Chạng vạng tối, ráng chiều trên Cửu Mộc Lĩnh biến ảo, xa xa trong núi, cây cối xanh um tươi tốt đang bị bóng tối nuốt chửng. Lúc bầy chim sợ hãi bay ra giữa rừng cây, Lâm Xung đứng trên đường núi, quay người trở về.
Cửu Mộc Lĩnh vẫn như vậy, dãy núi nho nhỏ, phụ cận có vẻ cằn cỗi và hiểm ác. Mấy gian nhà, một khách điếm, cũng đều là người sau này chạy nạn đến đây mới tới ở, Lâm Xung và thê tử Từ Kim Hoa đã ở đây hơn một năm, thường ngày cũng không có chuyện gì lớn, chỉ có mấy ngày gần đây, người lúc chạy nạn vô tình đi ngang qua, dần dần nhiều hơn một chút.
- Có người tới rồi.
Trở về trong khách điếm, Lâm Xung thấp giọng nói một câu. Trong sảnh lớn khách điếm đã có hai gia đình ở đó, đều không phải là người dư dả gì, y phục cũ kỹ, cũng có chỗ vá, nhưng vì dắt díu cả gia đình, nên mới đến khách điếm này mua đồ ăn thức uống, cũng may phu phụ mở tiệm cũng không thu quá nhiều tiền và lương thực. Lâm Xung nói xong câu này, hai gia đình đều đã im bặt, hiện ra thần sắc cảnh giác.
- Đừng đốt đèn.
Lâm Xung thấp giọng nói thêm câu nữa, đi về gian phòng nhỏ bên cạnh, trong gian phòng ở mặt bên, thê tử Từ Kim Hoa đang thu xếp hành lý tay nải, trên giường bày ra không ít đồ, sau khi Lâm Xung nói ra tin tức đối diện có người tới, nữ nhân có chút hoang mang:
- Đi, đi ngay sao?
- Không cần, ta đi xem thử.
Hắn quay người, nhấc cây gậy gỗ rõ ràng đã lâu không dùng, nhìn hơi méo mó ở góc tường, sau đó lại cầm một con dao đưa cho thê tử:
- Nàng phải cẩn thận……
Hắn đưa mắt ra ngoài ra hiệu một chút.
- Ta biết rồi, ta biết rồi……bọn họ xem ra cũng không giống người xấu, còn có hài tử nữa mà.
Từ Kim Hoa nhận lấy con dao, lại thuận tay để sang một bên. Thực ra Lâm Xung cũng có thể nhìn ra hai nhà bên ngoài hẳn không phải người xấu, gật gật đầu, xách cây gậy ra ngoài. Lúc sắp ra ngoài quay đầu nhìn bụng thê tử một cái —— Từ Kim Hoa lúc này đã có thai.
Sắc trời dần tối, hắn đến mấy hộ còn lại trên Cửu Mộc Lĩnh đập cửa, để người vẫn còn ở đây cũng không thắp sáng đèn, sau đó bèn xuyên qua con đường, đi về phía trước. Tới một chỗ rẽ trên núi cao hiểm trở hướng về phía trước, bên đó là núi non gần như nhìn không ra được đường tốt, một đám người lục tục đi ra, đại khái là hơn hai mươi kẻ đào ngũ, đang cầm cây đuốc, cắp theo đao thương, phờ phạc đi về phía trước.
Tiếng nói chuyện thỉnh thoảng truyền tới, không ngoài những thứ như đi tới đâu, không đi nổi nữa, tìm chỗ nghỉ ngơi, vân vân và vân vân.
Lâm Xung không hề biết chiến sự phía trước thế nào, nhưng từ trong lời những nạn dân đi ngang qua hai ngày này, cũng biết được phía trước đã có đánh nhau, mấy chục vạn binh sĩ tan tác không phải con số nhỏ, cũng không biết liệu có quân triều đình mới nghênh đón lên không —— nhưng cho dù có, dù sao cũng chắc chắn là đánh không lại.
Sau khi Nữ Chân xâm lược phía nam lần thứ hai, mạn bắc Hoàng Hà giặc cỏ cùng nổi lên, mỗi bên lĩnh mấy vạn đến mười mấy vạn người, chiếm đất làm vua. So với thời kỳ Sơn Đông Lương Sơn, thanh thế to lớn đến mức khó có thể tin được, đồng thời sau khi thống trị của triều đình suy yếu, đối với bọn họ, chỉ có thể chiêu hàng mà không thể thảo phạt. Rất nhiều sự tồn tại của bè phái cứ như vậy mà trở nên danh chính ngôn thuận. Lâm Xung ở giữa ngọn núi nhỏ này, chỉ thỉnh thoảng cùng thê tử đến thôn trấn gần đó một chuyến, cũng biết được khá nhiều cái tên:
Đại đạo Vương Thiện có tiếng là đám đông bảy mươi vạn nhân mã, “Một Giác Ngưu” Dương Tiến, “Tấn Vương” Điền Hổ, “Bát Tự quân” Vương Ngạn, Vương Tái Hưng, Lý Quý, Vương Đại Lang, quần hùng Ngũ Mã Sơn, còn về những phe phái nhỏ càng là vô số, cho dù là huynh đệ trước kia Sử Tiến, hiện giờ cũng lấy danh hiệu “Bát Tí Long Vương” Xích Phong sơn, lần nữa tụ tập đám đông khởi nghĩa, phò Vũ kháng Kim.
Mà hơn hai mươi người may mắn thoát chết trên chiến trường này, bèn dự định một đường xuôi nam, đi nương nhờ Tấn Vương Điền Hổ —— đây cũng không phải vì bọn họ là kẻ đào ngũ muốn tránh né trách tội, mà vì địa bàn của Điền Hổ đa phần nằm trong núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, người Nữ Chân cho dù nam hạ, đầu tiên cũng sẽ sử dụng biện pháp ôn hòa lôi kéo, chỉ cần Hổ Vương này đừng nhất thời máu bốc lên não muốn lấy trứng chọi đá, bọn họ cũng sẽ có thể sống được những ngày yên ổn thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhớ lại cảnh tượng ở Biện Lương ban đầu, vẫn đều là ngày tháng tốt đẹp ca vũ thái bình, chỉ là mấy năm gần đây, thời cuộc càng lúc càng hỗn loạn, đã khiến người ta không thể nhìn rõ được nữa. Chẳng qua trong lòng Lâm Xung đã tê liệt từ lâu, bất luận là cảm thán đối với thời cuộc hay là cười trên sự đau khổ của người khác đối với thiên hạ này, đều đã không còn hứng thú.
Nghe lời nói của những người này, rồi nhìn theo bọn họ trực tiếp đi qua phía trước, sau khi xác định bọn họ không đến mức sẽ lên Cửu Mộc Lĩnh, Lâm Xung mới lặng lẽ quay trở về.
Thê tử đang thu dọn hành lý, một số vật phẩm trong khách điếm không thể mang đi, lúc này đã bị Lâm Xung kéo vào khu rừng trong núi, sau đó chôn đi. Một đêm này trôi qua có chút sợ hãi nhưng không nguy hiểm, sáng sớm ngày thứ hai, Từ Kim Hoa thức dậy hấp sẵn mấy cái bánh ngô, chuẩn bị sẵn lương khô, hai người bèn khởi hành cùng hai gia đình khác trong khách điếm —— bọn họ đều muốn đến mạn nam Trường Giang tránh nạn, nghe nói, bên đó không đến nỗi có đánh nhau.
Lần nữa quay đầu nhìn khách điếm nhỏ cũ nát trên Cửu Mộc Lĩnh kia, phu thê hai người đều không nỡ, đây đương nhiên cũng không phải nơi tốt lành gì, chẳng qua bọn họ gần như đã sống quen rồi mà thôi.
Trên đường nhắc tới cuộc sống đi về nam, buổi trưa ngày hôm nay, lại gặp được một nhà chạy nạn, đến buổi chiều, lên tới quan đạo, người bèn nhiều thêm, cả nhà dắt díu nhau, xe bò xe ngựa, rộn rộn ràng ràng, cũng có quân nhân lẫn lộn trong đó, hung hăng ngang ngược tiến về phía trước.
Từ Kim Hoa có thai không đi nhanh được, lúc buổi trưa bèn chia tay với hai nhà kia, đến chiều, nàng nhớ lại một thứ nữ trang mình thích hồi còn trên núi vẫn chưa mang theo, tìm một lúc lâu, thần sắc hoảng hốt, Lâm Xung giúp nàng tìm kiếm một lúc, mới lục ra được từ trong gói đồ, món trang sức đó chẳng qua là do một hòn đá khá đẹp điêu khắc thành, Từ Kim Hoa đã tìm được rồi, cũng không vui vẻ gì lắm.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có quan sai đi qua đám đông, mỗi khi tới lúc này, Từ Kim Hoa bèn bám chặt hơn vào cánh tay Lâm Xung, cũng kéo cơ thể hắn gần như cúi xuống —— chữ được thích trên mặt Lâm Xung mặc dù đã bị vết đao phá đi, nhưng nếu thật sự có lòng nghi ngờ, vẫn có thể thấy được chút manh mối.
Chập tối ngày hôm nay, phu thê hai người nghỉ ngơi trên một sườn núi, bọn họ ngồi xổm trên sườn núi, ăn cái bánh ngô đã nguội, nhìn những nạn dân đầy núi đầy đường đó, ánh mắt đều có chút mờ mịt. Một khắc nào đó, Từ Kim Hoa mở miệng nói:
- Thực ra, chúng ta đi tới phía nam, cũng không có người có thể nhờ vả.
Lâm Xung không nói gì.
- Nhiều người như vậy đi tới phía nam, không có ruộng, không có lương thực, sao thể có thể nuôi sống bọn họ, qua đó hành khất……
Ánh mắt nữ nhân càng lúc càng trở nên lo lắng không yên, Lâm Xung gặm một miếng bánh ngô:
- Tốt cho hài tử……
- Phía bắc cũng còn nhiều người như vậy ở lại, cho dù người Nữ Chân giết tới, cũng không đến nỗi giết sạch người cả ngọn núi.
Lâm Xung trầm mặc một lúc:
- Muốn trốn……đương nhiên cũng có thể, nhưng mà……
- Ta đang mang thai, đi xa như vậy, hài tử có giữ được hay không cũng không biết. Ta……không nỡ rời Cửu Mộc Lĩnh, không nỡ bỏ tiểu điếm.
Từ Kim Hoa sờ lên vết sẹo trên mặt Lâm Xung, hắn nhét bánh ngô vào mồm, qua một lúc lâu, giơ tay ôm lấy nữ nhân bên cạnh.
- Vậy chúng ta trở về.
Hắn nói.
- Vậy chúng ta không đi nữa……
Bóng dáng hai người hòa vào một mảnh nạn dân này, cùng nhau truyền đi sự ấm áp bé nhỏ không đáng kể, cuối cùng vẫn quyết định không đi nữa.
Người Nữ Chân xuôi nam, có người lựa chọn ở lại, có người lựa chọn rời đi. Cũng càng có nhiều người, đã bị thay đổi cuộc sống trong những tháng ngày sớm hơn trước đó. Hà Đông, binh tướng dưới trướng đại đạo Vương Thiện, đã có tiếng là một đám bảy mươi vạn người, chiến xa có tiếng hơn vạn, dưới trướng “Một Giác Ngưu” Dương Tiến, có ba mươi vạn quân, “Tấn Vương” Điền Hổ, xưng ra bên ngoài là có đại quân năm mươi vạn, “Bát Tự quân” mười tám vạn, quần hùng Ngũ Mã Sơn tụ tập khởi nghĩa hơn hai mươi vạn —— chỉ riêng những người này cộng lại, đã là gần hai trăm vạn người mênh mông cuồn cuộn. Ngoài ra, rất nhiều quân đội triều đình, trong sự khuếch trương và đối kháng điên cuồng, mạn bắc Hoàng cũng đã phát triển lên tới hơn trăm vạn người. Tuy nhiên mạn bắc Hoàng Hà, vốn dĩ chính là địa bàn cũng những đội quân này, chỉ thấy sau khi bọn họ không ngừng bành trướng, nhưng vẫn không thể nào trấn áp được số lượng “nghĩa quân” tăng vọt, bèn có thể nói rõ một đạo lý dễ hiểu.
—— Tuy nhiên vẫn không có chút tích sự gì.
Con người chẳng qua muốn cầu sinh tồn theo phương thức của mình mà thôi.
Mà một số ít người, cũng đang dùng phương thức của bản thân, làm những chuyện mà mình nên làm.
Tại Biện Lương, một lão đại nhân tên Tông Trạch được sử dụng lúc lâm nguy, đang toàn lực tiến hành công việc của ông ta. Trong thời gian nửa năm tiếp nhận nhiệm vụ, ông ta đã bình định được trật tự xung quanh Biện Lương, xây dựng lại trận tuyến phòng ngự phụ cận Biện Lương, đồng thời, đối với các nghĩa quân mạn bắc Hoàng Hà, đều tận lực bôn ba chiêu hàng, cho bọn họ danh phận.
Có điều, khi Nữ Chân thật sự ép xuống phía nam, áp lực truyền tới bên trong những “nghĩa quân” này, cũng đã không ngừng tăng lên. Thủ lĩnh của từng nhánh quân như Vương Thiện, Dương Tiến, Điền Hổ, Vương Tái Hưng, Lý Quý đều đang tụ tập về bên này, đòi hỏi một lượng lớn lương thảo, quân giới, và cả thuộc địa, phong hiệu, danh phận được thừa nhận thực sự từ triều đình. Giống như nguyên nhân Quách Kinh chủ động mở cổng thành Biện Lương, kẻ lừa đảo vốn dĩ mới là kẻ tỉnh táo nhất, thân là thủ lĩnh, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết đại quân mấy chục vạn hơn trăm vạn dưới trướng mình rốt cuộc có bao nhiêu sức mạnh —— trong bọn họ, cũng có kha khá người muốn chiến đấu với Nữ Chân, nhưng qua đó như vậy, bản thân cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào.
Đối mặt với loại hiện trạng bất đắc dĩ và bất lực này, Tông Trạch mỗi ngày đều vỗ về những thế lực này, đồng thời, không ngừng dâng tấu lên Ứng Thiên phủ, hy vọng Chu Ung có thể trở về Biện Lương trấn giữ, để làm phấn chấn quân tâm nghĩa quân, kiên định ý chí chống cự.
Một năm này, Tông Trạch sáu mươi tám tuổi đã râu tóc trắng xóa, Nhạc Phi nổi tiếng luyện binh từ một khắc đầu tiên khi Nữ Chân xuôi nam đã được gọi tới đây, theo sau vị lão đại nhân này làm việc. Đối với việc bình định trật tự Biện Lương, Nhạc Phi biết vị lão đại nhân này làm việc cực kỳ hiệu suất, nhưng đối với nghĩa quân mặt bắc, lão nhân cũng phải bó tay —— ông ta có thể cho danh phận, nhưng lương thảo quân nhu phải phân phối đủ triệu người, đó là người ngốc nói mê, lão nhân làm quan nhiều nhất là có chút tiếng tăm, nội tình nếu so với đám người Tần Tự Nguyên năm đó là khác nhau một trời một vực, đừng nói là trăm vạn người, một vạn người lão nhân cũng khó lòng gánh vác.
Nhưng mà, cho dù trong mắt Nhạc Phi xem ra là những việc vô ích, lão nhân vẫn quả quyết —— thậm chí là làm một cách thô bạo —— ông ta cam kết với đám người Vương Thiện nhất định sẽ có cơ hội chuyển biến, lại không ngừng gửi công văn cho Ứng Thiên. Đến một lần nào đó Tông Trạch triệu riêng hắn phát đi mệnh lệnh, Nhạc Phi mới hỏi.
- Trăm vạn người mặt bắc, cho dù lương thảo quân nhu tập trung đầy đủ, gặp phải người Nữ Chân, sợ rằng còn không thể đánh, Phi không hiểu nổi, lão đại nhân dường như thật sự gửi gắm hy vọng vào bọn họ……cho dù bệ hạ thật sự trở về kinh đô Biện Lương, thì có ích lợi gì?
Lão nhân nhìn hắn một cái, tính tình gần đây có chút nóng nảy, nói thẳng:
- Vậy ngươi gặp phải người Nữ Chân, làm thế nào mới có thể đánh!?
Nhạc Phi ngẩn người một chút, muốn nói gì, lão nhân tóc trắng râu trắng khoát khoát tay:
- Trăm vạn người này không thể đánh, lão phu sao lại không biết! Nhưng mà thiên hạ này, có bao nhiêu người gặp phải người Nữ Chân, dám nói có thể đánh chứ! Làm thế nào đánh bại người Nữ Chân, ta không nắm chắc, nhưng lão phu biết, nếu thật sự muốn có khả năng đánh bại người Nữ Chân, trên dưới Vũ triều, nhất định phải có ý chí quyết tử đánh liều hết tất cả! Bệ hạ trở về kinh đô Biện Lương, chính là ý chí quyết tử này, bệ hạ có ý niệm như vậy, mấy trăm vạn người này mới dám thật sự chiến đấu với người Nữ Chân, bọn họ dám chiến đấu với người Nữ Chân, trong mấy trăm vạn người, mới có khả năng giết ra một tốp hào kiệt chí sĩ, tìm được cách đánh bại người Nữ Chân! Nếu không thể như thế, vậy thì thật sự là trăm chết không có một đường sống rồi!
- Lão phu chẳng qua nhìn thấy những thứ này, làm chuyện cần làm mà thôi.
Nhạc Phi trầm mặc hồi lâu, mới chắp tay ra ngoài. Một khắc này, hắn phảng phất như nhìn thấy một lão nhân nào đó đã từng thấy trước đây, đang làm chuyện có lẽ chỉ có chút hy vọng nhỏ bé trong dòng chảy mãnh liệt của thiên hạ đang cuồn cuộn ập tới. Mà sư phụ của hắn Chu Đồng, thực ra cũng là như vậy.
Không phải làm như thế sẽ có thể thành công, chẳng qua việc muốn thành, bèn chỉ có thể làm vậy mà thôi.
Ứng Thiên phủ.
Thảo luận kịch liệt đều diễn ra mỗi ngày trên Kim Loan điện, chẳng qua tấu sớ của Tông Trạch, sớm đã bị chìm lấp trong vô vàn tấu sớ khác rồi. Cho dù Lý Cương thân là phái chủ chiến cứng rắn, cũng không tán đồng loại đề nghị không ngừng muốn hoàng đế trở về Biện Lương của Tông Trạch.
Tòa thành tàn phế đã bị người Nữ Chân giẫm đạp một lượt đó, thực sự không nên trở về nữa.
- ……Thật sự có thể đem ra thảo luận, chỉ có thể là nội bộ người Kim!
- ……Tuy rằng từ sau khi A Cốt Đả khởi sự, quân đội người Kim gần như vô địch, nhưng đến bây giờ, nội bộ Kim quốc đã không còn là khối sắt bền chặt. Theo như lời thương lữ đất bắc đã nói, từ sớm mấy năm nay, triều đường người Kim, Xu Mật Viện đã chia thành Đông Tây hai nơi, Hoàn Nhan Tông Vọng nắm quyền quân chính mặt đông, Hoàn Nhan Tông Hàn nắm quyền triều đường mặt tây, nghe nói, nội bộ Kim quốc, chỉ có triều đình mặt đông là nằm trong sự nắm quyền của Ngô Khất Mãi. Mà Hoàn Nhan Tông Hàn, vốn không có lòng trung thành, từ sớm khi Tông Hàn xuôi nam lần thứ nhất, đã có tin đồn Tông Vọng thúc giục Tông Hàn, nhưng Tông Hàn vẫn án binh bất động ở Thái Nguyên……
- ……Cho đến năm ngoái, Xu Mật sứ Lưu Ngạn Tông của Đông Xu Mật Viện bệnh nặng qua đời, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng vì chinh chiến nhiều năm mà lâm trọng bệnh, Đông Xu Mật Viện của Nữ Chân bèn hữu danh vô thực, Hoàn Nhan Tông Hàn lúc này chính là thanh thế xếp ngang hàng với Ngô Khất Mãi. Lần này Nữ Chân từ miền nam đến, trong đó có cả nguyên do vì tranh quyền đoạt lợi, mặt đông, các hoàng tử Hoàn Nhan Tông Phụ, Tông Bật hy vọng lập nên uy nghi, mà Tông Hàn không thể không phối hợp, chẳng qua hắn để Hoàn Nhan Lâu Thất chinh tây, nghe nói còn muốn bình định mạn bắc Hoàng Hà, vừa hay chứng minh được ý đồ của hắn, hắn muốn mở rộng đất riêng của mình……
- ……Theo như ta thấy, trong chuyện này, bèn có rất nhiều kế sách gây chia rẽ, có thể nghĩ!
Các đại nhân trong triều đường ầm ĩ huyên náo, ai nấy đều biểu đạt ý kiến của mình một cách đầy đủ, ngoại trừ quân sự, thứ các kẻ sĩ có thể cung cấp, cũng chỉ có trí tuệ tung hoành và chính trị tích lũy hơn ngàn năm nay. Không lâu sau, do lão nho Ngẫu Hồng Hi từ núi Trần Châu ra tự xin đi sứ, đến quân trung của hoàng tử Nữ Chân Tông Phụ trình bày lợi hại, để ngăn đại quân, đám đông trong triều đều ngợi khen ông ta cao cả.
Khang Vương Chu Ung vốn dĩ đã không có kiến thức gì, bèn để mặc hết cho bọn họ, mỗi ngày đều chơi đùa với phi tử mới nạp trong hậu cung. Qua không bao lâu, tin tức này truyền ra, lại bị sĩ tử Âu Dương Triệt dán báo chữ to trong thành lên tiếng phê phán……
Tiểu Thương Hà, đây là thời điểm yên tĩnh. Với sự ra đi của ngày xuân và mùa hè đến, trong cốc đã dừng sự qua lại tấp nập với bên ngoài, chỉ còn thám báo phái ra ngoài không ngừng truyền tin tức bên ngoài về, mà mùa hè của năm Kiến Sóc thứ hai này, nguyên thiên hạ, đều yếu ớt cả.
Nếu như nói Cảnh Hàn đế chết đi, Tĩnh Bình đế bị bắt tượng trưng cho ánh chiều tà của Vũ triều, vậy thì đến bây giờ người Nữ Chân lần thứ ba xuôi nam, đêm tối của Vũ triều, cuối cùng đã tới......