Phạm Hoằng Tế ngồi trên ghế nhìn Ninh Nghị viết chữ:
- Trong thiên hạ khó có người dùng binh lực ngang nhau ngay mặt buộc đại soái Lâu Thất lùi lại. Trận chiến Diên Châu, các ngươi đánh rất tốt.
Ninh Nghị sửa lại bút lông:
- Hoa Hạ quân phối hợp trận hình, lòng quân của tướng sĩ biểu hiện cũng tạm được. Năng lực dùng binh của Hoàn Nhan đại soái xuất thần nhập hóa, cũng khiến người bội phục. Kế tiếp chờ xem ai sẽ chết trên mảnh cổ nguyên này.
Phạm Hoằng Tế nhíu mày, nhìn chằm chằm Ninh Nghị:
- Hoa Hạ quân cứ phải làm đến mức này sao? Cho đến nay Phạm mỗ tự nhận là đối xử không tệ với Ninh tiên sinh, với chư vị Tiểu Thương Hà. Mấy lần bôn ba vì Tiểu Thương Hà, đám người Cốc Thần đại nhân, Thời viện chủ cũng đã thay đổi chủ ý, không phải không thể cùng chung thiên hạ với chư vị Tiểu Thương Hà. Ninh tiên sinh nên biết đây là một con đường cụt.
Ninh Nghị gật đầu đồng ý:
- Ừ, hơn phân nửa như vậy.
Phạm Hoằng Tế nhìn hắn:
- Vậy thì tại sao? Nếu Ninh tiên sinh đã không định vòng vo, giả hồ đồ với Phạm mỗ nữa, vậy thì mặc kệ Ninh tiên sinh có muốn giết Phạm mỗ hay không, trước khi đó xin hãy nói rõ ràng ra, cho Phạm mỗ chết không mơ hồ.
Ninh Nghị trầm mặc giây lát:
- Bởi vì từ các ngươi không định làm ăn.
- Không phải vẫn luôn làm ăn sao?
- Người Hoa Hạ không cúi đầu ngoại bang, không thể đồng ý điều này thì làm ăn gì nữa?
Phạm Hoằng Tế nở nụ cười, bỗng nhiên đứng lên:
- Đại thế thiên hạ là như thế, Ninh tiên sinh có thể phái người ra ngoài nhìn xem! Phía bắc Hoàng Hà, Kim quốc ta đã chiếm đại thế. Lần này xuôi nam, Kim quốc ta muốn giang sơn bao la này! Theo như Phạm mỗ biết, Ninh tiên sinh cũng từng nói, trong vòng ba năm, Kim quốc ta sẽ chiếm phía bắc Trường Giang! Ninh tiên sinh không phải kẻ không khôn ngoan, chẳng lẽ muốn đối nghịch với đại thế?
Phạm Hoằng Tế tạm dừng rồi nói tiếp:
- Nhưng Ninh tiên sinh cũng nên biết, đây là chiếm nhưng không phải chiếm, đối với thiên hạ này, Kim quốc ta tự nhiên khó mà một hơi nuốt vào, đang lúc loạn thế, kiêu hùng nổi lên là lẽ đương nhiên. Bên ta đã chiếm đại thế trong thiên hạ này, điều muốn đầu tiên chẳng qua là danh phận đường hoàng. Những người như Điền Hổ, Chiết gia quy thuận bên ta, chỉ cần ngoài miệng chịu thua thì bên ta sẽ không khó xử chút nào!
- Ninh tiên sinh, Phạm mỗ cả gan thỉnh ngài suy nghĩ, nếu phía bắc Trường Giang, không, nếu phía bắc Hoàng Hà cũng đều quy thuận Đại Kim ta, ngài là người mà Đại Kim chú ý hàng đầu, dù Tiểu Thương Hà lợi hại đến đâu, nếu ngài không chịu xuống nước thì Đại Kim có chút khả năng nào bỏ qua cho ngài không?
- Đại trượng phu co được giãn được, thật sự muốn thành việc lớn, có khi buộc phải thừa nhận hình thế mạnh hơn người. Ninh tiên sinh, lúc đầu đi sứ, Phạm mỗ có nhiều điều không hiểu về Tiểu Thương Hà, nhưng lần này thật lòng chân thành muốn vun vào việc này thành công. Đây là sơn hà đất bắc, hiện giờ Tông Phụ vương tử đã xuống Ứng Thiên, đang tấn công Từ Châu, Tông Hàn nguyên soái phá Biện Lương, phía bắc Hoàng Hà, không ai ngăn được!
- Ngài chỉ cần gật đầu, biểu thị nguyện ý quy thuận, những việc khác đều dễ thương lượng. Trong vòng mấy năm, Kim quốc ta sẽ không bó buộc ngài, mấy năm sau không chừng chúng ta sẽ trở thành bằng hữu. Hãy cho chính mình một con đường, cũng cho mọi người trong khe núi này, anh hùng ngoài núi một con đường.
Ngữ khí của Phạm Hoằng Tế chân thành, tạm dừng rồi nói tiếp:
- Có lẽ Ninh tiên sinh chưa hiểu rõ, Lâu Thất nguyên soái kính trọng anh hùng nhất. Hoa Hạ quân ở bên ngoài thành Diên Châu có thể buộc nguyên soái lùi bước, đánh ngang tay khiến ngài ấy xem trọng Hoa Hạ quân chứ tuyệt đối không ghen ghét.
- Sau trận chiến này, trên thiên hạ trừ Kim quốc ta ra, ngài là mạnh nhất! Ngài có thể cùng đi phía bắc Hoàng Hà. Ninh tiên sinh, cho ta một bậc thang, cho Cốc Thần đại nhân, Thời viện chủ một bậc thang, cho Tông Hàn nguyên soái một bậc thang. Đi tới trước đã không có đường, lời tâm huyết của Phạm mỗ đều ở đây.
Phạm Hoằng Tế vươn ra một bàn tay, nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị, vô cùng thành khẩn. Ninh Nghị nhìn hắn, đặt bút xuống.
Trong ánh nhìn thành khẩn của Phạm Hoằng Tế, Ninh Nghị chậm rãi nói:
- Chuyện kể rằng có một người tên Lưu Kham, là nhi tử của Lưu Thiện thời tam quốc. Không có nhiều chuyện kể về người này, Cảnh Diệu năm thứ sáu, Đặng Ngải dẫn binh đánh tới Thành Đô, Lưu Thiện quyết định đầu hàng, Lưu Kham hết sức ngăn cản. Sau khi Lưu Thiện đầu hàng, Lưu Kham đi vào miếu Chiêu Liệt*, khóc một trận rồi tự sát.
(*) Miếu Chiêu Liệt: Nơi thờ Lưu Bị. Lưu Thiện quyết định đầu hàng, nhưng Lưu Kham tức giận đòi ‘cha con vua tôi’ chiến đến cùng, chết cùng xã tắc thì xuống dưới gặp tiên đế cũng không mất mặt, nhưng bị cha từ chối. Lưu Kham sau khi khóc trong miếu thì giết vợ con trước sau đó tự sát chết, người đứng xung quanh đều khóc.
Ngữ khí của Ninh Nghị bình thản, không mang hơi hướm khen trước rồi vùi dập sau. Hắn mỉm cười nói xong mấy lời này thì trong phòng lặng im.
Qua một lúc, Phạm Hoằng Tế nheo mắt nói:
- Ninh tiên sinh nói chuyện này chẳng lẽ thật sự muốn . . .
- Không thể sao?
- Ta cho rằng Ninh tiên sinh là người thông minh, ngài có thể vì nguyên nhân khác, nhưng ít nhất sẽ không vì điều này.
- Người thông minh . . .
Ninh Nghị cười khẽ lặp lại một lần:
- Người thông minh thì sao? Nữ Chân xuôi nam, phía bắc Hoàng Hà đúng là đều bị chiếm đóng, nhưng lẽ nào sứ giả Phạm chưa từng gặp người thấy chết không sờn? Một người, hai người, một nghìn người cũng không ít. Trên đời này rất nhiều thứ đều có thể thương lượng, nhưng luôn có một số lằn ranh giới hạn. Ngày đầu sứ giả Phạm đến, ta từng nói người Hoa Hạ không cúi đầu trước ngoại bang.
- Kim quốc các ngươi đúng là lợi hại, một đường giết qua, khó có thể ngăn cản, nhưng lằn ranh giới hạn luôn ở đó, dù các ngươi chiếm trọn phía bắc Trường Giang, mọi người đều quy thuận, Tiểu Thương Hà không quy thuận vẫn là vì lằn ranh giới hạn đó. Sứ giả Phạm, ta cũng rất muốn làm bằng hữu với các ngươi, nhưng ngài thấy đấy, không làm được, ta đành tặng một chữ phúc cho Cốc Thần đại nhân của các ngươi, nghe nói hắn rất thích Hán học, đáng tiếc là mực chưa khô.
Phạm Hoằng Tế không nhìn chữ, chỉ nhìn Ninh Nghị, qua một lúc thì nghiêng đầu đưa mắt nhìn mưa dầm ngoài khung cửa sổ, châm chước thật lâu sau mới gian nan gật đầu.
Phạm Hoằng Tế khô khốc nói:
- Ta hiểu. Ta có ở bên ngoài hỏi thăm tiếng tăm của Ninh tiên sinh, bên Vũ triều gọi ngài là Tâm Ma, ta vốn tưởng ngài là hạng người cơ trí đầy mình, nhưng xem phong cách trên chiến trường Hoa Hạ quân thì không phải như vậy. Ta vốn thắc mắc, hiện giờ mới biết là người đời đồn sai, thì ra Ninh tiên sinh là loại người như vậy, cũng nên là như vậy, nếu không thì ngài đã không đến mức giết quốc quân Vũ triều, làm tình thế đến nông nỗi này.
Trong phòng yên lặng xuống, Phạm Hoằng Tế tùy ý quét mắt qua chữ trên bàn, khi nhìn đến một góc thì con ngươi co rút, một lát sau ngẩng đầu lên, khép mắt lại, phun ra một hơi:
- Ninh tiên sinh, trong Tiểu Thương Hà sẽ không còn người sống nữa.
Phạm Hoằng Tế gằn từng chữ:
- Ngài, người nhà của ngài ở đây đều không thể sống tiếp, vô luận là Lâu Thất nguyên soái hoặc người khác đến thì mọi người ở đây phải chết. Nơi nhỏ bé của ngài sẽ biến thành một cái hố vạn người, ta . . . đã không có gì để nói.
Khi Phạm Hoằng Tế sải bước ra sân, trong khe núi ướt đẫm mưa thu, mưa rơi liên miên đến cuối trời. Phạm Hoằng Tế đi phòng khách chỗ ở tạm, mở ra chữ mà Ninh Nghị viết, đọc lại một lần, đấm tay xuống mặt bàn, trong đầu vang lên giọng nói cuối cùng của Ninh Nghị.
- Không, sứ giả Phạm, chúng ta có thể đánh cuộc, nơi này nhất định sẽ không biến thành hố vạn người. Nơi này sẽ là hố mười vạn người, trăm vạn người.
Lấy thơ đi, người đến chưa.
Trên giấy còn chưa ráo mực.
. . .
Quân thần cam khuỵu gối, nhất tử độc bi thương.
. . .
Đi hĩ tây xuyên sự, hùng tai bắc địa vương!
. . .
Quyên thân thù liệt tổ, tao thủ khóc bầu trời.
. . .
Lẫm Lẫm nhân như tại, ai ngân hà đã vong?
- Tạm dịch:
Quân thần đều cam khuỵu gối, chỉ có một người bi thương.
Chuyện Tây Xuyên đã qua rồi, oai thay Bắc Địa Vương.
Nguyện xả thân giữ liệt tổ, ngửa đầu khóc với trời.
Nếu còn người hiên ngang như vậy, ai dám nói Hán bị mất?
Đây là bài thơ người đời sau khen Bắc Địa Vương Lưu Kham, đại ý là giặc đến, từ vua đến thần đều quỳ hàng chỉ có Lưu Kham là không, ông vẫn đứng thẳng, khóc với liệt tổ. Bắc Đại Vương còn đứng đây thì không ai được nói Hán triều diệt vong.
. . .
Trong thung lũng nho nhỏ, Phạm Hoằng Tế cảm nhận hơi thở giáo mác và sống chết đậm đặc. Lúc này hắn không rõ người họ Ninh xem như là người thông minh hay tên ngốc, hắn chỉ biết rằng nơi này đã biến thành chỗ không chết không ngừng. Phạm Hoằng Tế không còn đường nào để đàm phán, chỉ muốn sớm rời đi.