Chuế Tế - Ở Rể ( Bản Dịch)

Chương 919 - Chương 919: Lẫm Phong 10

Chương 919: Lẫm phong 10 Chương 919: Lẫm phong 10

Trác Vĩnh Thanh bò. Gần đó, ách nữ ú ớ giãy giụa, dường như muốn van xin cho Trác Vĩnh Thanh. Hắn nhìn những điều này qua khóe mắt, vẫn cố vươn tay về phía binh khí. Một tên Nữ Chân nói gì đó rồi rút đao dài mảnh từ trên người ra, bỗng đâm xuống đất. Trác Vĩnh Thanh rên đau, đao đâm từ mu bàn tay trái cắm phập vào đất, đóng đinh tay trái của hắn tại chỗ.

Trong tiếng la hét của Trác Vĩnh Thanh, người Nữ Chân ở xung quanh cười phá lên. Lúc này trên người Trác Vĩnh Thanh không có sức, hắn vươn ra tay phải cố với lấy chuôi đao, nhưng không có sức mạnh rút đao ra. Đám người Nữ Chân nhìn Trác Vĩnh Thanh, có người vung lên roi quất một cái vào lưng của hắn. Ách nữ cũng bị đánh ngã xuống đất, người Nữ Chân giẫm lên nàng, nói gì đó với Trác Vĩnh Thanh, dường như cho rằng ách nữ này có quan hệ gì với hắn, có người xé rách y phục của ách nữ.

Trong đám lão nhân ở phía sau, phụ thân của ách nữ lao ra, chạy tới hai bước, quỳ xuống van xin. Một tên người Nữ Chân vung đao chém, lão nhân ngã trên mặt đất

Trác Vĩnh Thanh hét lớn:

- A!

Người Nữ Chân ở gần đó đã xé rách áo trên của ách nữ lộ ra thân thể gầy trơ xương nhìn không hứng thú nổi. Người Nữ Chân nghị luận mấy câu, có chút ghét bỏ, bọn kéo ách nữ đến trước mặt Trác Vĩnh Thanh. Người Nữ Chân giẫm lên ách nữ, hai tay thì cầm đao dài đâm vào giữa lưng của ách nữ.

- A a ư ư!

Trác Vĩnh Thanh nhìn máu chảy ra từ miệng của ách nữ, ánh sáng mỏng manh trong mắt dần vụt tắt. Trác Vĩnh Thanh gồng sức muốn rút đao cắm vào tay trái của mình ra, nhưng vẫn không có sức mạnh. Người Nữ Chân cười, bắt đầu giết người khác, có người đá Trác Vĩnh Thanh rồi quất roi, mùi máu nồng nặc.

Trác Vĩnh Thanh bỗng nghe một tiếng bịch kỳ lạ.

Có người Nữ Chân ngã xuống.

Tiếp đó là âm thanh hỗn loạn, có người xông đến, binh khí đột nhiên va chạm. Trác Vĩnh Thanh cố chấp rút đao, không biết khi nào thì một người xông lên rút lưỡi đao lên, trong tiếng binh khí va chạm leng keng xung quanh, chĩa mũi đao đâm vào lồng ngực một tên binh sĩ Nữ Chân.

- Trác Vĩnh Thanh, Trác Vĩnh Thanh!

Loáng thoáng nghe tiếng kêu, Trác Vĩnh Thanh lảo đảo đứng dậy, trong tầm nhìn xung quanh, các lão nhân trong thôn đều đã ngã xuống, người Nữ Chân cũng dần dần ngã xuống. Trở về là đội ngũ của nhóm người Cừ Khánh, La Nghiệp, Hầu Ngũ, Mao Nhất Sơn. Bọn họ giết gần hết đội người Nữ Chân này. Tay phải Trác Vĩnh Thanh cầm đao dài muốn đi chém, nhưng chẳng còn ai cho hắn chém.

Trác Vĩnh Thanh ngồi bệch xuống đất, phía trước là xác chết của ách nữ chết trong khuất nhục.

Đám người La Nghiệp tìm khắp thôn rồi quay về, Mao Nhất Sơn băng bó cho Trác Vĩnh Thanh, nói một số chuyện. Đại chiến bên ngoài đã hoàn toàn hỗn loạn, bọn họ đi hướng nam bắt gặp tiên phong của người Nữ Chân nên vội quay về phía bắc. Trong khoảng thời gian bọn họ rời khỏi đội, chủ lực của Hắc Kỳ quân lại một lần đại chiến với Lâu Thất, nghe nói có nhiều thương vong.

Chốc lát nữa rất có thể người Nữ Chân sẽ đến đây, lúc trước bọn họ cảm thấy thung lũng Tuyên Gia có thể là lựa chọn di chuyển của người Nữ Chân, mãi đến lúc này mới đúng.

Nhóm lực lượng nhỏ khó mà đối kháng với đại quân Nữ Chân, đám người La Nghiệp thương nghị nhanh di chuyển, hoặc là từ nơi nào đó chờ gia nhập đại đội. Thật ra trên đường bọn họ tránh người Nữ Chân có thể gia nhập đại đội, nhưng đám người La Nghiệp và Cừ Khánh cực kỳ chủ động, bọn họ cảm thấy giành đi trước người Nữ Chân sẽ có lợi hơn. Sau khi thương nghị, có lẽ vẫn phải cố gắng di chuyển hướng bắc.

Trong cuộc nghị luận, Trác Vĩnh Thanh ở một bên quấn đầy băng vải trông cực kỳ suy yếu đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn nói:

- Có một chỗ.

Không lâu sau, Trác Vĩnh Thanh dẫn nhóm người đi đến căn nhà xập xệ cạnh từ đường, nhìn cái hầm tối đen kia.

Đây là nơi các lão nhân trong thôn ở thung lũng Tuyên Gia lén giấu thức ăn, sau khi bị phát hiện, người Nữ Chân đã vào trong dời đồ ra hết, chỉ còn lại vài túi lương thực. Bên dưới khá rộng, lối vào cũng cực kỳ ẩn khuất, không lâu sau, đám người đều tụ tập lại đây, nhìn lối vào hầm tối đen, không khó đoán ra nơi này dùng để làm gì.

Đến chạng vạng, hơn hai mươi người đều chui vào hầm ngầm, đám người La Nghiệp ở bên ngoài ngụy trang hiện trường, cố gắng tạo dựng cảnh tượng trong thôn hoang đã chém giết xong, người sống sót đều rời đi, còn có vài người ‘chết’ trên đường hướng bắc.

Làm vậy có hữu dụng không, có thể làm con cá mắc câu hay không đều tùy vào vận may. Nếu có tiểu đội Nữ Chân đi ngang qua, trong lúc hỗn loạn nhóm bọn họ đánh úp thì cũng xem như thêm một phần sức mạnh cho đại đội. Bọn họ vốn định cử người mang Trác Vĩnh Thanh đi núi hoang gần đó dưỡng thương, nhưng cuối cùng bởi vì Trác Vĩnh Thanh từ chối, bọn họ vẫn đưa hắn vào trong.

- Nếu đông người tới, chúng ta bị phát hiện ra thì thành lương nằm trong rọ.

- Nhìn xem bên ngoài, sau khi đóng lại thì khá ẩn khuất.

Người Nữ Chân còn chưa đến nên mọi người không đóng cửa hầm, nhưng bởi vì ánh sáng mặt trời dần tối xuống, trong hầm đen thui. Ngẫu nhiên có người nhẹ giọng nói chuyện. Trác Vĩnh Thanh ngồi trong góc hầm, tiểu đội trưởng Mao Nhất Sơn đến gần hỏi thăm tình huống của hắn thế nào, Trác Vĩnh Thanh suy yếu phát ra tiếng rên biểu thị còn chưa chết.

Mọi người cũng chỉ mong đợi hắn được bấy nhiêu đó, Trác Vĩnh Thanh mình đầy vết thương, không chết ngay đã là siêu may mắn. Không khí trong hầm ngột ngạt mang theo chút mùi hôi, Trác Vĩnh Thanh ngồi ở đằng kia, trong đầu luôn xoay quanh cái chết của người trong thôn, cái chết của ách nữ.

Nữ nhân kia không xinh đẹp, vừa câm vừa thọt, nàng sinh ra trong gia đình như vậy, đại khái đời này đều không gặp gỡ chuyện tốt gì. Người ngoài tới, phụ thân của nàng hy vọng người ta mang nàng đi ra ngoài, đừng chờ chết ở đây, nhưng cuối cùng không mở miệng nhờ vả. Trong lòng nàng suy nghĩ thế nào? Nàng có mong mỏi như vậy không? Cuộc đời như vậy, mãi đến phút cuối nàng bị giết ở trước mặt hắn, có lẽ nàng chưa từng gặp một chuyện tốt.

Trong đầu Trác Vĩnh Thanh toàn nghĩ về chuyện này.

Bên ngoài dần có người Nữ Chân đến, bọn họ lặng lẽ đóng nắp hầm, tiếng bước chân ầm ầm đi qua. Trác Vĩnh Thanh nhớ lại tên của ách nữ, vắt óc thật lâu mới loáng thoáng nhớ tên là Tuyên Mãn Nương, trong đầu tràn ngập bộ dạng lúc chết của nàng. Lúc ấy Trác Vĩnh Thanh vẫn đang bị đánh, tay trái bị đao đâm xuyên, hiện tại còn đang chảy máu, nhưng nhớ lại cảnh đó khiến hắn không có cảm giác đau.

Mao Nhất Sơn ngồi trong bóng tối, có một khoảnh khắc hắn nghe Trác Vĩnh Thanh suy yếu mở miệng:

- Tiểu đội trưởng.

- Gì vậy?

Trác Vĩnh Thanh nói:

- Ta muốn . . . ta muốn giết người.

- Ừm.

Mao Nhất Sơn gật đầu, không quá để bụng câu nói này, trên chiến trường, ai không muốn giết người? Mao Nhất Sơn không phải loại người nhạy cảm, huống chi Trác Vĩnh Thanh bị thương đến mức này, sợ rằng cũng chỉ là đơn thuần cảm khái mà thôi.

Bóng tối thăm thẳm, không thấy rõ cái gì.

Trong bóng tối, Trác Vĩnh Thanh ngồi đó, người đầy vết thương, máu trên tay trái đã thấm vào băng vải, đến hiện giờ còn chưa ngừng chảy. Sau lưng Trác Vĩnh Thanh bị roi của người Nữ Chân đánh vết thương giăng khắp nơi, da tróc thịt bong, khóe mắt rách, đã sưng lên, rụng mấy chiếc răng, môi cũng rách. Nhưng bị thương nặng như vậy, Trác Vĩnh Thanh ngồi ở đằng kia, trong miệng ngậm máu, tay phải còn lành lặn vẫn nắm chặt chuôi đao.

Dường như Trác Vĩnh Thanh đã khỏe lại, thân thể đang nóng lên, sức lực cuối cùng đều đang ngưng tụ, dồn vào cánh tay và đao. Đây là trải nghiệm lần đầu tiên chiến đấu của hắn, hắn từng giết một người dưới thành Diên Châu, nhưng cho tới hôm nay, hắn chưa từng thật sự khao khát muốn lấy mạng một ai đó, trước kia chưa có cảm giác đó, mãi cho đến lúc này.

Trên hầm, người Nữ Chân đang phát ra tiếng vang. Trác Vĩnh Thanh không suy nghĩ tình trạng vết thương của mình, hắn chỉ biết rằng nếu còn có phút cuối cùng, một chút sức lực cuối cùng thì hắn sẽ chém đao vào người của những kẻ này.

Ta muốn giết người.

Đêm nay, bọn họ lật nắp hầm lên, lao vào bóng dáng vô số người Nữ Chân ở đằng trước.

Bình Luận (0)
Comment