Thành Diên Châu.
Những tảng đá khổng lồ quét ngang bầu trời, hung hăng đập vào bức tường thành xưa cũ, vụn đá văng tứ tung. Mũi tên bay xuống như mưa, máu tươi và tiếng hét giết chóc không ngừng vang lên dưới thành trì.
Lâu xa* công thành đập lên tường thành, sau đó bị đốt cháy bởi tên lửa và dầu hỏa giội ra, từng binh sĩ kêu gào, ngã từ trên lâu xa xuống.
*Lâu xa: chiến xa cổ đại, bên trên có dựng vọng gác, có thể quan sát kẻ địch.
Chủng Liệt vung vẩy trường đao, giết lùi một nhóm binh sĩ công thành trèo lên bằng thang mây, râu tóc hắn lộn xộn, mồ hôi thấm ướt áo dày, miệng đang hò hét, suất lĩnh binh sĩ Chủng gia quân dưới trướng chiến đấu anh dũng. Trên dưới tường thành đều dày đặc chi chít người, tuy nhiên công thành không phải người Nữ Chân, mà là đội quân người Hán hơn chín vạn người đã quy hàng Hoàn Nhan Lâu Thất, lúc này phụ trách công kích mạnh mẽ Diên Châu.
Người lĩnh quân dưới thành, chính là Ngôn Chấn Quốc, Kinh lược An phủ sứ* của lộ Tần Phượng, vốn dĩ cũng là một viên đại tướng của Vũ triều, lúc Hoàn Nhan Lâu Thất giết tới, đại bại mà hàng Kim, lúc này, đã công thành bảy ngày.
*Kinh lược An phủ sứ: một chức quan địa phương thời Tống, quản lý quân sự và chính vụ của một lộ; lộ: đơn vị hành chính thời Tống, dưới có phủ, châu, huyện.
Chiết gia hàng Kim vào năm ngày trước, Chiết Khả Cầu không nhận lời công Diên Châu, nhưng tự tay viết một bức thư khuyên hàng, kiên định mà biểu lộ sự khó xử hình thế mạnh hơn người, không thể không hàng, cũng chỉ ra hiện trạng Tiểu Thương Hà không bằng lòng tham chiến. Chủng Liệt xé nát bức thư đó, suất quân chiến đấu anh dũng cho tới bây giờ.
Chủng gia quân là nhánh quân mạnh nhất của Tây quân, ban đầu còn lại mấy ngàn tinh nhuệ, trong thời gian hơn một năm này, lại lần lượt thu nạp bộ hạ cũ, chiêu mộ lính mới, hiện giờ đội quân nòng cốt như vậy tập trung những người có thể chiến đấu ở Diên Châu vào khoảng một vạn tám ngàn người, khác với ba vạn phái đi Phượng Tường —— hiện giờ thủ thành dường như có thể chống đỡ, nhưng Tây Bắc ngập chìm, cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Đội quân Nữ Chân mạnh nhất do Hoàn Nhan Lâu Thất suất lĩnh, vẫn luôn án binh bất động, chỉ đôn đốc tác chiến ở phía sau. Chủng Liệt biết thực lực của đối phương, đợi khi đối phương nhìn rõ tình hình, phát động một đòn sấm sét, thành Diên Châu sợ phải bị mất vào tay giặc. Đến lúc đó, sẽ không còn Tây Bắc nữa.
Tuy nhiên, Chủng gia hơn một trăm năm trấn thủ Tây Bắc, giết đến người Tây Hạ nghe tên đã sợ mất mật, há có cái lý đầu hàng ngoại tộc!
Hắn vung vẩy trường đao, bổ xuống đầu một kẻ địch đang xông tới, miệng quát lớn:
- Ngôn tặc! Phường bán nước cầu vinh các ngươi, có dám đánh với ta một trận!
Giọng nói đó như sấm sét, uy phong lẫm liệt, sĩ khí của chiến sĩ trên tường thành vì đó mà rung động.
Giữa vô số hàng rào chém giết của tấn công và phòng thủ, Chủng Liệt ngẩng cao mái đầu đã có tóc trắng của mình.
Đáng tiếng nhất là, đã không thể trở về Thanh Giản được nữa……
……
Miêu Cương, Thiết Thiên Ưng đi giữa ngọn núi rực rỡ lá vàng, quay đầu nhìn lại, bốn phía đều là rừng cây um tùm.
Mấy gian nhà nhỏ xuất hiện ở chỗ cuối con đường, đa phần đã đổ nát, hắn đi qua đó, gõ vào cửa một trong những gian nhà, tiếp đó bên trong truyền ra tiếng nói chuyện dò hỏi.
Thiết Thiên Ưng nói ám ngữ giang hồ, đối phương mở cửa, để hắn đi vào.
Trong căn nhà là một người Miêu què chân đã lớn tuổi, hông giắt trường đao, xem ra không phải người tử tế, sau khi hai bên báo tên họ, đối phương mới trở nên cung kính, miệng xưng đại nhân. Thiết Thiên Ưng thăm dò một số chuyện, ánh mắt đối phương lấp lóe, thường là suy nghĩ xong mới trả lời. Thiết Thiên Ưng bèn cười cười, lấy ra một túi bạc nhỏ từ trong người.
- Ta là quan lại, nhưng xưa nay biết rõ quy củ lục lâm, ngươi ở đây sinh sống không dễ dàng, một ít bạc này, coi như mua tin tức của ngươi, cũng tiện trợ cấp sinh hoạt trong nhà. Chỉ là, Mân Qua Tử (Mân què), cho ngươi bạc, là ta nói đến quy củ, cũng kính ngươi là nhân vật một phương, nhưng Thiết mỗ cũng không phải lần đầu tiên hành tẩu giang hồ, trong mắt không lẫn hạt cát*. Những chuyện này, ta chỉ là nghe ngóng, không có hại tới ngươi, nếu ngươi thấy có thể thì nói, nếu cảm thấy không được, không ngại nói thẳng, ta sẽ đi tìm người khác. Đây là có lời trước như vậy.
*Người có quy tắc và giới hạn cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép sai sót và vi phạm.
Lời này của hắn vừa nói ra, đối phương liên tục gật đầu. Lần này, sau khi nhận lấy bạc, lời nói ngược lại sảng khoái, chẳng qua nói được vài câu, lại có chút do dự.
Thiết Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng, cơ thể đối phương run lên một cái, ngẩng đầu lên.
- Thiết đại nhân, chuyện này, sợ là không xa. Ta dẫn ngài đi xem thử……
Vừa nói xong, hai người lập tức ra ngoài. Người Miêu kia tuy rằng què một chân, nhưng bước chân vẫn nhanh thoăn thoắt trong dãy núi, có điều Thiết Thiên Ưng là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, cũng không có khả năng không theo kịp. Hai người xuyên qua một khe núi phía trước, đi lên đỉnh núi. Đợi khi lên tới đỉnh núi, Thiết Thiên Ưng cau mày:
- Mân Qua Tử, ngươi đây là muốn chơi đùa với Thiết mỗ, hay là đã sắp xếp người muốn mai phục Thiết mỗ? Ngại gì không trực tiếp một chút.
- Đại nhân hiểu lầm rồi, chắc là……chắc là ở ngay phía trước……
Mân Qua Tử chỉ về phía trước, Thiết Thiên Ưng nhíu nhíu mày, tiếp tục đi tới. Tầm nhìn của dãy núi này cực kỳ tốt, đến một khắc nào đó, hắn đột nhiên nheo mắt lại, sau đó co chân lao nhanh về phía trước, Mân Qua Tử nhìn nhìn, rồi cũng đột nhiên theo lên, giơ tay chỉ về phía trước:
- Không sai, chắc là bọn họ……
Ở xa xa, trong dãy núi có đám người di chuyển chấn động tới cát bụi.
Cùng với việc bọn họ chạy băng băng trên dãy núi, cảnh tượng bên đó, dần dần được thu vào đáy mắt. Đó là khúc cuối của một đội quân đang di chuyển, uốn lượn tiến về phía trước dọc theo những dãy núi hiểm trở.
Sau khi rời khỏi Tây Bắc, Thiết Thiên Ưng lăn lộn trên giang hồ một thời gian, đợi đến khi người Nữ Chân nam hạ, hắn cũng tới mặt nam trốn tránh, lúc này lại nhớ tới một số chuyện của nhiều năm về trước. Ban đầu ở Hàng Châu, Ninh Nghị và Bá Đao từng có một đoạn giao tình, sau đó trong cuộc xung đột khi áp giải Phương Thất Phật lên kinh, Ninh Nghị đã chém đầu Phương Thất Phật ngay trước mặt Lưu Tây Qua, hai người coi như đã kết mối thù không chết không thôi. Nhưng đến sau đó, khi hắn càng rõ hơn tính cách của Ninh Nghị, mới phát giác ra một tia không đúng, mà trong lời của Lý Tần, hắn cũng vô tình nghe nói, giữa Ninh Nghị và Bá Đao vẫn có mối liên hệ không rõ ràng.
Tuy rằng hắn ở phương nam, nhưng tin tức vẫn nhanh nhạy. Cùng lúc với hai lộ đại quân của Tông Hàn, Tông Phụ xâm lược phía nam, chiến thần Hoàn Nhan Lâu Thất tương tự tàn phá bừa bãi Tây Bắc, lúc ba nhánh quân này đánh cho thiên hạ sấp ngửa, Thiết Thiên Ưng lại tò mò động tĩnh của Tiểu Thương Hà —— nhưng trên thực tế, Tiểu Thương Hà trước mắt cũng không có tý động tĩnh nào, hắn cũng không dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, khai chiến với người Nữ Chân —— nhưng Thiết Thiên Ưng cảm thấy, với tính cách của người đó, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Hắn một đường đi tới Miêu Cương, nghe ngóng những chuyện như tình hình liên quan tới Bá Đao, động tĩnh sau khi Bá Đao chiếm cứ Lam Hoàn Đồng, rất nhiều người đều biết, nhưng báo cáo quan phủ cũng vô ích, Miêu Cương địa thế hiểm trở, người Miêu xưa nay tự trị, quan phủ đã không còn sức để xuất binh vì một nhóm dư nghiệt của thổ phỉ phản loạn Phương Lạp ban đầu nữa. Thiết Thiên Ưng bèn một đường hỏi tới……
Hôm nay hai mươi tháng tám, Thiết Thiên Ưng trên núi, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta chấn kinh ở đằng xa.
Nhiều năm như vậy, một nhánh dư phỉ cuối cùng mà ban đầu Phương Lạp khởi nghĩa ở triều đình Vĩnh Lạc, chiếm cứ và yên ắng ở vùng đất hẻo lánh Miêu Cương, đã xuất binh từ Lam Hoàn Đồng.
Đội quân dài liên miên, đang đẩy qua dãy núi của Miêu Cương như trường long ngay trong tầm mắt của Thiết Thiên Ưng.
………………..
Tối ngày hai mươi tháng tám, mưa lớn.
Trong sân, Nhạc Phi và một số quan viên, tướng lĩnh còn lại đang lắng nghe Tông Trạch trên giường bệnh nói rất nhiều chuyện.
Những lời này vẫn là liên quan tới tác chiến với người Kim, sau đó cũng nói một số chuyện trên quan trường, cầu người thế nào, làm sao để một số chuyện có thể vận hành, vân vân và vân vân. Cả một đời quan trường của lão nhân cũng không thuận lợi, cả đời ông ta tính tình cương trực, tuy rằng cũng có thể làm việc, nhưng tới một mức độ nhất định, thì bắt đầu va vào tường được chỗ này hỏng chỗ kia. Sớm vài năm trước ông ta thấy được quá nhiều chuyện không thể làm, từ quan mà về, lần này triều đường cần, bèn đứng ra lần nữa, lão nhân tính tình cương trực, cho dù bên trên đều chưa từng có rất nhiều sự ủng hộ, ông ta cũng tận tâm tận lực khôi phục trật tự và phòng thủ cho thành Biện Lương, bảo vệ nghĩa quân, thúc đẩy bọn họ kháng Kim. Cho dù từ sau khi hoàng đế chạy về nam, rất nhiều ý tưởng đã trở thành bọt nước, lão nhân vẫn tiến hành những nỗ lực mờ mịt của ông ta mà không nói ra một câu oán trách nào.
Hiện giờ, chiến sự mặt bắc vẫn đang tiếp diễn, trên mảnh đất của mạn bắc Hoàng Hà, mấy nhánh nghĩa quân, đội quân triều đình vẫn đang tranh đoạt địa bàn với người Kim, là có cống hiến không thể xóa nhòa của lão nhân. Cho dù không ngừng bại trận, lúc này cũng đều đang tiêu hao tinh lực của người Nữ Chân xâm lược phía nam —— tuy rằng lão nhân vẫn luôn hy vọng đội quân triều đường có thể kiên quyết đẩy lên phía bắc dưới sự phấn chấn của bệ hạ, hiện giờ lại chỉ có thể thủ mà thôi.
Cho nên ông ta cũng chỉ có thể dặn dò một số ý tưởng phòng thủ tiếp theo.
Buổi chiều, lão nhân ngủ mê đi một khoảng thời gian, giấc ngủ mê này kéo dài đến tối, sau khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn đang rơi rì rào, khiến cho khoảng sân này có vẻ hoang tàn thê lương, vào khoảng giờ Tuất, có người nói lão nhân đã tỉnh, nhưng mở to mắt không biết đang nghĩ gì, mãi không có phản ứng. Đám người Nhạc Phi đi vào xem ông ta, giờ Tuất một khắc, lão nhân trên giường đột nhiên cử động, nhi tử Tông Dĩnh bên cạnh sát lại gần, lão nhân túm lấy hắn, mở miệng, nói một câu gì đó, hình như là:
- Qua sông.
- Cái gì ạ?
Tông Dĩnh chưa nghe rõ.
- Qua sông.
Lão nhân nhìn hắn, sau đó nói tiếng thứ ba:
- Qua sông!
Ông ta trợn trừng mắt, hơi thở ngừng lại.
Nhạc Phi cảm thấy sống mũi chua xót, nước mắt rơi xuống, vô số tiếng khóc vang lên.
Một khắc này trước khi lão nhân rời đi, đã lẫn lộn mong ước và hiện thực.
—— Sớm đã mất đi cơ hội qua sông rồi. Từ khoảnh khắc Kiến Sóc đế rời khỏi Ứng Thiên đó, đã không còn nữa rồi.
Cơn mưa mùa thu lất phất, lác đác lá vàng rơi. Ở mỗi thời đại, sẽ luôn tồn tại những sinh mệnh có thể gọi là vĩ đại, sự ra đi của họ sẽ thay đổi diện mạo của một thời đại, mà linh hồn của họ, sẽ có một phần nào đó gắn bó với người khác và tiếp tục lưu truyền. Sau Tần Tự Nguyên, Tông Trạch cũng không có vận mệnh thay đổi thiên hạ, nhưng từ sau khi Tông Trạch ra đi, nghĩa quân của mạn bắc Hoàng Hà, bắt đầu sụp đổ tan rã, đi theo con đường riêng không lâu sau đó.
Biện Lương rơi vào tay giặc, Nhạc Phi đi xuống phía nam, đón chờ sự lột xác mới, duy nhất có hai chữ “qua sông” là cả đời này đều chưa từng quên. Đương nhiên, đây là chuyện về sau rồi.
……
Ở một góc nhỏ xíu của thiên hạ, Tiểu Thương Hà.
Trời thu yên bình.
Lúc lá vàng rơi xuống, trong sơn cốc yên tĩnh đến đáng sợ.
Khác với sự xôn xao trước khi xuất binh Tây Hạ một năm trước, lần này, một loại lĩnh ngộ nào đó đã xuống trong lòng rất nhiều người.
Chập tối, La Nghiệp sắp xếp quân phục, đi tới lễ đường nhỏ trên sườn núi, không lâu sau, hắn gặp được Hầu Ngũ, sau đó còn có những quân quan khác, mọi người lục đục tiến vào, ngồi xuống. Sau khi đám người liên tiếp ngồi đông đủ, lại đợi một lúc nữa, Ninh Nghị đi vào.
Tất cả mọi người, đều ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên đầu gối, đang nắm lại thành nắm đấm.
Bên ngoài cửa sổ, là đêm thu làm lòng người thư thái......