Lịch sử thường sẽ không thay đổi vì ai đó tham dự, nhưng sự biến đổi của lịch sử thường là vì một đám người thường tham dự.
Khi Trác Vĩnh Thanh đạp lên dấu chân bùn leo lên sườn núi thì ngực còn đang đau, các đồng bạn trong đại đội vẫn không ngừng bò lên.
Tiểu đội trưởng Mao Nhất Sơn đứng trong mưa lau gò má bê bết bùn lầy, phun nước miếng:
- Thời tiết quái quỷ!
Gần đó, đại đội trưởng của đại đội một, ngoại hiệu La Phong Tử, La Nghiệp bởi vì sơ sẩy té ngã mà toàn thân như tượng đất, càng chật vật hơn.
Có người ở trong mưa hét lên:
- Bây giờ đi hướng nào?
Đây cũng là thắc mắc của mọi người.
La Nghiệp chống chân thở dốc giây lát, chỉ hướng đằng trước:
- Đi tới! Đuổi theo kịp đại đội!
- Đi tới đâu mới được chứ, La Phong Tử!
- . . . Tóm lại cứ đi tới.
Mưa lớn lạnh buốt rơi tầm tã, làm người rét run. Nơi này đã là khu vực Khánh Châu, đại chiến giữa Hoa Hạ quân và Nữ Chân Tây lộ quân vẫn đang diễn ra không ngừng nghỉ.
Hai ngày đầu của trận chiến lớn này còn là cuộc giằng co rượt bắt hoàn chỉnh, Hoa Hạ quân dựa vào trận hình cứng rắn và chiến ý cao vút định kéo đại quân Nữ Chân mang theo bộ binh rườm rà vào vũng bùn tác chiến ngay mặt. Hoàn Nhan Lâu Thất thì dùng kỵ binh quấy rầy, vừa đánh vừa lui. Tình huống như vậy kéo dài đến ngày thứ ba thì xuất hiện các loại ma sát kịch liệt, chiến tranh quy mô nhỏ.
Hoàn Nhan Lâu Thất dùng kỵ binh quy mô nhỏ nhất từ mỗi phương hướng không ngừng quấy nhiễu Hoa Hạ quân, gần như suốt cả ngày. Hoa Hạ quân thì được kỵ binh hộ tống cắn chặt trận bộ binh của đối phương. Lúc nửa đêm luân phiên đẩy trận pháo binh đến chỗ cắm trại của đối phương. Chiến pháp như vậy không làm hao mòn chết kỵ binh của đối phương, nhưng luôn khiến bộ binh của Nữ Chân ở trạng thái khẩn trương cao độ.
Uy hiếp không chỉ riêng là uy hiếp, mấy lần ma sát, đụng trận cường độ cao gần như biến thành xung phong quy mô lớn. Nhưng cuối cùng đều bị Hoàn Nhan Lâu Thất dùng động tác giả thoát khỏi. Tình hình chiến đấu như vậy sang ngày thứ ba thì bắt đầu cần có sức mạnh ý chí chịu đựng giày vò. Mỗi ngày Hoa Hạ quân dùng hình thức luân phiên nghỉ ngơi để giữ thể lực, người Nữ Chân cũng quấy nhiễu rất khó khăn. Phía đối diện cũng có kỵ binh, trận hình thì như mai rùa, một khi bắt đầu xung phong, bắn bằng cường nỏ thì khó bảo đảm kỵ binh bên ta không bị tổn hao gì. Chiến đấu như vậy sang ngày thứ bốn, năm, hình thức trong Tây Bắc không ngừng lặng lẽ thay đổi.
Quân đội của Chủng gia mang theo đồ quân nhu lương thảo đuổi theo đến nơi, các nơi như Diên Châu bắt đầu quy mô lớn kích động tác chiến kháng Kim. Mỗi ngày Hoa Hạ quân bức ép quân đội Nữ Chân đều có thể khiến ngọn lửa này cháy càng mãnh liệt. Hoàn Nhan Lâu Thất cũng bắt đầu phái người triệu tập những người quy thuận ở các nơi tụ tập về đây, bao gồm Chiết gia đứng ngoài quan sát cũng có sát giả đến tìm, chỉ chờ đối phương tới.
Trong khi mọi người lần lượt hành động, các góc chiến trường trung ương hơn hai mươi vạn người đụng độ mới là kịch liệt nhất. Hoàn Nhan Lâu Thất không ngừng di chuyển đã bắt đầu phái binh định bọc đánh hậu phương Hắc Kỳ quân, muốn tiêu diệt bộ đội đồ quân nhu lương thảo từ thành Diên Châu lại đây. Hoa Hạ quân cũng phái người ra, lấy quân trận khoảng nghìn người ở các nơi chặn giết đội kỵ binh Nữ Chân, định chặt đứt, đánh tan xúc tu của người Nữ Chân ngay trên núi.
Mấy ngày nay, mỗi một lần chiến đấu, vô luận quy mô lớn hay nhỏ đều cực kỳ căng thẳng. Ngày hôm qua bắt đầu có mưa rơi, đến đêm thì đột nhiên gặp phải chiến đấu đặc biệt kịch liệt. Đám người La Nghiệp, Cừ Khánh dẫn dắt đội ngũ truy sát đội kỵ binh Nữ Chân, cuối cùng biến thành loạn chiến kéo dài, nhiều người đều thoát khỏi đội ngũ. Trác Vĩnh Thanh trong lúc chiến đấu bị ngựa chiến của người Nữ Chân đụng lăn xuống triền núi, qua thật lâu mới tìm đến đồng bạn. Lúc này là buổi sáng, ngẫu nhiên còn có thể gặp gỡ người Nữ Chân bị thương rải rác ở quanh đó, họ liền lao qua giết.
Một đám người chậm rãi tụ tập lại, tốn công tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tụ tập được bốn, năm mươi Hoa Hạ quân, có thể thấy tình huống đêm qua hỗn loạn cỡ nào. Sau khi leo lên sườn núi này bọn họ mới phát hiện mình lạc đường.
Hoa Hạ quân đi tới chủ yếu là lấy bộ đội Nữ Chân làm mục tiêu, theo dõi bọn họ một ngày. Khí thế Tây Bắc đánh Nữ Chân mạnh hơn, nhưng Hoàn Nhan Lâu Thất dùng binh mơ hồ, trận chiến lớn đêm qua, nhóm của Trác Vĩnh Thanh lạc ra rìa chiến trường, bọn họ cũng không biết người Nữ Chân di chuyển đến đâu, Hoa Hạ quân sẽ đuổi theo hướng nào.
Tạm dừng một lúc, mọi người quyết định tiến lên theo hướng lúc đầu, tóm lại ra khỏi chỗ bùn lầy này, làm khô thân thể đã.
Vì thế trong cơn mưa tầm tã, một đám người màu vàng bùn bước trên đường núi đi tới trước.
. . .
Ngày ba mươi tháng tám, vùng Tây Bắc.
Mưa rơi nhiều cuối thu, lất phất rơi mãi không ngừng. Mưa lớn ở khu vực núi hoang, cây thấp cỏ úa, nước chảy róc rách, ngẫu nhiên bắt gặp xác chết nằm dưới đất. Người hoặc là ngựa chiến vĩnh viễn ngừng thở trong nước bùn hoặc bụi cỏ.
Chiến trường hỗn loạn đêm qua, quỹ tích chém giết từ bắc đến nam kéo dài hơn mười dặm, trên thực tế chẳng qua là hai, ba nghìn người chạm mặt phát sinh xung đột, một đường dây dưa chém giết, hiện giờ xác chết nằm la liệt ở bãi chiến trường này không có ai thu dọn.
Một đoàn bốn mươi ba người đi từ bắc đến nam, dọc đường nhặt bốn con ngựa bị thương, cho chở bốn người bệnh, trên đường trông thấy xác chết thì cử người ra lục soát vài thứ.
Mưa lớn làm toàn thân ướt đẫm, không khí âm u lạnh lẽo, giày mang trên chân lún sâu vào bùn trên đường, khi rút ra rất khó khăn. Trác Vĩnh Thanh sớm treo giày trên cổ, cảm thụ được ngực đau nhói, hắn nhét một miếng nhỏ lương khô hành quân vào miệng.
- Phụt, ngươi nói xem bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Mưa lớn là phiền phức nhất, vừa đi vừa phải lau nước trên mặt, nhưng được một lúc lại bị nước che mắt. Đi bên cạnh Trác Vĩnh Thanh là chiến hữu Trần Tứ Đức, đang loay hoay cung nỏ trên người, chắc đã bị hỏng.
Trần Tứ Đức nhìn đằng trước:
- Tối hôm qua giết từ hướng nào đến thì quay về hướng đó. Theo lý thuyết chắc còn có người ở bên kia chờ.
- Có khi nào chó Kim cũng phái người chờ sẵn bên kia không?
- Không biết nữa.
Trần Tứ Đức chần chừ, kéo mạnh cung nỏ, bóc một tiếng, nó vỡ vụn.
Trác Vĩnh Thanh nói:
- Đi lấy cây cung nguyên vẹn đi.
Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, cùng Trần Tứ Đức nhặt mảnh sắt, đầu tên trong bùn lầy, nhặt mấy linh kiện trong cung nỏ mang về còn dùng được.
Những người khác đi qua hai người, bước chân lúc nặng lúc nhẹ, có người nâng người bệnh cùng đi.
Phía sau đột nhiên có tiếng động lớn, một bóng người rớt xuống lưng ngựa, làm nước bùn bắn lên. Người dẫn ngựa dừng lại, phía sau cũng có người chạy tới.
Trác Vĩnh Thanh lau giọt nước đọng trên mí mắt:
Là Lục Thạch Đầu.
Đám người đi đằng trước và phía sau đều đã ngừng lại, nhìn chiến hữu nâng người rớt trong nước bùn lên.
Chiến hữu khựng lại một lúc, quay đầu nhìn nửa vòng:
- Chết rồi . . . Lục Thạch Đầu.
Có người nhúc nhích.
Cừ Khánh đi ở đằng trước đội ngũ bước ra nói:
- Nhặt đồ của hắn lên, bỏ hắn lại ven đường đi.
Có người nhỏ giọng hỏi một câu:
- Chôn hắn không?
- Không có thời gian.
Cừ Khánh nói xong câu này thì dừng một chút, vươn tay chỉ ba con ngựa ở phía sau:
- Tìm nơi chữa thương rồi hãy đuổi theo kịp đại đội, bên này có chúng ta, cũng có người Nữ Chân, không thái bình.
Mọi người làm theo. Bọn họ lấy đi đao, khiên, cung nỏ của Lục Thạch Đầu, nâng một người bị thương hơi nặng khác lên lưng ngựa, đắp áo tơi, đi tiếp.