỗi bàn người tới đây, có người không nhịn được đứng dậy hỏi:
- Ninh tiên sinh, chúng ta có thể đánh lại người Nữ Chân không?
Ninh Nghị bèn gật gật đầu.
- Đương nhiên đánh lại được.
Hắn thấp giọng trả lời.
- Trạng thái của mỗi người các ngươi trên Đổng Chí Nguyên, chính là bí quyết vạn người không thể địch của Nữ Chân, thậm chí còn tốt hơn bọn họ. Chúng ta có thể đánh bại bọn họ, nhưng đương nhiên, rất khó, rất khó, rất khó.
Hắn đều ngắt từng chữ một, nói ra ba cái rất khó.
Sau khi đại khái đều chào hỏi hết mỗi một người, Ninh Nghị mới lặng lẽ rời khỏi từ bên mé, Trần Phàm theo hắn ra ngoài. Hai người men theo con đường nhỏ giữa núi đi về phía trước, không có ánh trăng, ánh sao mênh mông bát ngát. Ninh Nghị đút hai tay vào túi —— hắn quen quần áo phải có túi, để đám người Đàn Nhi cải tiến y phục ngắn khá nhiều, rộng rãi, nhẹ nhàng, cũng tràn đầy năng lượng.
- Trần tiểu ca, ngươi lâu lắm rồi không ra chiến trường rồi nhỉ?
- Vốn dĩ cũng không ra được mấy lần mà.
Trần Phàm đang ngậm một cọng cỏ trong miệng, cười một tiếng:
- Thực ra, lúc ở chỗ Thánh Công đó, đánh trận cũng không có chương pháp gì, chẳng qua là dẫn người xông lên phía trước. Hiện giờ ở đây, cùng Thánh Công khởi sự, rất khác rồi. Làm gì đó, muốn đày ta ra ngoài à?
- Ngươi là đệ tử của Phật Soái, cứ theo ta thế này, ta luôn cảm thấy lãng phí.
- Ngươi đúng thật là tính toán chi li, không nỡ để cho người ta chiếm hời một chút nào, vẫn là để ta nhàn hạ chút đi. Người muốn giết ngươi quá nhiều, nếu thật sự có đại tông sư không muốn sống tới đây, đám người Trần Đà Tử cố nhiên sẽ xả thân bảo vệ ngươi, những cũng sợ nhất thời sơ suất mà. Ngươi lại phái Chúc Bưu đi Sơn Đông rồi……
- Hồng Đề mấy ngày nữa sẽ tới.
- Nếu thật sự có đại chiến, ngươi không cần trại Thanh Mộc nữa à? Nàng chung quy vẫn phải trở về trấn giữ chứ.
- Tìm Cẩm Nhi đến trấn giữ cũng được. Cưỡi con ngựa, đeo cái mặt nạ.
Ninh Nghị khoa tay múa chân một hồi, Trần Phàm sau đó cũng bật cười theo hắn, trong thời gian nửa tháng này, vở kịch 《Thích Hổ》được diễn hai nơi trại Thanh Mộc và Tiểu Thương Hà, hình tượng Huyết Bồ Tát đeo mặt nạ dữ tợn đã dần dần truyền đi. Nếu chỉ muốn gom đủ số, nói không chừng Cẩm Nhi cũng thật sự có thể diễn một chút.
Nhưng lời như vậy cuối cùng chỉ có thể coi như lời đùa mà thôi. Trần Phàm nhìn hắn mấy cái:
- Ngươi muốn ta làm gì?
- Bọn người Trác Tiểu Phong ở bên này lâu như vậy, đã rất quen thuộc đối với tình hình Tiểu Thương Hà, ta muốn phái bọn họ trở về Miêu Cương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người có thể ổn định thế cục nhất, vẫn là ngươi. Có thể dễ dàng cân đối với Tây Qua nhất, cũng là phu thê hai ngươi, cho nên phải phiền ngươi dẫn đội.
Trần Phàm nhíu mày, hắn nhìn nhìn Ninh Nghị, trầm mặc một lúc:
- Bình thường ta sẽ không hỏi như vậy, nhưng mà……thật sự đến lúc này rồi? Với người Nữ Chân……có phải vẫn còn một khoảng chênh lệch?
- Bản thân ta cũng hy vọng vẫn còn thời gian ấy chứ.
Ninh Nghị nhìn thung lũng phía dưới, thở dài một tiếng
- Giết hoàng đế, chưa đến một vạn người khởi binh, thời gian một năm, gắng gượng đánh bại Tây Hạ, thêm một năm nữa, sắp phải đối đầu Nữ Chân, làm gì có loại chuyện thế này. Trước đó lựa chọn Tây Bắc, cũng chưa từng nghĩ tới phải thế này, nếu cho ta thời gian vài năm nữa, mở ra cục diện trong khe hở, chầm chậm mưu toan, nơi tứ chiến chi địa*, núi non trùng điệp hoang vắng không người này, lại thích hợp luyện binh, đến lúc đó tình hình của chúng ta nhất định sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
*Tứ chiến chi địa: ý chỉ nơi bốn mặt bằng phẳng, không có chỗ hiểm trở để phòng thủ, dễ bị tấn công.
Hắn lắc lắc đầu:
- Đánh bại Tây Hạ không phải là một lựa chọn tốt, tuy rằng bởi vì loại áp lực này mà ép hết toàn bộ tiềm lực của đội ngũ ra, nhưng tổn thất cũng lớn, hơn nữa, đánh rắn động cỏ quá nhanh. Hiện giờ, những kẻ hữu danh vô thực khác còn có thể an phận, mà chúng ta bên này, chỉ có thể xem ý đồ của phía Niêm Hãn —— nhưng mà ngươi nghĩ xem, chỗ nhỏ của chúng ta như vậy, còn chưa đứng lên, đã có thứ như hỏa khí bị bọn họ nhắm trúng, ngươi là Niêm Hãn, ngươi sẽ làm thế nào? Sẽ cho phép chúng ta ở đây cãi cọ bàn điều kiện với họ sao?
- Có biện pháp khác không?
Trần Phàm nhíu mày:
- Nếu như bảo tồn thực lực, thu tay rời khỏi thì sao?
- Trần tiểu ca, trước đây nhìn không ra ngươi là người lo trước tính sau như vậy nhá.
Ninh Nghị cười trêu chọc.
Trần Phàm cũng cười cười:
- Một mình ta, có thể bỏ mặc sống chết, chỉ cần chết có ý nghĩa, liều mạng cũng là chuyện thường, nhưng mà nhiều người vậy mà. Người Nữ Chân rốt cuộc lợi hại đến mức nào, ta chưa từng đối đầu, nhưng có thể tưởng tượng, lần này bọn họ đánh xuống, mục đích đã khác với hai lần trước. Lần thứ nhất là thăm dò, trong lòng vẫn chưa có tự tin, tốc chiến tốc thắng. Lần thứ hai là để phá Biện Lương, diệt ý chí của Vũ triều, hoàng đế đều bị bắt đi cả. Lần này sẽ không chơi đùa rồi bỏ đi, đại quân ba lộ ép tới, không hàng sẽ chết, thiên hạ này không có bao nhiêu người chống đỡ được.
- Quân tây lộ dù sao chỉ có một vạn Kim binh.
- Hoàn Nhan Lâu Thất dụng binh như thần, năm ngoái, năm kia, dẫn theo một hai vạn người đánh mười mấy, ba mươi mấy vạn bên này, dễ như trở bàn tay. Không nói chúng ta có thể đánh bại hắn hay không, cho dù có thể đánh bại, khúc xương này cũng tuyệt đối không dễ gặm. Hơn nữa, nếu như thật sự đánh bại được quân tây lộ của bọn họ, toàn bộ thiên hạ mạnh mẽ chống lại Nữ Chân, chỉ sợ đầu tiên sẽ là chúng ta……
Trần Phàm nói tới đây, nghiêng nghiêng đầu, nhìn hắn một cái
- Ngươi không thể chưa nghĩ tới những chuyện này, trước mắt rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?
- Ta đều đã thảo luận với bọn người Thiệu Khiêm, Thừa Tông rồi, bản thân cũng nghĩ rất lâu, có mấy vấn đề.
Ánh mắt Ninh Nghị nhìn ra phía trước
- Dù sao ta cũng không am hiểu chuyện đánh trận, nếu như thật sự phải đánh, phần thắng của chúng ta thật sự không lớn sao? Tổn thất rốt cuộc sẽ lớn đến mức nào?
Trần Phàm ngẫm nghĩ:
- Dù sao cũng phải cân nhắc cả năng lực của bản thân Lâu Thất, nếu như chỉ là quân tây lộ, đương nhiên có phần thắng, nhưng……không thể lơ là thiếu cảnh giác, giống như ngươi đã nói, rất khó. Cho nên, phải cân nhắc tình huống tổn thất rất lớn.
- Sự xuất hiện của hỏa khí, dù sao cũng sẽ thay đổi một số thứ, dựa theo phương pháp dự đoán trước đó, chưa chắc sẽ chính xác, đương nhiên, trên đời này vốn dĩ không có chuyện chính xác.
Ninh Nghị khẽ cười cười:
- Ngoảnh đầu nhìn lại, chúng ta mở ra cục diện trong nơi khó khăn này, tới đây là vì cái gì? Đánh cho Tây Hạ bỏ chạy, một năm sau bị người Nữ Chân tống cổ? Đuổi đi? Thời kỳ thái bình làm ăn phải coi trọng xác suất, lý trí đối đãi. Nhưng loại thời điểm thiên hạ đại loạn này, có ai không đứng trên vách núi đâu.
- Ta không cam tâm.
Ninh Nghị nghiến răng, trong hai mắt dần dần hiện ra loại thần sắc cực kỳ lạnh giá, cũng cực kỳ hung ác, phút chốc, thần sắc đó biến mất như ảo giác, hắn nghiêng nghiêng đầu:
- Còn chưa khai cuộc, không nên lui, ta muốn cược một ván ở đây. Nếu thật sự xác định mấy người Niêm Hãn và Hi Doãn quyết tâm muốn mưu đồ với Tiểu Thương Hà, không thể hài hòa. Vậy thì……
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, trên sườn núi, giọng nói của Ninh Nghị ngắt quãng:
- Vậy……ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, giết chết Hoàn Nhan Lâu Thất, cho dù đến tiếp theo là Niêm Hãn, ta cũng sẽ xé một miếng thịt trên người hắn xuống, thậm chí cân nhắc đến khả năng giữ bọn hắn ở lại đây.
Chuyện vẫn chưa đi làm, lời nói của Ninh Nghị chỉ là trần thuật, trước giờ đều bình tĩnh, lúc này cũng không ngoại lệ. Trần Phàm nghe xong, yên lặng nhìn xuống sơn cốc phía dưới, qua một lúc rất lâu, mới hít một hơi thật sâu, hắn nghiến nghiến răng, bật cười, trong mắt mơ hồ hiện ra thần sắc cuồng nhiệt:
- Ha, chính là phải như vậy mới được, chính là phải như vậy. Ta hiểu rồi, nếu ngươi thật sự muốn làm vậy, ta theo, bất kể ngươi làm thế nào, ta đều theo.
Hắn ngừng lại, vừa gật đầu vừa nói:
- Ngươi biết chứ, lúc Thánh Công khởi sự, có tiếng là mấy chục vạn người, lung tung lộn xộn, nhưng ta luôn cảm thấy, không có chút ý nghĩa nào……không đúng, ý nghĩa lúc đó nếu so sánh với bây giờ, thật sự không có một chút khí phách nào……
Rồi lập tức nói tiếp:
- Ta nói chuyện này cho Tây Qua nghe, cô nàng đó sẽ chết mê chết mệt ngươi đấy. Ngoài mặt không nói gì, nhưng quay lưng đi, trong mắt sẽ lấp la lấp lánh, há, chính là như vậy……
Nghe hắn nói thế, Ninh Nghị cũng bật cười:
- Chẳng qua là cách nghĩ tạm thời, có đôi khi, tình thế mạnh hơn người, nếu như có thay đổi gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy.
- Biết rồi.
Trần Phàm hai tay chống nạnh, sau đó chỉ chỉ hắn:
- Ngươi cẩn thận đừng có chết đấy, phải luyện công nhiều vào.
- Ta đã là võ lâm cao thủ rồi.
Trần Phàm nhìn về phía trước, gật gù đắc ý, lẩm bà lẩm bẩm giống như căn bản không nghe thấy câu nói này của Ninh Nghị:
- Mẹ kiếp, nên tìm lúc nào đó, ta kết bọn với Chúc Bưu, Lục tông sư, đi trừ khử Lâm Ác Thiện, bớt đi mối lo trong lòng……nếu không tìm Tây Qua, tìm bọn người Trần Đà Tử xuất đi nhân thủ cũng được……luôn không yên tâm……
- Ngu ngốc……
Ninh Nghị cực kỳ không vừa lòng mà bĩu bĩu môi, quay người đi lên phía trước, Trần Phàm suy nghĩ việc của mình mà bám theo lên, Ninh Nghị vừa đi vừa khoát tay
- Mọi người nhìn thấy rồi đấy, giờ ta cảm thấy bản thân đã tìm phải ứng cử viên sai lầm.
- Ta nói thật đấy, có thể làm.
Trần Phàm nói.
- Ta làm gì có thời gian để ý cái tên họ Lâm đó……
Hai người nghị luận một lúc, phía trước đã dần đến sân nhỏ, một bóng người đi loanh quanh bên ngoài sân, chính là Cẩm Nhi ở lại nhà chăm sóc hài tử. Nàng mặc một chiếc áo khoác hoa nhí, đang bế con gái nhỏ Ninh Văn Văn chưa đến một tuổi của Ninh Nghị tản bộ ngoài sân, phụ cận tự nhiên là có trạm gác ngầm, Trần Phàm thấy đã đến nơi, bèn đi qua một bên, không theo nữa.
Ninh Nghị bước qua đó, ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh với Cẩm Nhi, Cẩm Nhi hỏi thăm mấy câu về chuyện tang lễ, Ninh Nghị trả lời. Lúc này ở sơn cốc bên dưới ánh lửa lốm đốm trải dài, dấu vết của con người khiến tất cả mọi thứ đều trở nên ấm áp, Cẩm Nhi nhớ lại chuyện lúc ở Giang Ninh, nói với Ninh Nghị mấy câu, ngày tháng trong thanh lâu, cùng các tỷ muội đánh giá từng tài tử Giang Ninh một, nhà lầu nho nhỏ kia bên sông Tần Hoài, cuộc sống chung với Vân Trúc, sương sớm mỗi ngày, nam tử xa lạ chạy nhanh, chạy nhanh tới trong sương sớm. Lúc đó, nàng không ngờ tới nam tử này sẽ trở thành trượng phu của mình, đương nhiên cũng không nghĩ tới, người ở rể, tài tử mà mình đem lòng yêu thương, cuối cùng sẽ đi tới nơi này.
Nếu như tất cả đều có thể như trước đây, vậy thật sự sẽ khiến người ta mong ngóng.
- Chúng ta……tương lai còn có thể sống như vậy nhỉ?
Cẩm Nhi cười rồi nói khẽ:
- Đợi đến khi đánh đuổi được người Nữ Chân.
- Đợi khi đánh đuổi được người Nữ Chân, thiên hạ thái bình rồi, chúng ta sẽ về Giang Ninh, xây một căn nhà gỗ bên sông Tần Hoài, nàng cùng Vân Trúc sống ở đó, ta mỗi ngày chạy bộ, hai nàng……ừm, hai nàng cả ngày sẽ bị hài tử làm phiền, có thể thấy một số thứ sẽ không giống như trước đây nữa.
Cẩm Nhi mỉm cười, qua một lúc sau, giơ ngón tay ra:
- Hứa rồi nhé.
Ninh Nghị giơ tay ngoắc ngoắc:
- Hứa.
Một đêm này, trên bầu trời có ánh sao rực rỡ, trong thung lũng sông Tiểu Thương Hà, ánh đèn nơi đám người sinh sống cũng trải dài đến cửa núi như ánh sao, lúc này, người Nữ Chân từ bắc xuôi nam, thế cục cả mạn bắc Hoàng Hà, đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn. Thương đạo đa phần đã tê liệt, hàng hóa ra vào Tiểu Thương Hà cũng dần đến hồi kết, ngược lại vào ngày mùng bốn tháng ba này, có người mang theo thư hàm tới, tiếp đó là một lô hàng hóa quy mô lớn cuối cùng vận chuyển tới Tiểu Thương Hà.
Rất bất ngờ, đó là thư hàm của Tả Đoan Hữu. Từ sau khi rời khỏi Tiểu Thương Hà, đến bây giờ Nữ Chân cuối cùng xâm lược phía nam, Tả Đoan Hữu đã đưa ra quyết định, đưa cả nhà xuôi nam.
Mà một lượng lớn các thứ như quân giới, đồ sắt, thuốc nổ, lương thảo, đều vận chuyển vào trong núi của Tiểu Thương Hà, khiến cho sơn cốc này thực sự náo nhiệt một khoảng thời gian.
Mặt đông, mảnh đất Trung Nguyên.
Trên các con đường lớn từ bắc đến nam, những đám đông chạy nạn kéo dài hàng trăm dặm. Các hộ lớn dắt theo bò dê, đánh xe ngựa, các hộ nhỏ nghèo vác theo bao túi, dắt díu cả nhà. Ở mỗi bến đò qua sông Hoàng Hà, những chuyến đò qua lại đều đã quá tải.
Làn sóng nạn dân đầu tiên đến từ phía nam vì người Kim đã bắt đầu xuất hiện. Mà đại quân Nữ Chân theo sát phía sau, giết tới sát sườn, sau mấy lần chiến đấu của đợt đầu tiên, bại binh tính bằng chục vạn người đã bị phân tán như thủy triều trên vùng đất mạn bắc Hoàng Hà. Mặt nam, sự vận hành của triều đình Vũ triều giống như đã bị dọa sợ, hoàn toàn chết cứng.
Máu tươi và sinh mệnh, khói lửa chiến tranh thiêu đốt liên miên, khóc than và kêu rên, là cái giá phải trả đợt đầu tiên của thiên hạ này……