Tháng tám, ánh mặt trời thường chiếu sắc màu lộng lẫy, mùa thu vàng đang đến gần, nhiệt độ cũng giảm bớt một chút. Lý Tần chống một cái gậy, đi giữa đám đông, sức khỏe hắn không tốt, sắc mặt xanh xao còn thở hồng hộc. Xung quanh đều là nạn dân, thần sắc bàng hoàng, thận trọng và mờ mịt của những người đi về phía trước trộn lẫn với sự mệt mỏi, đói khát và tiếng khóc nỉ non của những đứa trẻ.
Lý Tần, người đồng hành cùng họ hai tháng, trông không khác gì với những nạn dân này.
Bọn họ đang đi qua vùng thôn quê phụ cận Trạch Châu, gần tới huyện Cao Bình, phụ cận ở đây vẫn chưa trải qua khói lửa chiến tranh quy mô lớn, nhưng thiết nghĩ là trải qua rất nhiều lưu dân chạy nạn rồi, trong ruộng xác xơ trơ trọi, gần đó không có thứ gì ăn. Đi được một lúc, phía trước đội ngũ truyền đến tiếng xôn xao, là quan phủ phái người phát cháo ở đằng trước.
Mọi người ào ào chạy tới, Lý Tần cũng chen vào đám đông, cầm lấy cái vò nhỏ của hắn xin được ít cháo loãng. Hắn đói đến cồn cào, ngồi xổm xuống bên vệ đường ăn bất chấp hình tượng, đường xá gần đó đều là người, có người hét lớn bên cạnh lều cháo:
- Nghĩa quân Cửu Ngưu Sơn chiêu mộ người! Chịu bán mạng sẽ có ăn! Có màn thầu! Tham gia vào quân ngũ lập tức được lĩnh hai cái! Lĩnh bạc trợ cấp! Các vị đồng hương, chó Kim hung hăng càn quấy, thành Ứng Thiên đã bị phá rồi, Trần tướng quân đã chết, Mã tướng quân đã bại, các người xa rời quê hương, có thể tháo chạy tới đâu. Chúng ta là binh dưới trướng của Tông Trạch Tông gia gia, lập chí kháng Kim, chỉ cần chịu bán mạng sẽ có ăn, đánh bại người Kim thì sẽ có lương thực tiền bạc……
Mọi người nhìn màn thầu kia mà thèm, chen chúc qua đó không ít. Có người dắt díu theo người nhà, bèn bị thê tử kéo lại, khóc lớn giữa đường. Cả một đường này tới đây, không ít nơi có nghĩa quân chiêu mộ binh lính, đều dụ dỗ bằng tiền tài và lương thực, tuy rằng nói sau khi vào đó có thể ăn no không cũng rất khó nói, nhưng đánh trận mà, cũng chưa chắc sẽ chết. Con người cùng đường mạt lộ rồi, bán cả bản thân vào đó, lúc gần ra chiến trường, bèn tìm cơ hội bỏ trốn, cũng không coi là chuyện kỳ lạ.
Mà đa số người vẫn ngây ra mà cẩn thận quan sát. Thông thường mà nói, lưu dân sẽ tạo ra nổi loạn, gây ra bất ổn trị an, nhưng thực ra cũng chưa chắc sẽ là như vậy. Những người này phần lớn đều là nông dân người làng xã cả đời yên phận, từ nhỏ tới lớn, chưa từng ra khỏi mảnh đất nhỏ gần thôn huyện của mình. Sau khi bị đuổi ra ngoài, bọn họ phần lớn đều sợ hãi và hoảng hốt. Con người sợ hãi những nơi xa lạ, cũng sợ hãi tương lai xa lạ —— thực ra cũng không có mấy người biết được tương lai sẽ như thế nào.
Thật sự có lão nhân hơi thấy qua chuyện đời, cũng sẽ chỉ nói:
- Đến phía nam rồi, triều đình tự sẽ bố trí ổn thỏa cho chúng ta.
Cũng có người ôm tâm tư trốn ở phía nam vài năm, đợi đến khi thảm họa chiến tranh dừng lại, lần nữa trở về quê cày ruộng.
Mẫu thân ôm lấy hài tử, cảnh giác sợ sệt nhìn tất cả mọi thứ bên cạnh, các gia đình tụm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ. Trên người Lý Tần đã chẳng còn thứ gì, hơn một tháng trước, hắn cứu một hài tử đói đến mức thoi thóp trên đường chạy nạn, tối đó, hài tử kia trộm mất tay nải của hắn chạy mất, ba quyển sách Tần Tự Nguyên để lại mà Ninh Nghị đưa cho hắn cũng ở trong đó.
Sách hắn cũng đã sớm xem xong hết, mất rồi, chẳng qua là mất đi một kỷ niệm. Nhưng mất cũng tốt. Mỗi lần hắn nhìn thấy, đều cảm thấy mấy quyển sách đó giống như ma chướng trong lòng. Khoảng thời gian gần đây bôn ba cùng nạn dân, có lúc bị cơn đói dày vò hành hạ, ngược lại có thể hơi giảm nhẹ gánh nặng trong tư tưởng của hắn.
Ở chỗ này, đạo lý to lớn có thể bỏ đi, có chăng chỉ là chuyện hai ba ngày và hai ba dặm trước mắt, là đói khát, sợ hãi và chết chóc, lão nhân đổ gục bên đường không còn hơi thở, đứa bé quỳ bên cạnh xác chết ánh mắt tuyệt vọng, từng đám từng đám binh lính thảm bại tan tác ở phía trước, cùng tháo chạy, bọn họ cầm lấy đao thép, trường thương, đối lập với dân chúng chạy nạn.
Có một buổi tối, đã xảy ra cướp bóc và chém giết, Lý Tần trong góc tối tránh được một kiếp nạn, nhưng mà binh sĩ Vũ triều tan tác ở phía trước giết chết mấy trăm thường dân, bọn họ cướp đi tài vật, giết chết những người nhìn thấy, cưỡng bức phụ nữ trong nạn dân, sau đó mới hoảng hốt bỏ chạy……
Từ bắc chí nam, quân đội của người Nữ Chân, đã giết chết cả nhân tâm.
Húp cháo xong, Lý Tần vẫn cảm thấy đói, nhưng cái đói có thể khiến hắn cảm thấy được giải thoát. Buổi tối này, hắn đói đến quằn quại, bèn cũng chạy tới lều chiêu binh, muốn dứt khoát tòng quân, kiếm hai cái màn thầu, nhưng thể chất hắn quá kém, đối phương không cần. Trước lều vải này, tương tự cũng có người tới, là hán tử mà ban ngày muốn tòng quân kết quả bị ngăn cản. Sáng ngày thứ hai, Lý Tần nghe được tiếng khóc của một nhà đó trong đám đông.
Đội ngũ chạy nạn về phía nam trải dài vô tận, người lúc nhiều lúc ít, đa số thậm chí đều không có mục đích rõ ràng. Qua thêm mười mấy ngày nữa, khi tiến về phía trước, Lý Tần nhìn thấy lính đào ngũ tràn tới, Trạch Châu, Cửu Ngưu Sơn và mấy nhánh nghĩa quân còn lại, đều bị đánh bại trên chiến trường với người Nữ Chân.
Đoàn người hỗn loạn cứ thế kéo dài miên man, không nhìn thấy đầu cuối, cũng không đi tới bến bờ, so với đất đai của Vũ triều mấy năm về trước, nơi đây dường như là hai thế giới. Có lúc trong đội ngũ Lý Tần sẽ ngẩng đầu lên, nghĩ về những ngày tháng đã qua, những gì đã gặp của mấy năm trước, có lúc khi nhìn vào trong đám người chạy nạn này, lại hình như cảm thấy là cùng một thế giới, cùng một con người.
Lời nói của Ninh Nghị lại vang lên như ma chú. Cạnh tranh sinh tồn, hợp thì được sống. Trời đất đã bắt đầu trở nên tàn khốc, thế giới ấm áp bị bong tróc vụn vỡ thành từng mảnh. Con người rốt cuộc có thể như thế nào, con người rốt cuộc nên như thế nào, lúc không quá đói khát, đầu của hắn lại bắt đầu đau nhức. Vào ngày này, một lượng lớn nạn dân đang tập trung ở ven sông Hoàng Hà, quân đội Vũ triều và nghĩa quân không ngừng chiêu mộ kẻ dám chiến đấu, nhiều tin tức hơn cũng được truyền tới.
Nghe nói, Tây Bắc giờ cũng là một mảnh chiến loạn, Tây quân từng được cho là có thể chiến đấu nhất Vũ triều, từ sau khi Chủng Sư Đạo chết, đã không thể gượng dậy. Sớm trước đó không lâu, Hoàn Nhan Lâu Thất tung hoành Tây Bắc, đánh ra chiến tích gần như vô địch, vô số đội quân Vũ triều vứt bỏ mũ giáp tháo chạy, hiện giờ, Chiết gia hàng Kim, Chủng Liệt cố thủ Diên Châu, nhưng xem ra, cũng đã nguy cơ ngập tràn.
Nghe nói, sau khi công hạ Ứng Thiên, vẫn chưa bắt được Kiến Sóc đế đã xuôi nam, quân đội của người Kim bắt đầu tàn phá bừa bãi tứ phương, mà mấy nhánh đại quân Vũ triều từ mặt nam tới phần lớn đã bại trận.
Nghe nói, lão đại nhân Tông Trạch bệnh nặng……
Vô số người tập trung ven bờ sông Hoàng Hà, mưa thu không ngừng rơi, hỗn loạn không sao kể xiết, đây là khủng hoảng bao trùm cả thiên hạ……
…………………
Thành Biện Lương, mưa thu lất phất, làm rơi những chiếc lá vàng trên cây, Nhạc Phi đội mưa tới, đi vào trong khoảng sân đó.
Từ sau khi người Nữ Chân công hạ Ứng Thiên, tạm hoãn tiến quân về phía nam, mà mở rộng và củng cố chỗ đã chiếm cứ, đại quân Nữ Chân phân thành nhiều nhóm đã bắt đầu càn quét những địa phương chưa quy hàng ở Sơn Đông và mạn bắc Hoàng Hà, mà đội quân của Tông Hàn, cũng bắt đầu tiếp cận Biện Lương lần nữa.
Bên ngoài thành Biện Lương, nơi mà lão đại nhân Tông Trạch đã củng cố phòng thủ thành, Nhạc Phi suất quân giao tranh thêm mấy lần nữa với một nhóm nhỏ người Nữ Chân, đội kỵ Nữ Chân thấy quân thế của Nhạc Phi ngăn nắp có trật tự, bèn lui về lần nữa —— Biện Lương không còn là đô thành, đối với người Nữ Chân mà nói, đã mất đi giá trị tấn công mạnh mẽ. Mà trên phương diện khôi phục phòng ngự, Tông Trạch đúng là lợi hại, trong thời gian hơn nửa năm, ông ta cơ bản đã khôi phục bảy tám phần mười lực lượng phòng ngự phụ cận Biện Lương, mà một lượng lớn nghĩa quân chịu sự chỉ huy của ông ta tập trung lại, đối với người Nữ Chân mà nói, mảnh đất này vẫn coi là một khúc xương cứng.
Chỉ có đám người Nhạc Phi hiểu, chuyện này gian nan đến mức nào. Tông Trạch cả ngày bôn ba giao thiệp giữa các thủ lĩnh của nghĩa quân, dùng hết mọi cách khiến bọn họ có thể cùng chống lại người Nữ Chân. Nhưng trên thực tế, còn rất ít tài nguyên trong tay mà ông ta có thể sử dụng, đặc biệt là sau khi hoàng đế đi tuần phía nam, tất cả nỗ lực ở đây dường như đều đang chờ đợi cái ngày thất bại đó tới —— nhưng vị lão đại nhân này, vẫn cứ vất vả chống đỡ ở đây, Nhạc Phi chưa từng thấy ông ta có nửa lời oán thán.
Đặc biệt là lúc người Nữ Chân phái sứ giả tới chiêu hàng, có lẽ chỉ có duy nhất vị Tông lão đại nhân này, trực tiếp đẩy mấy sứ giả ra ngoài chém đầu tế cờ. Đối với Tông Trạch mà nói, ông ta chưa từng nghĩ tới cần thiết phải đàm phán, Biện Lương là quân đau thương quyết chiến tới cùng, chẳng qua hiện giờ không nhìn thấy được hy vọng thắng lợi mà thôi.
Gắng gượng tới bây giờ, lão nhân cuối cùng vẫn ngã xuống rồi……
……