- Có người!
- Cứu!
- Cẩn thận!
- Chịu chết đi!
Tấm chắn của La Nghiệp đụng bay người, vung chiến đao lên chém xuống, xẻ ngực cướp núi khoác giáp gỗ, vô số mảnh giáp rơi rớt ra. Phía sau có trường mâu đâm tới, đâm mấy tên cướp núi lùi lại, khi trường mâu rút ra kéo theo vòi máu từ ngực bọn họ, tiếp đó lại bỗng nhiên đâm vào, rút ra.
- Các ngươi là ai? Ta là nghĩa sĩ La Phong Sơn, các ngươi . . .!
Trác Vĩnh Thanh dốc hết sức dùng đao dài chém một tên đầu mục cướp núi thoạt nhìn có chút võ nghệ đang cao giọng hô hoán buộc phải liên tục lùi lại. Đầu mục kia chỉ đỡ được Trác Vĩnh Thanh chặt chém giây lát, Mao Nhất Sơn ở bên cạnh đã xử lý xong mấy tên cướp núi, cầm đao dài nhuộm máu từng bước đến gần.
Trong mắt đầu mục lóe tia độc ác:
- Ngươi đừng tưởng rằng lão tử sợ các ngươi!
Thế đao đổi hướng, đao dài múa may như gió, Mao Nhất Sơn giơ tấm chắn lên, khi đi chỉ nghe mấy tiếng bùm bùm từ nhát đao của đầu mục kia. Mao Nhất Sơn càng đi càng nhanh, khi áp sát thì đâm một nhát đao vào bụng của đối phương, tấm chắn đỡ nhát đao từ đối phương, hắn lại đâm thêm một đao, đâm ba đao liên tiếp, hất người ngã vào vũng máu.
Trận chiến đấu này kết thúc nhanh chóng, cướp núi vào thôn trong hoảng hốt có hơn hai mươi tên chạy trốn, còn lại đa số bị người Hắc Kỳ quân chém ngã trong vũng máu, một số chưa chết. Trong thôn có một lão nhân bị đối phương giết, phe Hắc Kỳ quân thì cơ bản không có thương vong, chỉ có Trác Vĩnh Thanh, khi La Nghiệp và Cừ Khánh ra lệnh thu dọn chiến trường thì hắn lảo đảo ngã xuống đất, nôn mửa một lúc rồi xỉu.
Trác Vĩnh Thanh không bị thương trong trận chiến đấu này, nhưng cố chịu đựng vết thương từ xương ngực hai ngày, thêm vào ảnh hưởng từ phong hàn, sau cuộc chiến thì mất sức, vết thương trên người rốt cuộc bộc phát ra.
Trong đầu Trác Vĩnh Thanh mơ hồ, trong ý thức còn sót lại dường như tiểu đội trưởng Mao Nhất Sơn nói gì đó với hắn, đại khái là đằng trước còn đang chiến đấu, mọi người không cách nào mang hắn theo, hy vọng hắn ở bên này dưỡng thương cho khỏe. Khi Trác Vĩnh Thanh tỉnh táo lại thì thấy ách nữ khuôn mặt xấu xí, chân què đang ở bên giường đút thảo dược cho hắn. Thảo dược rất đắng, nhưng uống vào thì cảm giác ngực hơi ấm, giờ đã là buổi chiều.
Trác Vĩnh Thanh hơi bình tĩnh lại, tuy là người địa phương Diên Châu, hắn cũng biết cái gì gọi là dân phong dũng mãnh, nhưng đây dù sao là lần đầu tiên hắn ra chiến trường. Đi theo đồng bạn chém giết bôn ba, nhìn nhiều người chết kích thích quá lớn với Trác Vĩnh Thanh, chẳng qua không ai biểu hiện khác lạ đối với việc này, hắn đành đè nén cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng.
Lúc này thả lỏng, khép mắt lại liền nhìn thấy tình cảnh đẫm máu, có nhiều đồng bạn cùng hắn huấn luyện hơn một năm nhưng vừa đụng độ đã chết dưới đao của kẻ địch. Những đồng bạn, bằng hữu này kể từ đây đến mấy chục năm về sau mọi thứ đều đọng lại trong khoảnh khắc, đột nhiên kết thúc. Trong lòng hắn mơ hồ thấy sợ hãi, cuộc đời mình còn sẽ trải qua rất nhiều chuyện, nhưng trên chiến trường sẽ làm mọi thứ tan biến trong chớp mắt.
Loại cảm xúc này đi theo hắn, ách nữ què chân ngồi cạnh cửa làm bạn bên hắn, khi đêm đến nàng lại đi nấu thuốc đút cho hắn uống, lại đút một bát cháo.
Khi tia nắng tắt, phụ thân của ách nữ, lão nhân gầy gò kia lại đây hỏi thăm mấy câu. Thái độ của lão ung dung hơn lúc trước, nhưng nói chuyện ấp a ấp úng, có điều gì đó ngại không dám nói. Trong lòng Trác Vĩnh Thanh mơ hồ biết ý tưởng của đối phương nhưng không nói toạc ra.
Ở nơi như vậy, những lão nhân này có lẽ đã không có hy vọng, nữ nhi của lão là người câm, thọt chân, cũng không đẹp, không thể rời khỏi đây. Có lẽ lão nhân hy vọng Trác Vĩnh Thanh mang theo nữ nhi rời khỏi nơi nghèo khổ tồi tàn này, lão có ý nghĩ đó cũng không lạ thường.
Lão nhân không mở miệng, Trác Vĩnh Thanh đương nhiên sẽ không nói ra thay lão. Tuy hắn chỉ là bình dân Diên Châu, nhưng sinh hoạt trong nhà cũng đầy đủ, đặc biệt sau khi vào Hoa Hạ quân, trong thung lũng sông Tiểu Thương Hà không lo ăn mặc, nếu muốn thành thân thì có thể xứng đôi với một số nữ nhi gia đình đại hộ ở Tây Bắc. Trong nhà Trác Vĩnh Thanh đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị rồi, Trác Vĩnh Thanh không ảo tưởng nhiều về thê tử tương lai, nhưng tự nhiên không sinh ra bao nhiêu tình cảm yêu đương với ách nữ chân thọt ở trước mắt.
Tố chất thân thể của Trác Vĩnh Thanh rất tốt, nhưng bị thương xương và phong hàn, hôm sau chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ngày thứ ba, Trác Vĩnh Thanh vẫn không có nhiều sức lực, nhưng cảm giác sắp lành vết thương rồi.
Đại khái giữa trưa, Trác Vĩnh Thanh nằm trên giường đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng la, sau đó tiếng hét thảm bao phủ nhiều. Trác Vĩnh Thanh từ trên giường xuống dưới, nỗ lực đứng lên muốn lấy đao, nhưng vẫn không có sức.
Ách nữ từ ngoài cửa xông vào.
Nàng không làm động tác tay, trong miệng ú ớ mấy tiếng, dìu Trác Vĩnh Thanh rời đi. Trác Vĩnh Thanh giãy giụa muốn lấy đao thuẫn bộ giáp của mình, ách nữ liều mạng lắc đầu, nhưng rốt cuộc đi qua ôm mấy thứ này, rồi quay lại dìu Trác Vĩnh Thanh.
Toàn thân Trác Vĩnh Thanh không có sức, nửa người dựa vào đối phương, may mà ách nữ tuy rằng dáng người nhỏ gầy, nhưng cực kỳ cứng cỏi, có thể chịu đựng nổi hắn. Hai người nghiêng ngả lảo đảo ra cửa, lòng Trác Vĩnh Thanh chùng xuống, trong tiếng la giết phát ra từ gần đó loáng thoáng nghe ngôn ngữ Nữ Chân.
Hai người xuyên qua mấy gian nhà xập xệ đi hướng từ đường cũ nát gần đó, lảo đảo vào một phòng nhỏ bên cạnh từ đường, ách nữ buông Trác Vĩnh Thanh ra, cố gắng đẩy mở một tảng đá ở góc tường, không ngờ bên dưới có một cái hầm tối đen. Ách nữ định đi qua dìu Trác Vĩnh Thanh thì một bóng dáng che lấp ánh sáng ở cửa phòng.
Trác Vĩnh Thanh bản năng muốn chộp lấy đao, nhưng chưa kịp hành động đã bị người một cước đá bay. Trác Vĩnh Thanh đang mặc áo đơn, không mặc giáp, bởi vậy đối phương không giết hắn ngay. Đầu của Trác Vĩnh Thanh đụng vào góc tường, choáng váng ù đặc, hắn cố gắng lật người lại. Ách nữ cũng bị đánh ngã xuống đất, binh sĩ Nữ Chân ở cửa hét lớn.
Có binh sĩ Nữ Chân khác đi tới, có người nhìn thấy binh khí và bộ giáp của Trác Vĩnh Thanh, hắn lại bị đạp vào ngực, bị túm lên rồi đánh ngã xuống đất. Tiếp đó có người túm tóc Trác Vĩnh Thanh kéo ra ngoài, hắn cố gắng chống cự nhưng càng bị đánh nhiều hơn.
Chính giữa thôn, một đám lão nhân bị lôi ra hết, Trác Vĩnh Thanh bị đá đánh kéo tới nơi này thì trên mặt đã đầy máu. Đây là tiểu đội Nữ Chân ước chừng do mười mấy người tổ thành, có lẽ cũng lạc khỏi đại đội. Bọn chúng lớn tiếng nói chuyện, có người dắt ngựa chiến Nữ Chân bị Hắc Kỳ quân bỏ lại đây ra. Người Nữ Chân tức giận giết một lão nhân ngã xuống đất, có người xoay qua đấm vào mặt Trác Vĩnh Thanh miễn cưỡng đứng lên.
Trác Vĩnh Thanh ngã xuống đất.
Răng rơi đầy đất, nhưng đối với Trác Vĩnh Thanh thì đau đớn đã chẳng đáng để ý tới. Nói đến cũng kỳ lạ, lúc trước Trác Vĩnh Thanh nhớ tới chiến trường thì hoảng sợ, nhưng giây phút này, hắn biết chính mình không sống được, ngược lại không còn sợ nữa. Trác Vĩnh Thanh giãy giụa bò hướng binh khí bị người Nữ Chân bỏ lại một bên, người Nữ Chân nhìn thấy lại cho hắn một cước.