Sau một lúc bận rộn thì đếm xong số người, có ba mươi bốn người sống, trong đó mười người đều là người bị thương, còn loại không bị thương từ đao ảnh hưởng như Trác Vĩnh Thanh không được tính là thương binh.
Lúc mọi người chuẩn bị tiến lên, Trác Vĩnh Thanh theo bản năng hỏi:
- Có nên . . . chôn bọn họ . . .?
Trác Vĩnh Thanh nhìn xác chết nằm ven đường.
- . . . Không có thời gian.
La Nghiệp chỉ nói một câu như vậy, sau đó hắn tạm dừng, bỗng giơ tay chỉ xuống dưới:
- Hoặc là ném bọn họ xuống dưới?
- Được đấy.
Cừ Khánh gật đầu, là người đầu tiên đi hướng xác chết:
- Mọi người nhanh tay lên!
Bọn họ ném tám xác chết ở ven đường vào khe sâu, rồi đi tiếp. Bọn họ vốn định dọc theo đường cũ ngày hôm qua quay về, nhưng xét đến tình huống của người bị thương, dọc đường đi không chỉ có người mình, cũng sẽ có lúc đụng phải người Nữ Chân, thế là tìm một lối rẽ, đi mấy dặm thì tạm để lại người bị thương nhẹ trong một khe núi tương đối ẩn khuất dưới một vực thẳm, để lại hai người chăm sóc.
Cừ Khánh nói với những người này:
- Các ngươi không thể đi tiếp, dù đi thì cũng khó mà đánh tiếp với người Nữ Chân. Hiện tại hoặc là chúng ta tìm được đại đội, tiếp đó thông báo cho người của Chủng gia đến đón các ngươi, hoặc là chúng ta không tìm được, buổi tối sẽ vòng về.
Để lại mười hai người này, hai mươi hai người nhóm Trác Vĩnh Thanh đi hướng đêm qua đánh nhau, dọc đường lại gặp một tiểu đội năm Nữ Chân, giết hết, mất một người, trên đường lại hội hợp năm người. Đến bìa rừng cây nhỏ trên đỉnh núi mà đêm qua vội đánh nhau, chỉ thấy dấu vết trận chiến lớn vẫn còn, đại đội của Hoa Hạ quân hiển nhiên dí sát người Nữ Chân.
Hai mươi sáu người mạo hiểm đi vào rừng cây, gặp địch thì vội rút lui. Hiển nhiên lính Nữ Chân rải rác cũng đang quanh quẩn tại đây. Hoa Hạ quân giỏi về trận hình, phối hợp, những người Nữ Chân lao ra từ Bạch Sơn, Hắc Thủy càng mạnh về khoảng tác chiến đơn mình ở dã ngoại, trong rừng. Cố thủ ở đây chờ đợi đồng bạn có lẽ là một sự lựa chọn, nhưng quá bị động.
Đám người Cừ Khánh tính toán một phen, quyết định đi về trước dàn xếp người bệnh, rồi mới tính vị trí người Nữ Chân sẽ đi, đuổi theo sau.
Đi rồi lại về, còn trong cơn mưa bùn lầy thế này, khi đến gần khe núi gần đó, chợt thấy một xác chết ngã ở ven đường, trên người ghim mười mấy mũi tên, đây là chiến sĩ mà bọn họ để lại chăm sóc người bệnh, tên là Trương Quý. Mọi người đột nhiên khẩn trương lên, cảnh giác chạy đến khe núi đó.
Đã muộn rồi.
Trong khe núi ngập mùi máu, xác chết nằm la liệt, có tổng cộng mười một xác của người Hoa Hạ quân, trên người đều cắm tên. Rõ ràng khi người Nữ Chân đến thì các người bệnh giơ tấm thuẫn, dùng cung nỏ bắn ra chống cự. Nhưng cuối cùng vẫn bị người Nữ Chân bắn chết.
Sâu trong khe núi, bốn người bị thương nặng không thể động đậy thì bị người mình giết. Người bị vết thương nhẹ sau khi giết họ thì đâm đao dài vào tim, thi thể đang ngồi ở bên cạnh, nhưng không có đầu, đã bị người Nữ Chân chặt xuống.
Bầu trời tối xuống, mưa vẫn đang rơi, mọi người cẩn thận kiểm tra mọi thứ.
Có người nhớ đến Trương Quý chết trên đoạn đường xa, khẽ nói:
- Trương Quý muốn dụ người Nữ Chân rời đi.
La Nghiệp và mấy người khác vác đao lặng yên đi ra ngoài, hẳn là muốn tìm dấu vết của người Nữ Chân.
Qua một lúc, trong núi rừng tối mờ vang vọng tiếng rống của La Nghiệp:
- Tới đi!
Qua một lúc, lại có tiếng quát:
- Tới đi!
Nhưng không có tiếng đáp lại.
Chốc lát sau, La Nghiệp trở về, bên kia cũng có người mang xác Trương Quý về.
Hầu Ngũ nói:
- Bây giờ có chút thời gian, chúng ta chôn bọn họ đi.
La Nghiệp gật đầu, nói:
- Nhóm lửa nấu cơm, chúng ta nghỉ một đêm.
- Có lẽ người Nữ Chân còn ở xung quanh.
La Nghiệp rít qua kẽ răng.
- Cứ để chúng nó đến!
Qua một lúc, Cừ Khánh ở bên kia nói:
- Cứ nhóm lửa, phải hong khô đồ.
Mọi người đào hố, chôn mười hai xác chết, dựa vào nấm mồ nghỉ ngơi tại chỗ. Chiến sĩ ăn chút quân lương hâm nóng, bị thương như Trác Vĩnh Thanh thì lo băng bó.
Ngày này bôn ba, nào là mưa to, nước bùn, chiến đấu, tình trạng vết thương khiến cả đám mệt mỏi. Sau khi hong khô đồ, bọn họ dập tắt đống lửa. Trên người Trác Vĩnh Thanh lúc nóng lúc lạnh, lỗ tai lùng bùng nghe mọi người thương nghị ngày mai đi đâu.
- Mấy ngày nay Hoàn Nhan Lâu Thất luôn vòng vo mấy chỗ như Diên Châu, Khánh Châu, ta đoán là đang đợi viện binh đến. Quân đội của Chủng gia đã đến một phần, nhưng không chừng Chiết gia cũng đến. Không biết mấy người như Tấn Ninh quân có đến góp vui không, vài hôm nữa xung quanh sẽ lộn xộn. Ta phỏng chừng dù Hoàn Nhan Lâu Thất muốn đi thì hôm nay rất có thể chọn phương hướng thung lũng Tuyên Gia.
- Hoàn Nhan Lâu Thất không sợ đánh, chẳng qua hắn cẩn thận, đánh nhau có chương pháp, hắn không đánh ngay mặt với chúng ta vì sợ hỏa pháo, khí cầu của chúng ta.
- Nếu thế thì không chừng sẽ thừa dịp có mưa mà đánh một trận lớn.
- Không chừng là tối nay.
- Đúng rồi.
- Mặc kệ thế nào, ngày mai chúng ta cứ đi hướng thung lũng Tuyên Gia?
Trác Vĩnh Thanh dựa vào mộ phần, nghe đám người La Nghiệp xì xầm nghị luận, không biết qua bao lâu, hắn nghe được Cừ Khánh nói:
- Để người bệnh ở lại đây là lỗi của ta . . .
La Nghiệp lớn tiếng nói:
- Ngươi không làm gì sai, đừng ôm lỗi về mình! Bị thương đi không được, chúng ta phải chạy đi chiến trường, ai đều chỉ có thể làm như vậy! Đáng giết là người Nữ Chân, nên đòi lại từ người Nữ Chân!
- Có lẽ có thể khiến số ít người đi tìm đại đội, chúng ta chờ ở đây.
La Nghiệp dứt khoát nói:
- Không làm thế được! Chúng ta đang đánh nhau với ai? Hoàn Nhan Lâu Thất! Đệ nhất Nữ Chân! Hiện tại thoạt trông chúng ta ngang ngửa với hắn, ai biết khi nào chúng ta có sơ hở sẽ bị chúng ăn luôn! Nếu đã đánh ngay mặt thì hãy cược hết mọi thứ đi! Chúng ta chỉ có hai mươi mấy người, nhưng ai biết có khi nào cũng bởi vì thiếu chúng ta làm trận đánh chính diện bị thiếu hụt? Phái người tìm đại đội rồi đại đội cử ra một ít người quay về tìm chúng ta? Cừ Khánh, đang đánh nhau! Đánh nhau quan trọng nhất là cái gì? Ninh tiên sinh đã nói là đặt mạng sống ra ngoài!
La Nghiệp tạm dừng rồi nói tiếp:
- Mạng của chúng ta, mạng của bọn họ, huynh đệ của ta đã chết, đau cũng đau lòng chứ, ta có thể chết thay họ, nhưng không thể đánh thua! Đánh nhau là liều mạng! Ninh tiên sinh từng nói liều mạng của mình bất chấp tất cả, liều mạng của người khác, liều đến tột đỉnh! Liều mạng vì mình, nếu người khác theo không kịp thì liều mạng vì người khác! Ngươi bớt nghĩ mấy thứ vớ vẩn kia đi, không phải lỗi của ngươi, là người Nữ Chân đáng chết!
Cừ Khánh nói:
- Đa tạ, La Phong Tử. Yên tâm, trong lòng của ta bực mình không thua gì ngươi, ta biết nên dùng ngọn lửa này làm cái gì.
- Hừ! Hôm nay, tại đây, ta không thấy có người nào lửa nhỏ.
Cái lạnh rút đi, sóng nhiệt ập đến, Trác Vĩnh Thanh dựa vào mộ phần, cắn chặt răng, siết nắm tay, chốc lát sau mơ màng thiếp ngủ.
Hôm sau, mưa vẫn kéo dài không ngớt. Mọi người qua loa ăn vài thứ, từ biệt phần mộ kia, lại lên đường đi hướng thung lũng Tuyên Gia.
Lại là mưa to và đường gập ghềnh, nhưng trên chiến trường, chỉ cần còn một hơi thở thì không có chỗ cho mình oán trách và kể khổ.
Trừ đi tới trước ra không có con đường nào khác.