Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Máu Nhuộm Trung Nguyên 2

Chương 900: Máu nhuộm Trung Nguyên 2 Chương 900: Máu nhuộm Trung Nguyên 2

Mười một tháng ba, Hoàn Nhan Tông Bật dẫn quân công phá Túc Châu, Túc Châu Mâu Tài Lương dẫn vạn người chống cự một ngày đêm, Túc Châu thất thủ, thành trì bị tàn sát, ba ngày sau, Túc Châu cháy lớn, một nửa thành trì đã bị thiêu thành đất trống.

Mười lăm tháng ba, Ngân Thuật Khả dẫn quân đánh vào Liêu Châu, Hoàng Khai Kỳ vốn là tướng trông giữ Liêu Châu dẫn đội dũng sĩ tấn công vào ban đêm, nhưng mà cuộc tấn công bị Ngân Thuật Khả nhìn thấu, đội quân tan tác, Hoàng Khai Kỳ dẫn theo cận vệ phát động tấn công đối với Ngân Thuật Khả, thân bị trúng mười mấy đao dốc sức chiến đấu không ngơi nghỉ, vì thế bỏ mình.

Hai mươi sáu tháng ba, đại quân Tông Phụ, Tông Bật công hãm Hà Gian phủ, các nơi Thâm Châu, Cảnh Châu, Thương Châu quy hàng.

Mười lăm đến hai mươi bảy, các vùng Lạc Châu, Ký Châu, Tương Châu, Từ Châu lần lượt quy hàng.

Ba mươi tháng ba, lão tướng Lưu Định Ôn ở Thương Châu dẫn theo hơn vạn nghĩa quân tập kích bất ngờ Hà Gian, sau trận ác chiến nửa ngày với đội quân tiên phong của Tông Bật, đội quân tan tác, Lưu Định Ôn bị trúng tên lạc mà chết. Nghĩa quân bị bắt đi hơn ba ngàn người, áp giải ra ngoài thành Hà Gian giết chết hết cả, đầu người xây thành kinh quan*, thi thể lan tràn, mùi hôi thối sau đó nghe nói trăm ngày vẫn chưa tan.

*Kinh quan: còn gọi là kình quan, kinh khâu, vũ quân, là một thủ đoạn xử lý thi thể kẻ bại trận trong chiến tranh, bên thắng sẽ thu thập thi thể bên bại sau trận chiến chất đống lên một mé đường, đồng thời phủ đất làm thành gò, chủ yếu dùng để khoe khoang quân công cho người đời và con cháu đời sau, hoặc cảnh cáo kẻ địch. Loại thủ pháp này xuất hiện sớm nhất ở Trung Nguyên vào thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc, sau đó được các chủng tộc xung quanh Trung Nguyên như Ngũ Hồ (năm dân tộc thiểu số Hung Nô, Yết, Tiên Ti, Đê, Khương), Goguryeo, Mông Cổ thu nhận.

Mùng một tháng tư, Bát Tự quân Vương Ngạn chiến đấu với đội quân của Tông Hàn ở Thấm Châu, không địch lại bại lui.

Mùng sáu tháng tư, Tông Hàn công phá Bình Dương, không tấn công được, chuyển tác chiến sang đông. Mùng mười, Hi Doãn dẫn quân tấn công Bình Dương lần nữa, nhân lúc suy yếu mà xuống.

Mùng tám tháng tư, Tông Phụ vây hãm Truy Châu, binh ép Tế Nam.

Mùng mười tháng tư, đại tướng Ngoa Lý Đóa của quân trung lộ tấn công Tương Châu, năm ngày vẫn không công phá được, sau đó đại quân Tông Hàn tới, ngày hai mươi mốt, Tương Châu thất thủ, do dân chúng trong thành chống cự kịch liệt, người Nữ Chân giết sạch bách tính trong thành.

Hai mươi lăm tháng tư, tri phủ Tế Nam Lưu Dự dùng dây kéo ra khỏi thành, đầu hàng Tông Phụ, sau đó dụ mở cửa thành cho đại quân Nữ Chân, sau khi đại quân vào thành, tất cả tướng lĩnh, quan sứ và cả gia quyến, tộc nhân quyết ý chống cự trong thành tổng cộng có hơn tám ngàn, mà trong một tháng sau đó, đều bị tàn sát hết sạch.

Hai mươi bảy tháng tư, đại nho Ngẫu Hồng Hi đi tới đại doanh quân đông lộ du thuyết Tông Phụ, Tông Bật đã khảng khái trình bày, lớn tiếng chửi mắng trước trướng của hai vị hoàng tử Nữ Chân. Sau đó, bị Tông Bật thẹn quá hóa giận một kiếm chém chết, thi thể vứt ra khỏi quân doanh. Tin tức đại nho này quở trách trước mặt Tông Bật sau đó đã được lan truyền ca tụng trong giới trí thức.

Hai mươi chín tháng tư, Đại Quang Minh giáo tụ tập dân chúng mười bảy vạn, muốn vây diệt đại quân tiên phong của Ngân Thuật Khả ở vùng hoang dã ngoại ô mặt nam Tuấn Châu, mười bảy vạn người tan tác. Mấy vạn trong số đó bị kỵ binh Nữ Chân truy đuổi đến ven bờ Hoàng Hà, lúc đó đám đông chen chúc, số ít bị tàn sát mà chết, đa số bị giẫm đạp, đẩy xuống dòng sông, kẻ chết đuối vô số.

Đầu tháng năm, quân đông lộ do Tông Phụ, Tông Bật suất lĩnh ép hàng các vùng Đông Kinh.

Mười lăm tháng năm, đại quân trung lộ của Tông Phụ vượt qua Hoàng Hà.

Trung tuần tháng năm, tướng lĩnh Mã Quát suất lĩnh gần hai mươi vạn người Ngũ Mã Sơn giết tới, đọ sức tới lui với đám người Tông Phụ gần một tháng trời.

Hai mươi ba tháng năm, Chu Ung nam tuần Dương Châu.

Tháng sáu, Mã Quát công hãm tiểu thành Thanh Bình lúc này đã rơi vào tay đám người Tông Hàn, đây là chỗ trọng yếu mà đại quân trung lộ, đông lộ phải hành quân qua.

Thượng tuần tháng sáu, Tông Hàn tiến công Thanh Bình không thành. Mùng mười tháng sáu, đại quân Tông Phụ một lần nữa tiến công Thanh Bình, Thanh Bình thất thủ, hai mươi vạn người tan tác, trên đường bị truy sát mấy vạn người. Mã Quát suất lĩnh số ít dư bộ rút về phía nam.

Hai mươi hai tháng sáu, quân trung lộ Tông Hàn một lần nữa khai chiến với quân thủ thành Biện Lương, không có kết quả.

Cuối tháng sáu, Tông Phụ ép binh tới Ứng Thiên......

Mùng tám tháng bảy......

Mười ba tháng bảy......

......

Những cơn gió cuối hè sẽ mang theo đủ thứ mùi tới, mùi hôi thối khó tả, tiết trời thực sự quá oi bức, người đã chết rất nhanh sẽ bốc ra thứ mùi thối rữa. Ngoài mùi hôi thối của xác chết, thứ mùi khó ngửi còn có mùi hôi cơ thể do người lâu ngày không tắm, mùi đại tiểu tiện......

Lâm Tông Ngô ngồi trên bục đá giảng kinh, bên dưới là vô số tín đồ quần áo lam lũ rách rưới, ánh mắt đáng thương nhưng cuồng nhiệt đang ngồi, nam có nữ có, đều là những kẻ đáng thương.

Đám người thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô.

Lâm Tông Ngô giảng kinh xong, quay đầu đi xuống. Hắn trở về căn phòng phía sau, ánh mắt hơi gợn sóng, nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, ánh mắt đó đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ nhớ tới chuyện trên chiến trường Tuấn Châu, đám người xông vào đại quân Nữ Chân, cuồng nhiệt và không sợ hãi, tuy nhiên không lâu sau đó, đội quân đã sụp đổ, người Nữ Chân giết tới từ mỗi phương hướng trong tầm nhìn, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Những tín đồ này cũng bắt đầu quay đầu bỏ chạy, giống như ruồi mất đầu, hắn cũng không chỉ huy nổi nữa.

Nhưng hắn cũng không quan tâm người chết, cả một đời Lâm Tông Ngô này, người hắn chính tay giết chết, cũng đã chất đống thành núi rồi. Điều trong lòng hắn bận tâm, càng nhiều hơn vẫn là trận thất bại đó, mà chuyện duy nhất có thể khiến người ta thấy tốt hơn, là đây cũng không phải thất bại của một mình hắn.

Cả thiên hạ này đều đang bại trận, quân đội triều đình cũng được, nghĩa quân cũng tốt, còn có sơn phỉ đang phát động tấn công đối với người Nữ Chân, trong cả mùa hè này, tất cả mọi người đều đang bại, đều đang chết, trên mấy con đường người Nữ Chân giết tới hài cốt đầy rẫy, tính bằng mấy chục vạn đến hàng trăm vạn, người chết rồi, nhà tan rồi, lão nhân hài tử bị chết đói, phòng ốc bị thiêu cháy thành tro bụi. Mà những kẻ vẫn chưa bại trận, đa phần đều đã tuyên bố đầu hàng Nữ Chân, những kẻ hèn nhát vô năng đó.

Thế đạo đang sụp đổ, những tín đồ kia, bọn họ chính là sự thể hiện rõ ràng nhất, trước đây trong đám đông này, mọi người đa phần vẫn mặc những y phục đẹp đẽ, còn có không ít hộ lớn, phú hộ, hiện giờ những người dám mặc y phục thế này tới đây đã càng ngày càng ít, Nữ Chân tàn phá bừa bãi dẫn tới nạn dân tăng lên, nghe nói đói khát và dịch bệnh đã xuất hiện ở mạn bắc Hoàng Hà, cho dù chỗ hắn ở hiện giờ vẫn là khu vực chưa thất thủ của bờ nam Hoàng Hà, nhưng mọi người cũng đã càng lúc càng sợ hãi và quẫn bách. Tại Tuấn Châu, hắn đã mất đi mười mấy vạn người, sau khi trở về, rất nhanh, lại có rất nhiều người tụ tập đến.

Lâm giáo chủ xưa nay thận trọng khí độ lúc này cũng có chút không biết được chuyện này là tốt hay không nữa. Kiêu hùng đều khát vọng loạn thế, bởi vì loạn thế mới có thể tích tụ danh vọng, tuy nhiên nhìn vào dáng vẻ những giáo chúng này, Lâm Tông Ngô lại cảm thấy, đó cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Kẻ địch thật sự……quá mạnh mẽ rồi.

Hắn suy nghĩ giây lát trong sự yên tĩnh này, sau đó vẫn là thở ra một hơi: Cũng tốt.

Bổn tọa cuối cùng rồi sẽ tìm được phương pháp, giải cứu thiên hạ này!

Qua một lúc nữa, có người đi tới phía này. Lâm Tông Ngô nhắm mắt, người đó đứng ngoài cửa, thấp giọng báo cáo tin tức, thành Ứng Thiên bị phá rồi.

Nghe thấy tin tức này, hắn mở mắt ra, chốc lát, người ngoài cửa nghe thấy giáo chủ thở dài một tiếng như sấm ngôn.

- Quần ma loạn vũ, thiên hạ……sắp mất rồi……

Thiên hạ đang bong tróc, cố đô Ứng Thiên, lửa và máu tươi tràn ngập thành trì, thảm sát và cướp bóc từng xảy ra trong thành Biện Lương, lần nữa tái hiện trong thành trì cổ kính được trở thành kinh đô trong thời gian ngắn này. Lá cây bị đốt cháy phát ra tiếng tách tách, từng tấm bảng hiệu đang rơi xuống, mọi người hoảng sợ la hét, kêu gào, cầu xin, nữ nhân không ngừng bỏ chạy, nam nhân bị đâm chết trên mũi thương, hài tử bị ném rơi xuống đất……

Chống cự là có, từ bắc đến nam, trên cả đường này sự kháng cự lớn có nhỏ có từ đầu đến cuối đang không ngừng xuất hiện, mà sau đó không ngừng bị hủy diệt trong sự va chạm. Hào kiệt dân gian tổ chức lại, thành lập đội ngũ chuyên đi bắt giết Kim binh lạc đàn. Đối với người Kim, những người nhà tan người mất hoặc trong nguy cơ nhà tan người mất đều hận không thể ăn thịt lột da, nhưng mà đây là sự xung đột kịch liệt nhất giữa hai quốc gia.

Từ sau Ứng Thiên, hai lộ đại quân lần nữa nam hạ, vô số đội quân Giang Nam tràn tới đều đã tan tác.

Dương Châu, tòa thành cổ ung dung này cũng là một bầu không khí lo sợ không biết làm thế nào. Triều đường theo Chu Ung dời tới nơi này, nhưng mà bước chân của người Nữ Chân vẫn không dừng lại. Lúc này, Chu Ung đã liên tục hạ thấp tư thái, gửi đến mấy phong thư hàm xin tha đến trong quân Nữ Chân —— hắn đã nhìn ra được, lần này, người Nữ Chân là quyết tâm bắt hắn đi lên phương bắc, đối với chuyện làm hoàng đế có lẽ hắn đã có chút hối hận —— nhưng mà đều không có bất cứ hiệu quả gì cả.

Triều đường Vũ triều trước kia, tụ tập tất cả tinh anh của thiên hạ này, những đại nhân ý chí bừng bừng, chỉ trỏ giang sơn, còn có cả những đại nhân sôi nổi bên ngoài triều đường kia nữa, lần này không có bất cứ ai có thể tận lực vãn hồi thế cục nguy khốn này nữa.

- Ta đã chuẩn bị một số người, có mấy nhánh đội ngũ……

Từ xa xa nhìn về cung điện đằng kia, Quân Vũ đứng trên tường vây nói với tỷ tỷ bên cạnh:

- Nếu người Nữ Chân đánh tới, có thể bảo vệ chúng ta đi khỏi.

- Đi đâu?

Ánh mắt Chu Bội trống rỗng, thuận miệng hỏi một câu, Quân Vũ sững sờ một chút:

- Hay là đi Tây Bắc, thế nào?

Chu Bội nhắm mắt lại, không bằng lòng nhìn thấy dáng vẻ nói năng bừa bãi của hắn. Quân Vũ bèn cười cười:

- Đùa thôi mà.

- Chúng ta đi xuống phía nam, xuống phía nam nữa, càng về phía nam nữa. Hắn mấy chục vạn người, có thể đuổi tới lúc nào, bất luận ra sao, bảo vệ bản thân mình một chút, mới có thể cầu một tia cơ hội sống. Sư phụ ở bên phía Tây Bắc đó, cũng làm như vậy.

Hắn dừng lại một chút:

- Vũ triều ta lần này……sợ là……

Quân Vũ nói tới đây, không nói tiếp nữa. Chu Bội nhắm mắt lại, để gió đêm thổi qua tóc nàng, một khoảng thời gian rất dài tới nay, đây là lần đầu tiên nàng không mở miệng phản bác khi Quân Vũ nói cách xưng hô “sư phụ” này. Trước lúc này, nàng đã tìm hiểu kỹ càng cảnh ngộ của những quý nữ bị bắt lên phương bắc trong nỗi nhục Tĩnh Bình đó.

Bị cường bạo, bị ngược đãi, đến phương bắc rồi, bị biếm thành nô lệ, kỹ nữ, cả đời không được giải thoát. Tiếp theo đây, nếu như nàng gặp phải số phận bị bắt đi, lối ra duy nhất, e là chỉ có tự sát thôi.

Xuân đến ta không mở miệng trước, có loài sâu bọ nào dám kêu.*

*Nguyên văn: Xuân lai ngã bất tiên khai khẩu, na cá trùng nhi cảm tố thanh.

Đây là hai câu được trích từ bài thơ 《Thất tuyệt. Vịnh oa》 (nghĩa là Vịnh con ếch) của Mao Trạch Đông. Thông qua việc miêu tả môi trường sống, hình ảnh và tâm tính của loài ếch, bài thơ đã thể hiện sâu sắc hoài bão cao cả và trí tuệ rộng lớn của Mao Trạch Đông thời trẻ, tuy nhỏ bé nhưng cũng có tướng mạo rồng rắn, cũng cao lớn phi thường.

Lần này, người Nữ Chân đã chuẩn bị sẵn sàng, một đường giết tới, đang chính diện áp đảo cả thiên hạ!

Tây Bắc, nơi mà vẫn chưa có quá nhiều người dòm ngó tới, cả thế cục, so với Trung Nguyên đã rơi vào địa ngục cũng không tốt hơn là bao.

Trong tháng năm, nhân lúc quân trung, đông lộ Nữ Chân thu hút ánh mắt thiên hạ với thế như bẻ cành khô, Hoàn Nhan Lâu Thất suất lĩnh hơn vạn chủ lực Kim binh vượt qua Hoàng Hà, không lâu sau, phá đại quân mười sáu vạn của Phạm Trí Hư ở Triêu Ấp, sau đó phá Đồng Hoa, lại phá mấy vạn trọng binh ở Đồng Quan.

Tháng sáu, vây Kinh Triệu phủ, vây điểm đánh viện binh, lần lượt đánh tan, tiêu diệt mấy vạn quân đội chi viện cho Kinh Triệu ở các nơi như Trường Nhạc Pha, sau đó ung dung công chiếm Kinh Triệu phủ. Bắt sống Kinh chế sứ Phó Lượng, sau đó, hàng phục Phượng Tường, Lũng Châu, đã thật sự đẩy áp lực đến Tây Bắc.

Tháng bảy, các vùng Diên Châu, đang tích cực tiến hành chuẩn bị chiến đấu. Không lâu trước đó, Chủng Liệt đã cự tuyệt lời khuyên hàng của sứ giả Nữ Chân, Chủng gia đời đời trấn giữ Tây Bắc, hiện giờ, tuy rằng mộ tổ đều bị đào bới, nhưng đối với Chủng Liệt tính cách cương trực mà nói, hàng Kim vẫn không nằm trong chọn lựa của hắn.

Từ sau khi thu hồi các vùng Diên Châu, thời gian cho hắn phát triển không nhiều. Không lâu trước đó, hắn từng viết thư cho Tiểu Thương Hà, hy vọng có thể liên thủ kháng địch với quân Hoa Hạ được biết tới là không cúi đầu trước ngoại bang này, nhưng đối phương đã thẳng thắn từ chối.

Quân Hoa Hạ chính là đội quân giết vua tạo phản, tuy rằng cùng chung kẻ địch, nhưng lập trường khác nhau, mọi người không có kinh nghiệm hợp tác, ai biết được ngươi có đột nhiên quay mặt trở giáo không —— trước khi chưa nhìn rõ hình thế, vẫn là không liên thủ tốt hơn.

Đối phương từ chối có lý do của họ, Chủng Liệt cũng không thể nghĩ được cách nào. Vào ngày hai mươi ba tháng bảy, trong thành Diên Châu, hắn đang chờ đợi tin tức từ mặt nam truyền tới.

Trước đây không lâu, hắn từng xuất binh ba vạn, chi viện Phượng Tường.

Lần chiến tranh có thể đã bùng phát ở Phượng Tường này, có lẽ là một lần công kích quy mô lớn nhất lực lượng cả mặt tây Vũ triều phát động khi đối mặt với quân tây lộ Nữ Chân không quá vạn người. Đây là kết quả thảo luận giữa các bên sau khi nghe được tin tức Phượng Tường rơi vào tay người Nữ Chân sắp sửa phản về không lâu trước đó. Trong đó, Võ Uy quân xuất binh mười lăm vạn, Tấn Ninh quân mười vạn, Tây quân ba vạn, cộng thêm mấy nhánh nghĩa quân các bên cũng tự xuất binh, hẹn ngày tháng, cùng lúc phát động tiến công đối với Phượng Tường.

Buổi chiều, tin tức đã tới.

Giây phút cầm được tin tức xem xong đó, Chủng Liệt cảm thấy choáng váng tại chỗ, hắn bỏ tin tức kia xuống, biết rõ là thừa thãi nhưng vẫn khó khăn hỏi một câu:

- Tin tức là thật sao?

Kỵ sĩ phong trần mệt mỏi trên người còn mang vết thương cho hắn câu trả lời.

Hai mươi mốt tháng bảy, Hoàn Nhan Lâu Thất vây điểm đánh viện binh dưới thành Phượng Tường, phá mười vạn Tấn Ninh quân, lại quay đầu công hãm thành Phượng Tường. Hai mươi hai tháng bảy, chủ lực Nữ Chân hơn một vạn chia binh thành mấy đường, sáng sớm phá ba vạn Tây quân ở Vũ Công, giữa trưa đánh bại ba vạn nghĩa quân ở vùng gần đó, buổi tối, Hoàn Nhan Lâu Thất tự mình dẫn theo mấy ngàn đội ngũ trực thuộc, phá mười lăm vạn Võ Uy quân ở Vị Nam.

—— Vũ Công và Vị Nam, cách nhau gần hai trăm dặm.

Chủng Liệt đi ra cửa.

Lúc này, đủ loại công tác chuẩn bị chiến đấu trong thành Diên Châu hẳn vẫn đang tiến hành, nhưng phủ Thành chủ bên này, không nhìn thấy được cảnh tượng làm việc bên ngoài, bên ngoài sân bầu trời ngày thu trong xanh, khí hậu mát mẻ, nhưng hắn luôn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, tối tăm đã ép tới rồi.

- Cái thiên hạ này……sắp xong rồi sao……

Tiểu Thương Hà, ánh mặt trời chiếu nghiêng nghiêng vào trong căn phòng, ánh sáng và bụi nhảy nhót trong không khí, một đám quân quan sau khi nghe được tin tức, tương tự đều trở nên trầm mặc.

- ……Mẹ kiếp!!!

Có người thở dài khe khẽ:

- ……Đám này người đông thì có ích gì chứ!

Tháng tám, đội quân chủ lực của Hoàn Nhan Lâu Thất, đẩy tới Diên Châu……

Bình Luận (0)
Comment