Thung lũng Tuyên Gia nằm ở phía bắc Khánh Châu, một trang tử nằm ở giao giới với Bảo An quân nay đã bị vứt bỏ.
Khi đám người La Nghiệp đến thì đã gần hoàng hôn, mưa thu vẫn rơi. Thôn trang bỏ hoang dưới màn trời màu xám đen trông như nơi chốn quỷ không có người. Trên thực tế, dọc đường đi không đụng độ quân đội Nữ Chân nữa, trong lòng bọn họ đã chuẩn bị tâm lý. Đại bộ đội Hắc Kỳ quân thất lạc chưa từng đi hướng này thì rất có thể đi hướng Tây Nam.
Bọn họ vồ hụt.
Ngày này mưa rơi tầm tã, tinh thần của mọi người đều có chút uể oải, mấy con ngựa chiến Nữ Chân bị bắt được trông càng mệt mỏi, bắt đầu tiêu chảy, đã không cách nào chạy nữa. Kế tiếp đành tìm chỗ qua đêm ở gần đây.
Xuất phát từ cẩn thận, đoàn người che giấu hành tích, phái ra thám báo đi trong thôn hoang ở thung lũng Tuyên Gia tra xét tình huống trước. Bọn họ phát hiện thung lũng Tuyên Gia vẫn còn mấy hộ gia đình cư trú.
Trong thôn trang thoạt nhìn bị bỏ hoang vì trải qua nhiều đợt thế cục hỗn loạn lúc này có sáu, bảy hộ gia đình ở, mười mấy người, đều là già cả. Khi hơn hai mươi người Hắc Kỳ quân xuất hiện ở đầu thôn, một lão nhân thoáng thấy bọn họ liền xoay người muốn chạy, nhưng run rẩy đi vài bước, lại quay đầu, ánh mắt kinh khủng mà mờ mịt nhìn bọn họ.
La Nghiệp dẫn đầu tiến lên:
- Lão trượng đừng sợ, chúng ta là người của Hoa Hạ quân, Hoa Hạ quân, Trúc Ký, biết không? Là xe to chạy đến đây, bán đồ. Không ai thông báo cho các ngươi biết người Nữ Chân đến sao? Chúng ta đến đây vì chống cự người Nữ Chân, là tới bảo hộ các ngươi.
La Nghiệp nói xong lại kêu binh sĩ bản địa đi qua thuật lại, trong thôn trang hoang tàn này lại có người đi ra, khi thấy bọn họ thì dẫn tới rối loạn nhỏ.
Không lâu sau trận rối loạn nhỏ này bị bình ổn, mười mấy người già yếu ở trong thôn trang sinh hoạt cực kỳ khó khăn, xem ra trong nhà không còn con cháu gì, cũng không có năng lực dời đi chỗ khác nên ở nơi này gian nan sống qua ngày, nói là kéo dài hơi tàn cũng không đủ. Trông thấy đám người La Nghiệp, phản ứng đầu tiên của bọn họ là muốn chạy trốn, nhưng với khoảng cách như vậy, chạy trốn cũng vô dụng, nên bọn họ cử một lão nhân gầy gò có chút kinh nghiệm trải đời tiến lên giao thiệp với nhóm người lạ.
La Nghiệp biểu đạt thiện ý, đại khái chứng minh trạng huống, sau đó hơn hai mươi người tìm mấy căn nhà có thể che mưa, đốt lửa lên. Bọn họ ở ngoài phòng giết hai con ngựa chiến, lại chia hai con ngựa đã khó cử động cho người trong thôn, tặng thêm một chút lương khô. Lão nhân trong thôn kinh sợ nhận lấy, thái độ trở nên thân mật.
Lão nhân gầy gò nói rõ tình huống nơi này cho bọn họ biết, thật ra dù lão không nói rõ thì đám người La Nghiệp, Cừ Khánh ít nhiều gì cũng có thể đoán được.
Kể từ đầu năm ngoái, người Tây Hạ xâm nhập phía nam triển khai cuộc đồ sát không gớm tay với nơi này, đầu tiên là quy mô lớn, về sau biến thành từng đợt giết chóc và ma sát quy mô nhỏ, ít nhất mười vạn người chết trong khoảng thời gian này. Từ sau khi Hắc Kỳ quân đánh bại đại quân Tây Hạ, nơi không phải khu vực tụ cư hỗn loạn một khoảng thời gian, lính Tây Hạ chạy trốn rải rác mang đến đợt chiến họa thứ nhất, tiếp đó là nạn trộm cướp, rồi tới đồng ruộng hoang phế, mà không cày ruộng được thì càng dấy lên nạn trộm cướp. Cứ thế qua một năm, khi Chủng gia quân thống trị thì sinh cơ và trật tự giữ mấy chục năm trên mảnh đất này đã hoàn toàn phá vỡ.
Thung lũng Tuyên Gia cách thành thị quá xa, người vốn tụ cư ở đây dần rời đi, nơi này đã không thích hợp để ở. Mười mấy người bởi vì già cả, sau khi may mắn sống sót thì rất khó lựa chọn rời đi, bọn họ vốn trồng trọt, đồng lúa ở gần đây, mới trước đó không lâu thu hoạch vụ thu, rồi lại có cướp núi vài lần kéo đến cướp gần hết lương thực. Nếu không có lương, trong mùa đông này bọn họ chỉ có thể ăn rau dại, vỏ cây, hoặc là bị đông lạnh chết đói.
Đám người La Nghiệp chia ngựa chiến và lương khô cho bọn họ, ít nhiều gì cho họ lấp đầy bụng một khoảng thời gian.
Lão nhân kia xanh xao vàng vọt, mồm miệng không rõ nói đến cuối cùng chỉ biết rối rít cảm ơn. Đám người La Nghiệp nghe mà chua xót, hỏi tính toán về sau của họ, rồi nói cho họ biết người Nữ Chân đến, lại nhắc tới Tiểu Thương Hà, nói mấy nơi như Diên Châu, Khánh Châu có thể lĩnh cơm cháo. Lão nhân mờ mịt, bọn họ ở trên mảnh đất này quá lâu, sợ hãi thế giới bên ngoài, cũng không biết đi nơi khác làm sao sinh tồn.
Sau một phen giao thiệp, lão nhân kia trở lại rồi mang một người đến, đưa chút củi khô cho nhóm người La Nghiệp, một cái nồi nhỏ có thể đun nước nóng, một ít rau dại. Đi cùng lão nhân lại đây là một nữ nhân, gầy guộc, không đẹp, là người câm không thể nói chuyện, chân đi khập khiễng. Đây là nữ nhi của lão nhân, tên là Tuyên Mãn Nương, là người trẻ tuổi duy nhất trong thôn.
Lão nhân kêu ách nữ làm chút việc nặng cho mọi người, ánh mắt nhìn nhóm người với nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì thêm.
Bọn họ giết ngựa, nấu chín thịt, ăn xong hai mươi mấy người nghỉ một đêm ở đây.
Trác Vĩnh Thanh đã mắc mưa hai, ba ngày, hắn được huấn luyện cường độ cao trong Tiểu Thương Hà, thường ngày có lẽ vẫn khỏe như vâm, lúc này bởi vì vết thương ở ngực nên hôm sau thức dậy rốt cuộc cảm thấy có chút choáng váng. Hắn gắng gượng đứng lên, nghe đám người Cừ Khánh thương lượng lại đi hướng Đông Nam đuổi theo.
Lúc này mưa bên ngoài cửa sổ rốt cuộc ngừng. Mọi người đang định khởi hành thì bỗng nghe có tiếng hét thảm từ đầu thôn truyền đến, nghe kỹ thì biết có người đến, hơn nữa đã vào thôn.
Đám người Cừ Khánh, La Nghiệp, Hầu Ngũ đứng ngoài cửa làm động tác tay, hai mươi mấy người âm thầm cầm binh khí. Trác Vĩnh Thanh cắn chặt răng, kéo căng dây cung nỏ, đi ra cửa. Nữ nhân người câm khập khiễng từ đằng trước chạy tới, hoa tay múa chân ra hiệu cái gì cho mọi người, La Nghiệp giơ một ngón tay hướng đối phương rồi phất tay, kêu một đội người đi tới trước. Cừ Khánh cũng phất tay, mang theo đám người Trác Vĩnh Thanh dọc góc tường nhà ở đi vòng qua.
Trong thôn xóm phía trước còn ồn ào, có người tông mở cửa phòng, có lão nhân hét thảm, van xin.
Có người hét to:
- Không biết chúng ta sao? Chúng ta là nghĩa sĩ của La Phong Sơn, lần này rời núi kháng Kim, mau đưa đồ ăn ra đây!
Lại có người hét lên:
- Cất lương ở đâu lấy ra hết, các ngươi giấu lương ở chỗ nào hả?
- Đập nát ổ của bọn chúng, đuổi hết ra ngoài!
- Lão già!
Đám cướp núi đến từ phía bắc. Nhóm người La Nghiệp dọc theo góc tường đi tới trước, tranh thủ làm động tác tay ra hiệu cho đám người Cừ Khánh, Hầu Ngũ núp giữa khoảng trống những căn nhà đất cũ nát.
Đại khái sáu mươi người.
Có ngựa.
Bên ngoài vẫn tiếp tục vang tiếng quát:
- Ra hết cho ta!
- Đây là cái gì?
- Có hai con ngựa, tại sao các ngươi có ngựa?
Ra tay, giết bọn họ.
Binh sĩ Hắc Kỳ núp sau bức tường giơ cung nỏ lên. Trác Vĩnh Thanh lau mũi. Mao Nhất Sơn hoạt động tay chân. Có người bóp cơ quan bắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Từ các vị trí khác nhau trong thôn lục tục có người ngã xuống. La Nghiệp cầm đao nâng thuẫn đột nhiên lao ra, hét to. Từng tiếng hét thảm, tiếng va chạm càng kịch liệt. Các góc trong thôn trang đều có người lao ra, trận thế ba, năm người hung hãn giết vào trận hình của cướp núi.