Vẫn là mưa thu u ám mờ tối, hơn bốn mươi người đi men theo bùn lầy, sắp vòng qua đường núi gập ghềnh ở phía trước. Dưới bầu trời xám bạc này, hai bên đường núi có hai mươi nam nhân miền bắc mặc quân phục Nữ Chân cũng đang men theo đường núi đi xuống. Bởi vì bị đất đá che chắn, hai bên còn chưa nhìn thấy đối phương.
- Đêm qua ước chừng đại đội chưa lạc nhau, chúng ta đánh quá gấp, ta nhớ là Lư Lực Phu đã chết.
- Lư Lực Phu . . . Ở nơi nào?
- Không nhớ kỹ, dọc đường đi bị ngựa chiến của chó Kim đụng bay. Cầm giùm ta.
Trần Tứ Đức vừa nói chuyện vừa loay hoay cung nỏ khác, uống một hớp nước rồi đưa ấm nước làm bằng tre mang theo bên mình cho Trác Vĩnh Thanh.
Trác Vĩnh Thanh nhận lấy ấm nước, theo bản năng đè ngực.
- Bị đụng bay chưa chắc chết, xương của ta có lẽ bị đụng gãy, nhưng có chết đâu. Cho nên không chừng hắn . . .
Đang nói chuyện thì bên trên sườn núi đột nhiên truyền đến động tĩnh, đó là bóng người đánh nhau, cung nỏ va chạm. Hai bóng người đột nhiên từ trên núi lăn long lóc xuống.
Một người là một trong ba thám báo bên Hắc Kỳ quân, người kia hiển nhiên là thám tử Nữ Chân.
Ngã rẽ phía trước đội ngũ, có người bỗng nói:
- Chuẩn bị đánh!
Có mũi tên bay qua, người đi đằng trước nhất đã nâng tấm thuẫn lên.
Trong khoảnh khắc này, Trác Vĩnh Thanh sửng sốt, cảm giác run rẩy chạy lên từ sau gáy, nổ tung. Hắn chỉ do dự một giây rồi bỗng lao vút đi. Hắn ném ấm nước cầm trong tay, cởi cung nỏ xuống, lắp tên vào dây, bên cạnh có người nhanh hơn hắn đã lao qua.
Mấy tấm thuẫn đơn giản trong tích tắc hợp thành một hàng, mũi tên từ phía đối diện bay tới đụng vào tấm thuẫn.
La Nghiệp vác đao hét to:
- Có bao nhiêu?
- Hai mươi!
- Giết bọn họ!
Từ chỗ rẽ có ngựa chiến đột nhiên xông đến, húc thẳng vào tường thuẫn vội vàng hình thành. Một binh sĩ Hoa Hạ bị ngựa chiến đụng bay, người Nữ Chân nhào vào bùn lầy, vung đao dài chém. Một con ngựa chiến cũng đã xông vào. Người Nữ Chân từ bên kia xông đến, người ở bên này cũng tiến lên nghênh đón.
La Nghiệp một tay cầm đao bước vào trong bùn, mắt thấy kỵ binh Nữ Chân xông đến chỗ mình, bước chân của hắn không chậm lại, từ một tay chuyển sang hai tay cầm đao, chờ ngựa chiến đến gần thì bước chân mới đột ngột dừng lại, thân thể lướt ngang, hét lớn chém ra một đao.
- Kiêu ngạo bà nội ngươi!
Ngựa chiến phun máu bay xéo đi, người Nữ Chân vốn ngồi trên con ngựa chưa kịp bò lên liền bị người từ phía sau vọt tới dùng trường mâu đâm chết dưới đất.
Lúc này đã bắt đầu xung đột, mọi người lao vào chém giết nhau trên đường bùn lầy và sườn núi hung hiểm. Trác Vĩnh Thanh xông lên trên, gần đó là trung đội trưởng Mao Nhất Sơn rút đao chém về phía người Nữ Chân, nước bùn bắn lên khi chạy nhanh. Người Nữ Chân né qua nhát chém, cũng đánh trả bằng một đao, Trác Vĩnh Thanh vung tấm thuẫn lên đỡ nhát đao kia.
Mao Nhất Sơn lướt qua tấm thuẫn lại chém nữa, người Nữ Chân lộn mèo lần thứ hai tránh thoát. Trác Vĩnh Thanh thì đi theo sấn tới trước, đang định giơ đao chém xuống, người Nữ Chân kia đang di chuyển thì ngã vào nước bùn không nhúc nhích nữa, trên mặt cắm một mũi tên.
Trác Vĩnh Thanh nhìn lại, không biết là ai bắn tới.
Lúc này, Mao Nhất Sơn rống to:
- Tụ lại hỗ trợ nhau!
Trong cơn mưa thu, chém giết hung hiểm chớp mắt biến thành chủ đề trên đường núi này, đám người Trác Vĩnh Thanh và Mao Nhất Sơn đã tụ lại hỗ trợ nhau, không biết từ khi nào, trên mặt họ dính máu đặc quánh. Gần đó, La Nghiệp mang theo vài người là một đoàn thể nhỏ, có tính xâm lược mạnh nhất. Nhóm người Hầu Ngũ, Cừ Khánh là một đoàn thể khác, đông người nhất.
Trong cuộc chạm mặt bất ngờ này, người Nữ Chân cực kỳ hung ác, nhưng khi chiến sĩ Hoa Hạ quân tụ tập lại thì dù bọn chúng hung ác săn giết cũng không chiếm ưu thế hơn được. Chỉ khoảng nửa khắc đã có mấy người ngã xuống, máu chảy từ sườn núi xuống.
Thương binh tên Phan Tiểu Mậu trốn cạnh ngựa chiến chở người bị thương nặng ở hậu phương, tay cầm bảy, tám cây cung, thỉnh thoảng bắn tên tập kích, có khi bắn trúng ngựa, đôi khi bắn trúng người. Một binh sĩ Nữ Chân bị bắn trúng bắp chân, khập khiễng chạy xuống sườn núi, cách không xa là vách vực. Chiến sĩ tên Vương Viễn giơ đao rượt theo truy sát, khi rượt tới mép vực thì La Nghiệp hô to:
- Trở về!
Nhưng đã muộn, đất đá trên sườn núi dịch chuyển, Vương Viễn và người Nữ Chân kia cùng rơi xuống.
Không biết chiến đấu kéo dài bao lâu, có hai người Nữ Chân cưỡi ngựa chạy trốn. Khi xung quanh không còn binh sĩ Nữ Chân nào nhúc nhích được nữa, Trác Vĩnh Thanh thở hổn hển ngồi bệch xuống.
Mao Nhất Sơn vỗ vai hắn:
- Giết giỏi lắm!
Nhưng lần này Trác Vĩnh Thanh vẫn không giết được người, thể lực bị tiêu hao nhiều, chủ yếu vì vết thương ở ngực làm hắn dễ mệt.
Cừ Khánh ở trong đám người hô to một câu:
- Kiểm tra số người! Ưu tiên cứu người bệnh!
Mọi người chạy về phía những người bệnh ở xung quanh. La Nghiệp thì chạy tới mép vực, cúi người nhìn xuống dưới, muốn tìm một xác suất may mắn.
Trác Vĩnh Thanh hít vào mấy hơi thở, lảo đảo đứng lên, muốn đi xem người bị thương. Khi Trác Vĩnh Thanh đi ra phía sau chợt phát hiện Trần Tứ Đức đã ngã trong vũng máu, cổ họng ghim một mũi tên xuyên qua bên kia.
Đầu óc Trác Vĩnh Thanh ù đặc, đây là lần đầu tiên hắn ra chiến trường, nhưng mấy ngày nay, Trần Tứ Đức không phải là đồng bạn và bằng hữu chết trước mắt hắn. Chứng kiến tử vong như vậy, trái tim nặng trĩu không phải vì đau lòng mà là thứ gọi là trọng lượng.
Đó là người sống sờ sờ, ngày trước còn nói qua lại vài câu. Trần Tứ Đức giỏi thủ công, có thể tháo rời và lắp ghép cung nỏ, cây cung bị hỏng thường sẽ bị hắn tự tay sửa lại. Ấm nước hàng mây tre rơi trong nước bùn, bên trong là túi da. Cực kỳ tinh mỹ, nghe nói là mẹ của Trần Tứ Đức bện cho hắn lúc tham gia Hoa Hạ quân. Có nhiều thứ sau khi ngừng ngang dường như sẽ đột nhiên ập đến cùng lúc, sức nặng đó khiến người rất khó nuốt thẳng xuống bụng.
Nhưng mà, vô luận là ai đều phải nuốt xuống tất cả điều này. Người chết rất nặng, nhưng vào giây phút này lại nhẹ hẫng. Trên chiến trường luôn có người chết, nếu cứ chìm đắm trong đó sẽ làm chậm trễ việc lớn hơn nữa, đành để mâu thuẫn giữa rất nhẹ và cực nặng chìm xuống đáy.
Mắt Trác Vĩnh Thanh rướm nước, có thứ gì đang tuôn ra, hắn quay đầu nhìn người xung quanh. La Phong Tử đứng lặng bên mép vực một lúc rồi quay người trở về. Có người ở dưới đất cứu người, liên tục ấn ngực của người đó, trong động tác thoạt nhìn bình tĩnh đó hỗn loạn một chút điên cuồng. Có người kiểm tra giây lát cạnh người chết, thẫn thờ một lúc rồi lặng lẽ sang bên cạnh.
Hầu Ngũ nâng lên một người bị thương, hét hướng xung quanh:
- Hắn còn khỏe, lấy băng vải lại đây! Đưa thuốc tới đây!
Trác Vĩnh Thanh nhặt ấm nước bằng tre lên, treo trên người, đi qua một bên trợ giúp người khác.